.
Vì thế chủ nhật hôm nay, trường học không có tiết, Tô Bạch hẹn Lâm Tiêu ra ngoài.
Ngẫm lại đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò, Lâm Tiêu không hiểu sao có chút căng thẳng, ra đến cửa thì quần áo trên người đã thay đổi bốn năm bộ, vừa muốn đẹp trai đến nỗi Tô Bạch không dời mắt được, vừa muốn không quá nổi bật, rối rắm hơn nửa ngày.
Tô Bạch lại vô cùng nhẹ nhàng, áo thun quần jean giày thể thao đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đeo một chiếc ba lô, chờ Lâm Tiêu ở cửa phòng ngủ từ sớm.
Vẻ mặt đường đường chính khí.
Lâm Tiêu giơ tay nhéo nhéo chóp mũi Tô Bạch: Chúng ta đi đâu?
Tô Bạch thần thần bí bí: Không nói trước cho cậu, khi nào tới nơi rồi cho cậu một sự ngạc nhiên.
Lâm Tiêu không khỏi đối cậu lau mắt mà nhìn: Không tồi, học nhanh thật.
Tô Bạch ngượng ngùng gãi gãi đầu: Tôi nghe lão đại ở phòng ngủ của chúng tôi nói, xây dựng cảm giác thần bí rất quan trọng, trước khi hẹn hò phải vắt óc nghĩ ra một nơi thật là sáng tạo khác người, rồi sau đó phải giữ bí mật với đối phương trước, như vậy khi đáp áp được công bố sẽ mang lại hiệu quả ngạc nhiên bất ngờ, trình độ vui sướng của đối phương sẽ nâng cao hơn nhiều.
Lâm Tiêu choáng váng đầu một trận: Được rồi được rồi, hẹn hò không cần phải viết hẳn một bài luận văn như vậy.
Lại còn nâng với chả cao!
Một giờ sau, hai người đứng trước cổng lớn nhà tưởng niệm Cách mạng Tân Hợi.
Lâm Tiêu cứng đờ quay đầu nhìn Tô Bạch: …
Tô Bạch đột nhiên dang rộng đôi tay, nhảy đến trước mặt Lâm Tiêu, hét lớn: Ngạc nhiên chưa!
Lâm Tiêu mặt không biểu tình nhìn cậu: …
Tô Bạch lại một lần nữa mở rộng hai tay, ý đồ tạo không khí vui vẻ sung sướng, mắt kính dưới ánh mặt trời lóe lóe: Cậu đoán xem hôm nay là ngày gì!
Lâm Tiêu cắn chặt răng: Đoán không ra.
Tô Bạch đẩy đẩy gọng kính, giọng nói lanh lảnh có lực: Hôm nay là ngày tháng , ngày kỉ niệm Cách mạng Tân Hợi!
Lâm Tiêu: … Cho nên?
Tô Bạch hứng thú bừng bừng lôi kéo tay Lâm Tiêu đi về phía nhà tưởng niệm, vừa đi vừa tràn đầy tự tin nói: Lão đại ở phòng ngủ của chúng tôi nói, trong quá trình theo đuổi người mình thích, mỗi một ngày có ý nghĩa quan trọng đều là cơ hội tuyệt vời để gia tăng tình cảm của đối phương, tuyệt đối không thể quên, nhất định phải nghĩ cách hẹn đối phương cùng nhau đi chúc mừng.
Lâm Tiêu tức khắc hận không thể một cái tát tát bay chính mình về ba ngày trước.
Mình bị trào dịch não hay sao mà yêu cầu Tô Bạch theo đuổi mình một cách lãng mạn một lần!
Tô Bạch thấy Lâm Tiêu không nói lời nào, dùng ngón tay cẩn thận chọc chọc anh nói: Cậu không thích ngày này à… Vậy không sao cả, qua mấy ngày lại có ngày hội khác mà.
Lâm Tiêu hít một hơi: Ngày gì?
Tô Bạch: Mai là ngày quốc tế trẻ em gái.
Lâm Tiêu: …
Tô Bạch: Ngày kia là ngày sinh nhật đội thiếu niên tiền phong Trung Quốc.
Lâm Tiêu: …
Tô Bạch: Ngày là ngày Liên Hợp Quốc.
Lâm Tiêu: …
Tô Bạch: Ngày là ngày chú ý sức khỏe sinh sản nam giới.
Lâm Tiêu:???
Tô Bạch??? có thần nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu thật vất vả hít thở một hơi dài, nỗ lực điều chỉnh tốt tâm trạng, cười như không cười nói: Ngày ấy, tôi cảm thấy có chút hứng thú.
Tô Bạch trợn to mắt: Ngày sức khỏe sinh sản nam giới?
Lâm Tiêu cười hắc hắc hai tiếng, tính toán đùa giỡn tên đầu gỗ này một phen: Bằng không ngày đó chúng ta cùng kiểm tra sức khỏe sinh sản cho nhau một chút, chúc mừng một thể.
Tô Bạch cuống quít xua tay: Kiểm tra sức khỏe sinh sản thì phải đến bệnh viện nam khoa.
Lâm Tiêu trầm mặc một lát, đột nhiên hướng không trung phát ra tiếng gào rống giận tê tâm liệt phế!
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ a a a a a!!!!!
.
Lâm Tiêu bị Tô Bạch mang đi nửa cái mạng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc đi vào nhà kỉ niệm Cách mạng Tân Hợi.
Tô Bạch hồn nhiên không biết bản thân mình làm hỏng chuyện, sung sướng vui vẻ như một con chim nhỏ nắm tay Lâm Tiêu đi tham quan khắp các khu triển lãm, mỗi khi nhìn thấy món đồ triển lãm nào, Tô Bạch đều có thể giải thích cực kỳ cặn kẽ rõ ràng.
Nói trong chốc lát, Lâm Tiêu vốn dĩ tinh thần vô cùng sa sút cũng thấy có hứng thú, nói: Cậu lợi hại hơn những hướng dẫn viên bình thường nhiều.
Tô Bạch kiêu ngạo ưỡn ngực, khí thế mười phần đẩy gọng kính: Tôi vì buổi hẹn hò hôm nay, chuẩn bị riêng đến ba ngày, đặc biệt tìm đủ loại tư liệu văn hiến liên quan tới Cách mạng Tân Hợi, cậu xem cái gì không rõ cứ đến hỏi tôi.
Lâm Tiêu giật mình, một bụng lửa giận tức khắc tắt hơn phân nửa.
Tên thiểu năng trí tuệ Tô Bạch này là người chân thành, bộ dáng nhỏ nhắn nghiêm túc kia thật sự khiến người khác đau lòng.
Hai người chơi ở khu triển lãm tới chiều, tất cả đồ triển lãm đều xem hết.
Khi đi ra khỏi nhà triển lãm, Tô Bạch tâm tình rất tốt vỗ vỗ bả vai Lâm Tiêu, nói: Tôi mời cậu ăn cơm.
Lâm Tiêu thở hắt ra: Để tôi mời cậu, tôi biết gần đây có một…
Nhà hàng cơm Tây hoàn cảnh cực kỳ lãng mạn…
Nhưng mà chưa đợi Lâm Tiêu nói xong, Tô Bạch đã lon ton chạy đi xa.
Chỉ chốc lát sau, Tô Bạch mỗi tay cầm một cái hotdog trở lại.
Lâm Tiêu trong lòng lạnh lùng: …
Kế hoạch ăn cơm Tây bất hạnh ngâm nước nóng.
Tô Bạch đưa cái hotdog bên tay trái cho Lâm Tiêu, nói: Cái này của cậu, gấp đôi cà chua.
Lâm Tiêu trong lòng nóng lên: …
Bản thân mình khi ăn hotdog bao giờ cũng cho nhiều cà chua hơn, vật nhỏ thật ra nhớ rất kỹ.
Một lạnh một nóng.
Lâm Tiêu cũng không biết chính mình nên khóc hay nên cười.
Tô Bạch vài ngụm đã nuốt hết chiếc hotdog vào bụng, vỗ vỗ tay, mắt to do cười toe mà híp thành hai đường chỉ nhỏ, nghiêm túc tổng kết nói: Tham quan nhà kỉ niệm, cơm đã ăn, buổi hẹn hò hôm nay thật hoàn mỹ, tôi đánh giá một trăm điểm!
Lâm Tiêu biểu tình phức tạp nhìn cậu: …
Một trăm điểm cái rắm ấy!
Tô Bạch vỗ đầu: Ấy chết, còn có món quà quên chưa tặng cậu.
Lâm Tiêu vừa nghe thấy ‘món quà’, lập tức đề cao cảnh giác: Món quà hôm nay của cậu không phải lại là sách đấy chứ?
Tô Bạch lắc đầu nguầy nguậy: Sao có thể chứ, tôi nói cho lão đại ở phòng ngủ chúng tôi chuyện tôi tặng cậu sách bài tập, anh ấy nói tôi bị tâm thần… Hóa ra các cậu đều không thích loại quà này.
Lâm Tiêu trong lòng đau xót: Không có, không phải không thích, tôi chỉ… Sách quá dày, tôi xem không hết.
Tô Bạch cao hứng cười cười: Vậy là tốt rồi. Nhưng mà hôm nay món quà tôi chuẩn bị cho cậu, là một chiếc quạt xếp do tôi đề chữ.
Lâm Tiêu trong lòng ngọt ngào: Mau cho tôi xem.
Tự mình đề chữ lên quạt xếp tặng người, đối với vật nhỏ này mà nói, đã là lãng mạn khó có được.
Tốt nhất là thơ tình gì gì đó, khửa khửa khửa…
Tô Bạch kích động kéo khóa ba lô, lấy ra từ bên trong một chiếc quạt xếp, “ba” một tiếng mở ra.
Bốn chữ to tráng kiện chất phác, mạnh mẽ hữu lực thoáng chốc ánh vào mắt Lâm Tiêu.
Thiên hạ vi công.
Lâm Tiêu cả người hóa đá cứng đơ: …
Tô Bạch liếm liếm môi, bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm: Bốn chữ ‘thiên hạ vi công’ này, là bốn chữ người lãnh đạo Cách mạng Tân Hợi ngài Tôn Trung Sơn thích viết nhất, năm , ngài Tôn Trung Sơn đưa ra chúng trong quyển 《 Chủ nghĩa Tam Dân 》, chủ nghĩa Tam Dân thực sự chính là…
Lâm Tiêu giơ tay đè lại cái miệng không ngừng lải nhải của Tô Bạch, hơi thở yếu ớt mỏng manh: Câm miệng, cậu để tôi yên tĩnh một chút…
Tô Bạch gập lại cái quạt ‘thiên hạ vi công’, lo lắng cho Lâm Tiêu: Xảy ra chuyện gì? Cậu thấy không thoải mái? Quạt tí gió xong có thể tốt hơn chút nào không?
Lâm Tiêu duỗi tay đoạt lấy cái quạt ‘thiên hạ vi công’, hung tợn nói: Câm miệng!
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!