Tần Tâm Ly lại đổ hết số bột còn lại đem vào lò nướng, trong khi chờ đợi lần bánh thứ hai chín thì cô đã đặt khay bánh đầu tiên vừa mới làm xong vào một cái đĩa rồi đưa đến trước mặt Diêu Trì.
" Đây là thành quả của anh đấy, nến thử xem".
Hắn chỉ trang trí, nhưng mà cũng coi như có chút thành quả.
Hắn nhăn mày, trong lòng đã rất muốn nếm thử từ lâu, nhưng vẫn cố chấp hất mặt:" cứ để đó đi".
" Ah...được rồi, đến khi anh muốn ăn thì cứ lấy nhé, vậy tôi ăn trước đây".
Thấy cô đặt bánh trên đĩa chuẩn bị ăn, tay hắn khẽ khựng lại, hắn cứ tưởng cô chỉ cho hắn giống như dỗ trẻ con vậy, không ngờ tới việc cô cũng có suy nghĩ muốn ăn.
Hắn nhanh chóng giành lấy:"được rồi, tôi ăn".
Tần Tâm Ly bị cướp bánh trắng trợn thì kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu ra, coi quay mặt đi hướng khác cười tủm tỉm.
Rồi rồi, nhắc lại mới làm người khác muốn cười, từ khi nãy cô đã thấy được vẻ mặt của hắn rất muốn ăn nhưng lại làm như không có gì, thật là một người đàn ông mạnh miệng.
Bánh thơm vừa mềm, Diêu Trì là người không thích ăn đồ ngọt cũng bị hấp dẫn, cô làm bánh này không quá ngọt, bởi vì là bánh trái cây, còn là hương vị tự nhiên, không cần phải ngọt gắt, mà khi làm bột, cô cũng không muốn ăn quá mức ngọt ngào, bình thường thức ăn của cô đều nhạt vị, bánh chỉ cần vừa có vị hơi ngọt vừa có vị mặn của muối thấm vào đầu lưỡi là đã rất ngon rồi.
Diêu Trì im lặng ăn hết một cái, cô lại đặt vào đĩa của hắn cái thứ hai, rất mời gọi nói:" ở đây còn nhiều lắm, một mình tôi ăn không hết, anh cũng phụ giúp với".
Hắn nhìn chăm chăm cái bánh, không động nĩa, cô lại hiểu ý nói:"coi như cầu xin anh đi, tôi ăn không hết, để qua ngày mai thì không còn ngon nữa".
" đây là cô năn nỉ tôi đấy".
" Ừ, là tôi năn nỉ anh, xin anh ăn giúp tôi". Mệt ghê...
Diêu Trì máy móc, tiếp tục chén nốt cái bánh thứ hai.
" anh cảm thấy bánh như thế nào?".
Bởi vì đã ăn chung với nhau nhiều lần, cô cũng cảm thấy không thể lúc nào cũng phải cảnh giác và sợ hãi hắn, bây giờ cũng có thể dũng cảm hơn, cô hỏi ra suy nghĩ mà mình muốn biết.
".... cũng được ".
Tần Tâm Ly lại cười, Diêu Trì lại mạnh miệng, cô thật không biết phải nói gì nữa, Hắn tính ra người đàn ông có chút cứng ngắc và quy cũ.... nhưng vả lại cũng rất đáng yêu.
Sức ăn của Diêu Trì rất lớn, hắn ăn hết ba cái thì lần bánh thứ hai cũng chín tới, cô nghe được thông báo nhắc nhở thì nhanh chóng chạy vào kiểm tra.
Thạch cũng đã đông cứng lại rồi, cô dùng một lớp kem phủ nó lên, lại dùng một ít cốm rải thêm trên mặt kem, sau đó mới hài lòng bưng ra ngoài.
" đây là bánh mới, anh đến thử xem".
Diêu Trì rất nghe lời mà thử.
Cuối cùng, hai loại bánh chỉ còn lại mỗi loại hai cái, trong khi đó cô làm hơn cái.
Không biết bởi vì do lâu rồi mới làm bánh hay là có người thích ăn mà cô nhìn Diêu Trì ăn, trái tim vô cùng ấm áp, chắc có lẽ đây là tâm tư khi thấy người ta ăn bánh của mình đi.
Tần Tâm Ly ăn đến no, bữa tối cũng không ăn nữa, cô chui rút ở trong phòng, căng da bụng chùng da mắt, vì vậy cô ngủ quên, vì vậy bữa tối cũng không làm
Sau khi tỉnh dậy thì mới phát hiện, cũng may là Diêu Trì không có ý trách móc hay nói tiếng nói nào cả, cô nghĩ hắn chắc cũng no rồi, cả một khay đều vào bụng hắn hết mà.
Nhưng khi cô xuống lấy nước lại phát hiện ra bốn cái bánh đã không còn thấy đâu nữa, cô nghĩ liền biết đó là ai làm, Tần Tâm Ly cười cười rồi rót đầy nước quay trở lại phòng.
Ngày thứ ba của quãng thời gian tân hôn, buổi trưa Diêu Trì nhận được tin của ông cụ bảo hai người trở về Diêu gia ăn cơm, vì vậy hôm đó, cô không nấu ăn.
Diêu Trì cúp điện thoại, hơi khó tính, hắn còn đang tính đợi cô nấu thức ăn cho hắn, nhưng xem ra không có câu nữa rồi.
Trưa đó, hai người đến Diêu gia, ông cụ vừa thấy cô và Diêu Trì thì rất vui vẻ, ông vẫy gọi:" cháu dâu, đến rồi à".
" Cháu chào ông ạ". Cô cúi đầu chào ông.
Từ khi kết hôn ông cụ liền thay đổi cách xưng hô với cô, cô bất đắc dĩ nhận lấy hai từ " cháu dâu " mà nó vốn dĩ không thuộc về cô này.
" đến bên này ngồi đi".
Cô cảm ơn ông, theo ý ông ngồi xuống, đầu bếp đã làm một bàn thức ăn đợi sẵn.
Trong bữa cơm, ông cụ có hỏi vài việc thường hay gặp của cặp vợ chồng trẻ, cô cũng có thể ứng phó được.
Ông cụ chỉ hỏi đơn giản như thế rồi bỏ qua, sau bữa cơm lại kéo Diêu Trì vào trong thư phòng.
" cảm thấy như thế nào?". ông cụ chống gậy quay đầu hỏi Diêu Trì.
Hắn cũng thắc mắc, sau đó không biết ông muốn nói gì, hắn gật đầu:" rất tốt ạ".
Cái gật đầu này làm ông cụ thở phào nhẹ nhõm:" ừ, tốt là được".
" Hôm qua con bé Mộc Tiểu mới đến đây". Ông nói xong mới lặng lẽ quan sát biểu cảm của Diêu Trì, bắt gặp hắn khi nghe ông nói thì nhíu mày, xem ra vẫn còn rất để tâm.
Ing cụ lắc đầu thở dài:" ta không hy vọng con phụ Ly Ly".
"....ông, con sẽ có chừng mực". Hắn nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp ba ngày nay, có chút chần chừ.
" Ta hi vọng là như thế, ta hi vọng con sẽ có một cuộc sống của riêng mình, không vì ai mà sống cả, chỉ vì gia đình của con và chính bản thân con".
" con hiểu rồi, cảm ơn ngài".
" xuống dưới đi, đừng để con bé đợi lâu".
Chuyện cũ bọn nhỏ tụi nhỏ, thì để bọn nó giải quyết, ông già rồi, hi vọng Diêu Trì sáng suốt, nếu nó có làm gì thì cũng có lỗi với Tần Tâm Ly, sau này con bé quyết định như thế nào thì ông cũng không có quyền nói gì được.
Chỉ trông chờ vào Diêu Trì có thể suy nghĩ kỹ.