Mẹ! Ta Yêu Ngươi

chương 44: là ghen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôn Vũ Hàn ngồi đọc số liệu thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, quả nhiên khi để dấu xong cô liền dừng lại. Tôn Vũ Hi ngồi chống cằm nhìn mẹ làm việc, khi nàng nhìn cô thì lại cười rạng rỡ.

Đến khi xong việc nàng lại muốn đi bộ về nhà, Tôn Vũ Hi vui vẻ nắm lấy tay nàng. Ngoài trời cũng đã tối, đêm nay cũng có rất nhiều sao. Tôn Vũ Hàn gần đây cũng có thời gian rãnh rỗi, phần lớn thời gian sẽ dành cho cô. Tôn Vũ Hi tranh thủ lúc không có ai ôm nàng mà hôn, nhưng chỉ nhẹ nhàng in lên môi rồi tách ra.

"Con đó mẹ thật dung túng con đến hư mất rồi". Tôn Vũ Hàn nhéo mũi cô,tuy nói thế nhưng ánh mắt lại vô hạn sủng nịnh.

"Con chỉ hư với mình mẹ thôi". Tôn Vũ Hi lại hôn khóe môi nàng một cái, cô nắm lấy tay nàng đan chặt với nhau."Mình tìm gì ăn nha".

"Cũng được ". Tôn Vũ Hàn cũng cảm thấy có chút đói bụng, lúc chiều có ăn một ít bánh giờ lại thấy đói rồi.

Cũng lâu rồi Tôn Vũ Hàn không đến những nơi ăn uống thời còn là sinh viên, lúc trước Trình Vân Phi hay kéo nàng đến chợ đêm. Từ khi có Tôn Vũ Hi thì nàng cũng rất ít đi,đa số thời gian đều dành cho cô cả. Cũng có vài lần nàng muốn dẫn cô đi,nhưng nơi đây rất đông người lại khá phức tạp.Lúc trước khi đến đây nàng thường dẫn theo Mao Mao, vì nơi đây có một số cửa hàng làm đẹp cho thú cưng. Nhắc đến Mao Mao thì nàng lại buồn, giờ đến đây nhưng không còn Mao Mao nữa.

"Mẹ". Tôn Vũ Hi gọi nàng nhiều lần nhưng không nghe nàng trả lời, cô nhìn ánh mắt nàng lại nhìn ra được một sự buồn bã. Chẳng lẽ mẹ không thích đến những nơi thế này, hay cô đưa mẹ đến chỗ khác. "Mẹ không thích thì mình đến nơi khác ".

"Không phải chỉ là nhớ một số chuyện đã qua thôi". Tôn Vũ Hàn đưa tay vén tóc ra sau tai, nàng mỉm cười trả lời.

"Không phải mẹ đến đây với tên đáng ghét đó chứ''. Tôn Vũ Hi phồng má tỏ vẻ bất mãn, đừng bảo tên Trần Tầm đưa mẹ đến đấy nhá. Nếu thế thì phải lập tức đổi chỗ, không thể để tên đó còn vương vấn gì cả.

"Con đó lại ghen nữa rồi, mẹ đến đây cùng dì Phi của con đó, có gì mà ghen chứ". Tôn Vũ Hàn xoa má đang phồng ra của cô, con gái lại ăn dấm chua nữa rồi.

"Ha dì Phi thì không sao,con dẫn mẹ đến một chỗ ăn rất ngon". Tôn Vũ Hi nắm tay mẹ kéo đi, cô cũng từng đến đây vài lần.

Tôn Vũ Hàn nhìn con gái kéo mình đi thi thì nhíu mày, sao con gái nàng lại rành đường thế nhỉ. Không lẽ là thường xuyên đến đây, đến một mình hay là đến cùng ai. Tôn Vũ Hi đưa nàng đến một gian hàng nhỏ, nhưng lại bán một món vô cùng đặc biệt. Tuy nhỏ nhưng nơi đây lại có bán món trứng cá muối đen, cùng món mì nấu hào. Tôn Vũ Hàn nhìn con gái háo hức giới thiệu mà liếc mắt, con gái quên nàng không ăn trứng cá đen sao.

Tôn Vũ Hi hoàn toàn quên mất điều này, cô như thói quen mà gọi món. Ngoài hai món này ra còn có một số hải sản chiên xào, gọi ra xong cô mới để ý đến cảm giác lành lạnh đang rất gần mình. Tôn Vũ Hi quay qua nhìn mẹ, khi cô nhớ lại điều gì đó bỗng nuốt nước bọt một cái. Thật sự là tiêu rồi, mẹ cô không thích ăn trứng cá đen, cô lại theo thói quen rồi. Tôn Vũ Hi ngày trước thường ra ngoài ăn cùng Mặc Liên Dực , hắn ta lại hay ăn trứng cá đen. Mỗi lần đến đây là gọi món này, nên mỗi khi cô đến đều gọi món giùm hắn.

"Con ăn thứ này". Tôn Vũ Hi lấy món trứng cá ,cô nhìn mà trong lòng như sắp tận thế đấy.

Tôn Vũ Hàn híp mắt nhìn cô đầy nguy hiểm,cô đâu thích ăn món này. Thứ nhất cô không thích là dâu tây,còn thứ hai là cải thìa, trứng cá đen là món thứ ba mà cô không đụng đến. Đây là nói dối trắng trợn trước mặt nàng, món này là của ai đã ăn cùng cô tại đây chứ.

"Vũ Hi". Trong đám đông lại có một tiếng gọi lớn, mà giọng nói là của nam nhân.

Mặc Liên Dực tránh những người xung quanh, hắn chen qua ngồi cạnh Tôn Vũ Hi. Ánh mắt sáng lên khi thấy món trứng cá đen, ôi thật sự chu đáo quá mà. Hắn cùng vợ đang có chút tranh cãi, lại không thể ăn cơm ở nhà nên đến đây. Định đến ăn qua loa rồi về ,không ngờ gặp Tôn Vũ Hi ở đây.

"Em thật hiểu anh đấy". Mặc Liên Dực ngang nhiên cạ vào vai cô, còn dang tay ôm lấy tay cô.

"Buông". Tôn Vũ Hi vội vã đẩy Mặc Liên Dực ra,thôi tiêu rồi.

Mặc Liên Dực cũng đa dạng quen với việc bị Tôn Vũ Hi đẩy ra, hắn lại tiếp tục bám dính vào cô. Nhưng lần này không phải bị đẩy mà bị lôi ra,Mặc Liên Dực ngơ ngác nhìn nữ nhân vừa kéo mình tí nữa ngã xuống đất. Mặc Liên Dực có phần tức giận khi bị người lạ kéo như thế, nhưng người trước mặt là một mỹ nhân thì có thể bỏ qua.

"Cậu là ai". Tôn Vũ Hàn ánh mắt băng lãnh nhìn Mặc Liên Dực, hắn vừa ôm con gái nàng.

"Tôi tên Mặc Liên Dực". Mặc Liên Dực luôn rất lịch sự với nữ nhân, hắn chỉnh lại cổ áo trả lời.

"Xem ra cậu cùng tiểu Hi rất thân quen,cũng là thường xuyên đến đây nhỉ ?". Tôn Vũ Hàn liếc nhìn Tôn Vũ Hi một cái, rồi lại nhìn sang hắn hỏi.

"Đúng tôi cùng em ấy hay đến đây ăn lắm, món này tôi rất thích". Mặc Liên Dực nhìn đến món trứng cá đen thì vội ngồi xuống, phải ăn nóng mới ngon.

"Đây là của tôi". Tôn Vũ Hàn đưa tay lấy lại món trứng cá, nàng không cho hắn ăn, đây là của tiểu Hi gọi.

Mặc Liên Dực chau mày đưa tay giành lại, trứng cá của hắn mà. Tôn Vũ Hi nãy giờ im lặng bổng nhíu mày, cô tiến đến đem trứng cá cầm lên. Cô đặt trứng cá bên bàn của mẹ, rồi trừng mắt nhìn Mặc Liên Dực.

"Đây là của mẹ anh tự mua mà ăn". Tôn Vũ Hi phải cố gắng thu xếp tình hình thôi, Mặc lão đúng là thật đáng ghét.

Mặc Liên Dực trợn mắt nhìn trứng cá đưa đến chỗ người ta, mà khoan hắn nghe không lầm chứ. Mặc Liên Dực nhìn về phía nàng, hắn nhìn chăm chăm nàng từ đầu đến chân.

"Mắt nhìn đâu đấy". Tôn Vũ Hi phát cáu ,dù cô biết Mặc Liên Dực là ngạc nhiên nên mới thế, nhưng cô không thích ai nhìn mẹ như thế.

"A". Mặc Liên Dực a một tiếng, hắn kề sát Tôn Vũ Hi nói nhỏ."Mẹ em thật sao,nhìn trẻ thế mà".

Tôn Vũ Hàn lần này là đứng lên bỏ đi, con gái nàng cùng người khác thân mật nàng ở đây làm gì. Tôn Vũ Hi thấy mẹ bỏ đi vội vã đuổi theo, Mặc Liên Dực cứ chờ em xử anh đi. Tôn Vũ Hàn không hề có tâm trạng, nàng cứ như thế mà tiến về phía trước. Có một vài nam nhân muốn bắt chuyện với nàng, nhưng vừa muốn mở lời đã bị khí tức băng lãnh làm sợ hãi. Tôn Vũ Hàn đi trong đám đông nên cách cô khá xa,đến khi nàng quay đầu lại thì không tìm được cô.

Tôn Vũ Hàn cảm thấy vừa giận vừa lo,cô có đuổi theo nàng hay đã ở lại đó. Khi nhìn thấy nam nhân kia chạm vào cô nàng rất đau lòng, nhưng cô lại không hề đánh hắn. Nếu là bình thường, chỉ cần ai đụng vào thì đã bị đánh cho bỏ chạy, quan hệ của hai người quá thân mật đi.

"Con xin lỗi mẹ đừng giận con nữa". Tôn Vũ Hi không tìm được mẹ nên leo lên một giang hàng cao, cô đứng phía trên hét lên thật to.

"Con làm gì vậy mau xuống đi". Tôn Vũ Hàn khi thấy cô leo cô như vậy thì lo lắng vô cùng, nàng vội tiến đến muốn đỡ cô xuống.

Tôn Vũ Hi nhìn thấy mẹ thì mỉm cười, cô nhẹ nhàng nhảy một cái xuống đất. Tôn Vũ Hàn lo lắng xem xét người cô có bị gì không, nàng xem xong thì thở phào nhẹ nhõm. Tôn Vũ Hi thấy mẹ không giận mình nữa thì rất vui,cô nắm tay nàng kéo ra khỏi đám đông.

Tôn Vũ Hàn im lặng để con gái kéo mình đi, nhìn tay mình đang được cô nắm chặt. Lúc không thấy cô nàng vô cùng hụt hẫng, cái cảm giác nàng chỉ có một mình. Khi được cô nắm tay dường như mọi thứ lúc đó chỉ như giấc mơ, cô lúc nào cũng có thể khiến nàng ấm áp.

Tuy thế Tôn Vũ Hàn vẫn hờn giận cô,nàng không thèm nói chuyện với cô nữa. Tôn Vũ Hi không biết làm sao ,cô cứ tìm cách làm đủ trò để nàng cười. Tôn Vũ Hàn tắm xong thì lấy váy mặc vào, nhìn mình trong gương nàng chợt mỉm cười.

Tôn Vũ Hi cũng đã tắm xong,cô ngồi trên giường chờ mẹ. Khi Tôn Vũ Hàn vừa bước vào cô đã như người mất hồn, mẹ của cô thật rất quyến rũ. Váy nàng mặc rất mỏng, cô có thể nhìn hết được đường cong như ẩn như hiện kia. Tôn Vũ Hi nuốt một ngụm nước bọt, mẹ là muốn câu dẫn cô sao.

Tôn Vũ Hàn không để ý đến con gái, nàng nửa ngồi nửa nằm trên giường. Tôn Vũ Hàn dùng gối lót dưới lưng ,nàng cầm cuốn sách trên bàn lên đọc. Tôn Vũ Hàn giả vờ chăn chú đọc sách, nàng muốn xem con gái sẽ chịu đựng được bao lâu.

Tôn Vũ Hi trong lòng đã có cảm giác ngứa ngáy, cô muốn ôm lấy nàng quá. Do đọc sách nên tóc nàng buông xõa trước ngực, vài sợi tóc nghịch ngợm len giữa đường cong mê người. Da thịt lại trắng nõn dưới ánh đèn, môi của mẹ thật hồng thật đẹp. Tôn Vũ Hi chép chép miệng, cô muốn hôn mẹ, muốn ném thử vị ngọt ngào của mẹ.

Nghĩ sao thì làm vậy Tôn Vũ Hi xích lại gần nàng, cô nghiên người muốn hôn nàng. Tôn Vũ Hàn lại cố tình hạ người nằm xuống giường, vì thế Tôn Vũ Hi liền ngã lên người nàng. Tôn Vũ Hàn cũng không ngờ đến tình huống này, con gái đang đè lên nơi mẫn cảm của nàng. Tôn Vũ Hi mở to hai mắt, trước mặt là đường cong mềm mại. Trong hô hấp nghe được mùi hương sữa tắm, cảm giác cứ lâng lâng.

"Tiểu Hi mau ngồi dậy". Tôn Vũ Hàn đưa tay đẩy vai cô, con gái nàng không định ngồi dậy sao.

Tôn Vũ Hi nở nụ cười xấu xa,trực tiếp cách lớp váy mỏng ngậm lấy đỉnh hồng nhỏ nhắn. Tôn Vũ Hàn run rẩy cuốn sách trên tay nàng rơi xuống đất, gương mặt đỏ ửng lên. Tôn Vũ Hi nghe được âm thanh cuốn sách rơi, nụ cười là càng thêm xấu xa. Lưỡi đảo quanh đỉnh hồng khiến nó nhô cao thêm nữa, tay cô đã không an phận mà chạm vào bụng nàng.

"Ưm". Tôn Vũ Hàn chịu không được mà than nhẹ, cơ thể nàng trở nên mẫn cảm hơn.

Tôn Vũ Hàn chân lại di chuyển trên giường, tay muốn đẩy cô nhưng không có sức. Tôn Vũ Hi lại đưa tay nắm lấy tay nàng, cô tách khỏi ngực nàng mà ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn có thể nhìn thấy điểm ướt trên váy nàng, đỉnh hồng nhỏ cũng bại lộ dưới váy ngủ.

"Mẹ giận con sao". Tôn Vũ Hi nói nhỏ vào tai nàng, rồi hé môi ngậm lấy vành tai.

"Không... hưʍ...". Tôn Vũ Hàn chưa nói hết câu đã phát ra âm thanh kiều mị, vành tai nàng bị cô mút đến tê dại.

"Mẹ giận con hay ghen con đây". Tôn Vũ Hi cố tình dùng lưỡi đùa giỡn vành tai tinh xảo, khiến nàng run lên.

Tôn Vũ Hàn không muốn nói mình ghen, nàng còn chưa biết kẻ đó là ai. Tôn Vũ Hàn nhíu mày tay thoát khỏi tay của cô, nàng quay đầu nhìn thẳng vào cô. Nhưng không ngờ khi nàng vừa quay lại, thì môi đã bị chèn ép. Tôn Vũ Hi sẽ không để cho nàng phát ra tính tình, ở cạnh nàng lâu như thế nên chỉ cần nhìn ánh mắt nàng đã hiểu.

Tôn Vũ Hàn bị cô hôn đến mềm nhũn ra, khí thế chưa phát ra đã biến mất. Nàng rất nhanh quên đi nàng đang muốn làm gì, trong đầu nàng giờ đây chỉ có cô. Tôn Vũ Hàn vòng tay ôm lấy cổ cô, đã chìm vào ngọt ngào thì còn thời gian đâu mà so đo.

Nụ hôn lại rất ôn nhu,không hề mãnh liệt nhưng lại khiến cơ thể nóng lên. Tôn Vũ Hi đưa tay cởi bỏ váy ngủ của nàng, tùy tiện ném vào một góc nào đó. Tôn Vũ Hàn cũng muốn cởi bỏ váy ngủ của cô, cũng đã lâu kể từ lần đầu tiên thân mật. Tôn Vũ Hi hôn nàng tay nương theo động tác của nàng mà cởi váy, Tôn Vũ Hàn nắm chặt váy của cô đã bị tuột xuống tới eo. Nữa phần trên cứ thế lộ ra trước mặt nàng, Tôn Vũ Hi hơi nâng người kéo váy xuống.

Hai cơ thể mềm mại ma sát lẫn nhau, môi lưỡi quấn quýt không rời. Tôn Vũ Hi cuốn lấy đầu lưỡi của nàng không ngừng vuốt ve, mật ngọt theo khóe môi chảy xuống. Tôn Vũ Hàn mi mắt run rẩy, nàng nhắm mắt lại cảm nhận cô đang độc chiếm lấy mình. Tôn Vũ Hi tách khỏi môi nàng, cô trườn xuống hôn lên cổ nàng.

Tôn Vũ Hàn hơi nghiên cổ để cô dễ dàng gieo rắc hồng ngân, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Tôn Vũ Hi tay chạm lấy ngực nàng vuốt ve,môi hé mở ngậm lấy đỉnh hồng. Tôn Vũ Hàn cắn môi rồi lại nhả ra, cảm giác vừa khó chịu vừa bồn chồn khiến nàng ôm lấy đầu cô. Tôn Vũ Hi cắn nhẹ lên đỉnh hồng khiến nàng phát ra âm thanh, rồi lại dùng lưỡi để an ủi .

Tôn Vũ Hi đâu thể bỏ lỡ bên kia,cô cũng phải chăm sóc nó cho công bằng chứ. Tôn Vũ Hàn chân di chuyển trên điệm giường, lúc thì duỗi ra lúc thì co lại. Theo cảm giác thì nơi đó đã trở nên ướŧ áŧ, Tôn Vũ Hàn xấu hổ khép chân lại. Tôn Vũ Hi cũng nhận ra điều này, cô mỉm cười hôn tiếp xuống bụng nàng. Cứ như thế mà tiến đến nơi cần đến, quả nhiên đã ướŧ áŧ vô cùng.

Tôn Vũ Hàn cắn ngón tay để không phát ra âm thanh xấu hổ, con gái nàng đang vùi đầu giữ chân nàng làm loạn. Mỗi lần chạm vào đều khiến nàng không thể chịu nỗi, Tôn Vũ Hàn cũng không thể nhịn được mà rêи ɾỉ. Tôn Vũ Hi lưỡi nếm được vị ngon, cô không ngừng chọc ghẹo nàng. Hơi thở nóng ấm khiến nàng trở nên mẫn cảm hơn, Tôn Vũ Hàn có thể cảm nhận được lưỡi cô đang dò xét đi vào.

Tôn Vũ Hi chỉ đi vào một chút lại lui về, cô nhẹ nhàng vỗ về đỉnh mẫn cảm của nàng. Tôn Vũ Hàn cong người lên, tay ôm lấy đầu cô phát ra âm thanh mị hoặc. Chân nàng bị cô đặt trên vai,tay cô ôm lấy đùi nàng tận tình mà thưởng thức.

"Ưm ...ahhh...tiểu... tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn không chịu được gọi tên cô,âm thanh khàn khàn.

"Mẹ muốn thưởng thức sao". Tôn Vũ Hi ngẩng đầu nhìn nàng, cô muốn trườn lên hôn nàng.

Tôn Vũ Hàn xấu hổ lắc đầu tay ôm lấy đầu cô đè xuống, môi lại chạm vào nơi ẩm ướt. Đóa hoa không ngừng tuôn ra mật dịch trong suốt, Tôn Vũ Hi mỉm cười lại tiếp tục vùi đầu mút lấy. Tôn Vũ Hàn có thể cảm nhận đầu lưỡi cô đang chiếm lấy nàng, cứ như thế khiến nàng không thể dừng lại được âm thanh phát ra.

"Con yêu mẹ". Tôn Vũ Hi rời khỏi địa phương ướŧ áŧ kia, cô nhỏm người lên nói vào tai nàng.

Theo lời nói tay cô cũng đi vào nơi u tuyền ướŧ áŧ, thật nóng thật chặt. Tôn Vũ Hàn ưỡn người vì kɦoáı ƈảʍ đang dâng lên, tay cô không ngừng di chuyển ra vào. Hôn lên môi nàng nuốt lấy từng tiếng rêи ɾỉ phát ra, tay như bị nàng hút chặt lấy. Tôn Vũ Hàn khóe mắt có chút ẩm ướt, cơ thể cong lên đón nhận từng đợt kɦoáı ƈảʍ đánh úp. Tay ôm chặt lấy cô,chân cũng không tự giác càng mở rộng ra.

Tôn Vũ Hàn ngân lên một tiếng cơ thể mệt lã không muốn động đậy, Tôn Vũ Hi rút tay ra rồi bước xuống giường. Cô muốn giúp nàng lau người, như thế ngủ mới thoải mái được. Tôn Vũ Hàn mơ màng cảm nhận cô chăm sóc, khóe môi cong lên ngọt ngào. Tôn Vũ Hi lau người cho nàng xong thì cũng đi tắm, cơ thể cô cũng đã động tình rồi.

Tôn Vũ Hàn nhìn vào phòng tắm, nàng biết cô cũng muốn nàng yêu thương cô. Nhưng nàng lại có chút do dự, cô vẫn còn rất trẻ .Nàng sợ có một ngày cô sẽ nghĩ lại mà không muốn nàng nữa, tuy đã hứa hẹn sẽ mãi bên nhau, nhưng nàng cũng không thể biết được sau này. Chỉ cần nghĩ đến cô ở cùng người khác nàng đã vô cùng khó chịu, Tôn Vũ Hàn nhắm mắt lại muốn giấu đi cảm xúc.

Chỉ ít phút sau cơ thể được một đôi tay ấm áp ôm lấy, nàng không muốn nghĩ ngợi nữa mà chui vào lòng cô. Cứ thế này đã đủ ,cứ thế này nàng đã mãn nguyện rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio