An Tâm Á lại không có ngờ tới trận phong ba sặc mùi giả tạo này lại làm cho cô nổi tiếng ngoài ý muốn, lý lịch đời tư của cô bị đào ra hết, phơi ra trước mặt công chúng, cũng là một cơ sở rất tốt. Dù sao quá khứ xuất sắc của cô đều là ở Anh quốc, trong nước biết rất ít, hiện tại vụ xì căng đan này cũng giúp cô được toại nguyện. An Tâm Á dở khóc dở cười, bảo bối An Bình thật là nói không hề sai, có lúc không thể đi bằng con đường tầm thường, dù có hiệu quả, nhưng thật rất đáng sợ. . . . . .
Mặc dù vậy, An Tâm Á tình nguyện không muốn hiệu quả đến như vậy, nhất là đối tượng ấy là anh. . . . . . Người đó, vì sao anh lại là tổng giám đốc của CBD a, vì sao lại có chuyện xui xẻo như vậy xảy ra? ! (Bị hai đứa con gài chứ sao nữa chị =)))
Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, cô nhất định vì nổi tiếng mà nhào tới làm một đêm đại chiến hiệp rồi, làm sao sẽ dẫn đến chuyên như vậy được chứ? ! An Tâm Á khóc không ra nước mắt. Cô đột nhiên lạnh người, nếu cô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt công chúng, hai bảo bối của cô sẽ không bị moi ra luôn chứ? ! Không cần, cô hít thở không thông một hồi, cô không thể để cho người đàn ông kia biết đến hai bảo bối, tính tình của anh là có thù tất báo, nhất định sẽ cướp đi hai anh em bọn họ . . . . . . An Tâm Á sợ , dặn dò An Bình, "Về sau. . . . . . Cả ba mẹ con ít đi ra ngoài một chút. . . . . ."
An Bình An Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, bày tỏ trầm mặc, =.=! ! Chẳng lẽ mẹ không muốn tìm việc làm luôn sao? ! Quả nhiên chột dạ là rất đáng sợ. Mẹ, mẹ càng như vậy, hai anh em bọn họ càng biết đến sự hiện hữu của người đó. . . . . . Lại càng muốn ẹ cùng người đó có một kết quả tốt, bất kể bảy năm trước xảy ra chuyện gì.
Lâm Khả Nhân nhìn trang báo trước mặt của ngày hôm nay, mất hồn chốc lát. . . . . . Nụ hôn của anh kinh tâm động phách, dành ột người phụ nữ xa lạ. Mặt của anh cực kỳ dịu dàng, cũng là dành cho người phụ nữ xa lạ này, vậy anh đã yêu rồi sao? ! Có phải hay không cũng là dành cho người phụ nữ này? !
Lâm Khả Nhân trong lòng chợt đau đớn. Những ngày qua trên báo đều là hình ảnh tha thiết này của anh, cứ liên tục đâm vào lòng cô rất đau, còn có thâm tình hy vọng của anh trên internet, Lâm Khả Nhân đột nhiên sợ. . . . . . Đây không phải, là sắp mất đi anh? !
Không, không, cô còn có Khả Khả, nhớ lại chuyện của cô cùng anh trãi qua sáu năm qua, cô là không cách nào có thể thay thế được , nhất định không cách nào thay thế được .
Lâm Khả Nhân dần dần thở bình thường lại, không nhịn được gọi cho anh một cú điện thoại, nhưng không ai bắt máy, Lâm Khả Nhân kinh hãi một hồi, tâm lạnh, anh. . . . . . Hôm nay rất bận sao? !
Nhưng là, nhưng là, cô không có lý do gì để có thể đi tìm anh, có thể hôm nay không thích hợp hay không? !
Một hồi do dự.
Trình Khả Khả chạy chậm tới, "Mẹ. . . . . ."
Lòng Lâm Khả Nhân được an ủi một chút, ôm lấy thân thể nho nhỏ mềm mại của cậu, "Bảo bối, mẹ đưa con đi nhà trẻ có được hay không? !"
"Ừ. . . . . ." Trình Khả Khả ánh mắt hướng lên cười một tiếng, hai lúm đồng tiền thật đáng yêu, "Anh trai đâu rồi, con cũng muốn anh trai theo cùng con. . . . . ."