Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

chương 121: kinh ngạc nho nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ách a. . . . . ." Trong lòng An Tâm Á rất mắng chửi thất lớn, chỉ do miệng không được rảnh, căn bản không phát ra được thanh âm nào, bị anh vào vào, tiếng mắng này cũng trở thành loại lầu bầu thanh ngâm, choáng nha, tên dã thú này, chuyện gì cũng làm ra được, anh thật tiến vào, thật sự tiến vào, anh là đồ chết tiệt. . . . . .

"Tâm Á. . . . . ." Trình Quân Hạo lầu bầu, tâm nhột nhạt khó nhịn, ở trên người cô dính chặc không đi, khoảng cách giữa hai người là con số không, dán lấy nhau thật chặt ở chung một chỗ, động tác lại vô cùng phối hợp, trong khoảng thời gian thật lâu không khí trong phòng làm việc là một mảnh hỗn loạn cùng mê mụi, văn kiện trên bàn phân tán khắp nơi, Trình Quân Hạo cùng không quan tâm, chỉ chuyên tâm muốn cô, bàn làm việc thật to cứ phát ra từng hồi âm thanh đung đưa cọt kẹt, chiếc bàn bằng gỗ cao cấp được thiết kế riêng cũng không chịu nổi hai người lớn như vậy cứ vận động không ngừng. . . . . .

An Tâm Á nhắm mắt lại thở dài, lông mi run lên một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện màu hồng phấn, cô cắn môi, thừa nhận sự xâm lược của anh, còn lại vẻn vẹn một chút lý trí lại nghĩ mình thật sự là đáng đánh đòn, ngu ngốc chạy tới đây làm cái gì, bởi vậy con dã thú này mới bất kể có phải ở phòng làm việc hay không, nơi nào anh cũng đều muốn phát dục, cô thật là tự mình gây nghiệt, lại tự đưa dê vào miệng cọp, ngược chết mình thôi.

Mẹ nó.

Bị anh giày vò như vầy trong nội tâm cô không cam lòng, nhưng thân thể lại rất thoải mái, con người thật là một tổng hợp của những mâu thuẫn, lý trí thì không muốn, nhưng anh vừa mới xông trận, cô liền nộp khí giới đầu hàng, hoàn toàn mặc cho thân thể làm chủ.

An Tâm Á chu cái miệng mềm mại thở dài, thật rất muốn tự tát chính mình một cái.

Quay phim đã rất mệt mỏi, lên trên này còn bị anh giày vò, thật còn không bằng phạm nhân bị đem ra pháp trường xử bắn, thật là. . . . . .

Không khác gì cô trong lòng Trình Quân Hạo cũng rất mâu thuẫn, trong nội tâm anh là không cam lòng, phẫn nộ, cùng bất bình. . . . . . Cô gái này dấu diếm anh bảy năm, mặc dù không biết bảy năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cái cảm giác bị lừa gạt, bị giấu giếm luôn không dễ chịu chút nào, hơn nữa, quả thật anh đối với An Tâm Á có một loại cảm giác khó có thể nói nên lời là sự mê luyến, cảm giác này thật khó hiểu lại rối rắm, làm cho anh cảm thấy lo lắng, sự lo lắng này tự nhiên cũng chuyển hóa thành sự khát khao đối với thân thể của cô, muốn thăm dò tìm hiểu. . . . . . Rất muốn tìm kiếm được kết quả.

Cô gái này sinh ra để làm khắc tinh của anh sao? ! Vậy sao? !

Đêm đi đón Bộ Phi Yên, phi trường quốc tế của thành phố A.

Bộ Phi Yên mặc một cái áo khoác màu đen, khí khái, phách lối, lãnh huyết, vẻ mặt chết chốc, mái tóc màu nâu bóng mịn, đeo kính đen, rất thu hút ánh nhìn của người khác, khuôn mặt hắn lãnh khốc đầy sát khí thể hiện rõ với những người xung quanh dù có rỗi rãnh cũng không nên lại gần, có lực sát thường vô cùng lớn, có mấy người muốn đến gần, nhưng lại cố kỵ thần sắc lãnh khốc này, đắn đo cuối cùng cũng không dám tiến lên.

Lúc Đêm mới vừa nhìn thấy hắn, hung hăng âm thầm nhạo báng một câu, "Mẹ nó. . . . . . Hắn như vậy mà cũng hấp dẫn người khác dữ ha, đem danh tiếng của người nhà như mình đây đoạt hết rồi. . . . . ."

". . . . . ." Bộ Phi Yên cười như không cười, bày tỏ thái độ không quan tâm lời nói của Đêm .

Thính lực của hắn quả thật hơn người, mặc dù cách Đêm đến hơn bước chân, lại đang ở phi trường vô cùng ồn ào, nhưng cũng nghe được rất rõ lời Đêm nói, lắc đầu một cái, xoay người đi bộ lại hướng của anh ta, cách Đêm khoản mười bước thì một soái chân lớn hơn về phía trước, chỉ cách còn một bước mới dừng lại, chụp lấy bờ vai của anh, "Đã lâu không gặp . . . . ."

Khóe miệng Đêm co giật, "Nếu có thể không cần phải gặp liền tận lực làm mọi cách để không phải gặp mày, cái tên giết người không chớp mắt này. . . . . ."

Bộ Phi Yên bày tỏ đồng ý, từ trước đến giờ hắn đúng như như lời nói của anh ta, giết người không chớp mắt, nổ súng cũng chưa bao giờ nháy mắt, nhận tiền không nhận người, nếu không phải bởi vì Trữ Trữ, hơn nữa lại là một triệu tiền mặt, hắn cũng sẽ không tới thành phố A, dĩ nhiên, chủ yếu là vì muốn trực tiếp nhìn một chút cậu nhóc Trữ Trữ kia, thuận tiện kiếm ít tiền trở về.

"Nhiệm vụ gì, nói đi, cho tao vài tin tức cơ bản. . . . . ." Bộ Phi Yên khóe miệng nhếch lên, cười như không cười.

Đêm đưa cho hắn một tấm hình, "Ôn Tâm, nghệ sĩ. . . . . ."

"Hiểu rõ. . . . . ." Bộ Phi Yên liếc nhìn hình, rồi bỏ vào ngực, theo Đêm đi ra ngoài, "Tao nói không sai thì tiểu tử mày đây đã bị An Bình chinh phục rồi có phải hay không, hoàn toàn biến thành một chân chạy vặt, thật không nghĩ tới, đại danh đỉnh đỉnh siêu trộm Đêm cự nhiên thành chân chạy vặt, haizzz, cái này mà truyền ra . . . . . ."

Hắn chép chép miệng máy cái, làm ra cái vẻ mặt vô cùng đáng tiếc.

Đêm liếc mắt xem thường, mắt liếc xéo hắn, "Không muốn gặp Trữ Trữ nữa rồi hả ? À, xem ra là thật sự không muốn gặp nửa rồi. . . . . ."

Bộ Phi Yên tháo mắt kiếng xuống, ánh mắt hướng Đêm phóng điện lực mười phần, lấy lòng nói: "Chớ a, ngàn vạn đừng, tao tới đây một chuyến, mục đích chủ yếu là vì muốn gặp nó, vô cùng hiếu kỳ việc nó đã làm thế nào mà lại chinh phục được siêu trộm Đêm , lại còn thu làm chân chạy nửa chứ, thật cường hãn, đứa nhỏ này thật sự rất có tiền đồ. . . . . ."

Lần này Đêm thật sự muốn nhảy dựng lên rồi, "Họ Bộ kia, tao không phải là chân chạy vặt, tao là sư phụ của An Bình, sư phụ. . . . . . Có hiểu hay không? !"

Bộ Phi Yên cười như không cười, hoàn toàn không cho rằng chuyện đó có thể xảy ra, Đêm nổi đóa, xanh mặt, rất kích động ngồi vào trong xe, lái xe chạy đi rất nhanh. Bộ Phi Yên ngồi ngồi bên tài xế, không tỏ ra một chút lo lắng nào biểu tình này cực kỳ đáng đánh đòn.

"Mày ở đâu vậy? !" Bộ Phi Yên cười híp mắt hỏi.

"Khách sạn. . . . . ." Đêm vô cùng tức giận gầm nhẹ.

Bộ Phi Yên huýt sáo, "Chỉ có như vậy thật là kém cỏi . . . . . ."

Truyền đến nhưng câu nói tốn hơi thừa lời của Đêm , Bộ Phi Yên không thèm để ý tới.

Đêm nổi đóa, nếu không phải bởi vì Bộ Phi Yên là sát thủ, lại còn có chuyện nhờ hắn làm, thì hiện tại anh nhất định đạp hắn xuống xe, một cước đá bay cái mông của hắn, mẹ nó. . . . . .

"Trữ Trữ ở đâu vậy?" ánh mắt Bộ Phi Yên liếc xéo , ý tứ muốn hỏi tại sao Đêm lại không ở cùng một chỗ với Trữ Trữ? !

Đêm liếc mắt, "Ở chỗ cha ruột của nó, có bản lãnh, mày nhảy qua đó ở đi. . . . . ."

Anh kích hắn, Bộ Phi Yên nhíu mày, "Ý kiến hay. . . . . ."

Đêm âm hiểm cười một tiếng, hừ hừ, nếu hắn dám đi quấy rầy chuyện tốt của cha mẹ Trữ Trữ, đoán chừng Trữ Trữ nhất định sẽ làm thịt Bộ Phi Yên, trong cái đầu nhỏ của An Bình đang suy nghĩ cái gì, Đêm biết rất rõ.

Mái tóc màu nâu của Bộ Phi Yên tung bay trong gió, trong ánh mắt đen láy dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, tràn đầy sự mừng rỡ, mang theo tâm trạng khát vọng muốn nhanh chóng được nhìn thấy hai cậu nhóc bảo bối. . . . . .

Hai bảo bối nhỏ An Bình An Tĩnh, Bộ đại ca tới đây. . . . . .

Âm thanh tiếng thở hồng hộc, dồn dập liên tiếp truyền đến, An Tâm Á sợ hãi kêu liên tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. . . . . . Cô cắn môi, cảm giác xấu hổ cực kỳ, làm sao mà cô lại có thể dám làm những hành động khiến người ta vô cùng xấu hổ như vậy ở trên bàn làm việc của anh chứ? !

A a, muốn điên rồi.

Cùng với tiếng thở gấp nồng đậm hối hả, người đàn ông này cùng với cô cùng nhau lên thiên đường. Anh nằm ở trên người cô, thật lâu cũng không nói tiếng nào, chỉ có tiếng thở gấp gáp cũng tiếng quấn áo sột soạt của cả hai người, Trình Quân Hạo nhắm mắt lại cảm nhận mùi thơm của cơ thể cô, trong mũi tất cả đều là mùi của cô, trên người còn có hương vị mồ hôi của cô, hòa vào ở chung một chỗ, liền thúc giục người ta muốn phát tiết thêm lần nửa.

Cô gái này, chính là độc dược, anh bị trúng độc nặng rồi.

Chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà người anh em của anh lại có dấu hiệu hùng hổ ngẩng cao đầu rồi, An Tâm Á giật mình, chịu đựng thân thể mệt mỏi, vội vàng đẩy anh ra, "Mau. . . . . . Ra ngoài thôi, bụng của em. . . . . . Đói muốn dẹp bụng rồi. . . . . ."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio