.
Từ đây, vườn trường nhiều thêm một đôi máy phát vầng sáng vàng ân ái lấp lánh hình người…
.
Ở phòng học.
Khi đi học, Tô Bạch và Lâm Tiêu cứ theo lẽ thường ngồi cạnh nhau.
Tô Bạch cúi đầu ghi chép, mái tóc trong khoảng thời gian này đã dài ra hơi khe khuất sườn mặt tuấn tú.
Lúc giáo viên quay lưng lại viết lên bảng, Lâm Tiêu đột nhiên thò tay gạt tóc Tô Bạch ra đằng sau, rồi mới thò lại gần rất nhanh rất nhẹ hôn lên làn da lộ ra một cái.
Tô Bạch đang viết rất nghiêm túc, bị anh làm hoảng sợ.
Đôi mắt mờ mịt trợn to giống động vật nhỏ xuẩn manh.
Lâm Tiêu cong khóe miệng, cười xấu xa chỉ chỉ mặt mình, dùng khẩu hình nói: Hôn anh.
Tô Bạch chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác hôn lên.
Lúc này giáo viên vừa viết lên bảng xong quay đầu lại: …
Tô Bạch: …
Lâm Tiêu: Phốc.
Giáo viên: Tô Bạch, em đứng lên trả lời vấn đề trên bảng.
Tô Bạch vuốt vuốt khuôn mặt nóng bừng, đứng lên lưu loát nói ra đáp án chính xác.
Học bá vẫn là học bá.
Giáo viên: … Ngồi đi, khụ, khi đi học chú ý kỉ luật.
Lâm Tiêu ghé vào bàn cười trộm, cực kỳ thiếu đánh.
.
Ở khu vực hoạt động của hội học sinh.
Bộ văn nghệ đang gõ trống khua chiêng chuẩn bị tiết mục văn nghệ ở hội diễn.
Lâm Tiêu mang theo mấy nam sinh nữ sinh bộ văn nghệ luyện nhảy hiện đại, gần đây toàn phải tập đến khuya, Tô Bạch ôm quyển sách, dọn một cái ghế dựa đặt ở góc phòng ngồi xem, bồi Lâm Tiêu tập nhảy.
Kết thúc một lần tập, Lâm Tiêu xoa mồ hôi đi tới: Em ở đây nếu chán có thể về phòng ngủ trước, không cần bồi anh.
Tô Bạch quơ quơ quyển 《 Tư bản luận 》 trong tay, nói: Em ngồi đây đọc sách, cũng vui mà.
Lâm Tiêu sớm đã quen với sở thích của Tô Bạch, bình tĩnh nói: Tiếng nhạc có ảnh hưởng đến em không?
Tô Bạch lắc đầu, nghiêm trang: vì muốn bồi dưỡng sự tĩnh tâm khi đọc sách, đã từng đọc sách ở giữa phố xá sầm uất, em cũng muốn học tập tinh thần này.
Lâm Tiêu cười lắc đầu, lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh Tô Bạch, đầu mệt mỏi áp lên vai Tô Bạch, đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện, từng chút như có như không chạm vào chân Tô Bạch, ngón tay không thành thật cứ chốc chốc lại sờ mặt Tô Bạch, chốc chốc lại xoa bóp lỗ tai Tô Bạch, chốc chốc lại túm tóc Tô Bạch…
Quả thực phảng phất như đứa trẻ tăng động.
Tô Bạch khép sách lại: Anh làm gì thế?
Lâm Tiêu cười hắc hắc xấu xa: Em không phải muốn bồi dưỡng sự tĩnh tâm à, anh đang giúp em.
Tô Bạch cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: Có anh ở bên cạnh em, có một trăm phố xá sầm uất bên cạnh em cũng thấy tĩnh tâm.
Lâm Tiêu như gặp quỷ: Móa, em đây là đang nói lời âu yếm với anh à?
Tô Bạch ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: Không mà, em nói chính là cảm nhận chân thật của em.
Lâm Tiêu mắt sáng quắc tỏa sáng: Em dám ghẹo anh, ghẹo xong còn không thừa nhận, tối hôm nay xử lý.
Tô Bạch khuôn mặt nhỏ bùm cái đỏ lựng: Nói linh tinh, nhỏ giọng thôi.
Lâm Tiêu giương mắt vừa thấy, các bạn học đang tập luyện trong phòng tất cả đều không chuyển mắt hướng bọn họ nhìn chằm chằm.
Các bạn học: …
Mẹ nó ngày nào cũng ngược, cẩu cũng có tôn nghiêm được không!
.
Tô Bạch tăng ca ở bộ tuyên truyền để vẽ poser tuyên truyền, cả cơm trưa cũng ăn không tử tế.
Lâm Tiêu mang theo đồ Tô Bạch thích ăn đi tìm cậu, Tô Bạch đang ngồi cùng các bạn khác trong bộ tuyên truyền trước một tờ poster lớn bận rộn.
Học trưởng lần trước ăn trái đắng cũng ở đây, cùng làm việc với họ.
Tô Bạch thấy Lâm Tiêu tới, trên mặt cơ hồ lập tức tỏa ánh sáng chói lọi: Anh đã đến rồi.
Học trưởng lẳng lặng nhìn bọn họ.
Lâm Tiêu nhẹ nhàng khụ một tiếng, đi qua đặt hộp cơm lên chiếc ghế bên cạnh Tô Bạch, mở ra, dùng đũa dùng một lần gắp một miếng thịt kho tàu, đưa tới bên môi Tô Bạch, ôn nhu nói: Em vẽ của em đi, anh đút cho em ăn.
Tô Bạch cảm thấy đề nghị này rất hợp lý, dù sao việc vẽ rất gấp, vì thế thoải mái hào phóng há mồm ăn, ăn xong rồi còn chỉ huy: Cho em miếng cơm.
Lâm Tiêu xúc thìa cơm đưa qua.
Tô Bạch hàm nhỏ nhai nhai nhai nhai, lại nói: Muốn ăn nấm.
Lâm Tiêu lại vô cùng cưng chiều gắp miếng nấm Khẩu Bắc qua.
Các bạn khác của bộ tuyên truyền đang khổ sở vì đói tức khắc tỏ vẻ chúng ta không làm!
Đói bụng làm việc lại còn bị ngược!
Học trưởng thì càng không thể tốt nổi, thậm chí còn vẽ sai một nét, dưới ánh mắt vô cùng khinh bỉ của các tổ viên căng da đầu làm rơi cả lọ thuốc màu.
Lâm Tiêu đắc ý dào dạt.
K.O!