Mê Thất Tùng Lâm

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên một hòn đảo nhỏ nằm đơn độc giữa biển xanh sâu thẳm, giữa rừng cây xanh biếc, có một ngọn núi đá khá cao. Mà trên núi đá này, lại đột ngột xuất hiện hơn hai trăm toà nhà đá cũng như động đá lớn nhỏ khác nhau.

Đỉnh núi vốn là do những hòn đá chồng chất lại tạo thành, lúc này lại bị san bằng, tạo thành một bãi phẳng, những bậc thang cao thấp bằng phẳng khác nhau, những chiếc nhà đá hình vuông vững chắc, gọn gàng được xây bên trên, tường đá vẫn còn những dấu vết bị cắt mới tinh, đá sắc lởm chởm. Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy một dị thú nhanh nhẹn di chuyển giữa những tầng tầng lớp lớp đá này.

Bên dưới mặt đá bằng phẳng còn có những động đá rắn chắc được đục xuyên vào trong núi, những dị thú không kiếm được chỗ xây nhà trên mặt phẳng kia sẽ sống trong những hang đá như vậy.

Trong số những động đá trên, có một động đá đặc biệt hơn tất cả, vì tuy rằng mới được xây dựng, nhưng tường đá bên trong đã bị mài trơn nhẵn. Từ trong động tiếng hít thở đều đều truyền ra, còn xen lẫn vào trong đấy mấy tiếng ngáy nho nhỏ.

Cửa động quay về hướng tránh gió, vì vậy không khí trong động khá ấm áp, góc động đá có một chiếc giường đá lớn, bên trên trải một tấm thảm lông dày được khâu từ đủ các loại lông thú khác nhau, hơn nữa để sinh vật nằm ở bên trên càng thoải mái, bên dưới thảm lông còn trải thêm một tầng cỏ khô dày.

Một dị thú thân hình cao lớn đang nằm nghiêng trên chiếc giường thoải mái ấy, bờ ngực rắn chắc ấm áp của hắn đang ôm lấy một sinh vật nhỏ nhắn hơn, hắn dùng cánh tay to lớn mạnh mẽ của mình che chở cho sinh vật ấy, chỉ để lộ ra khuôn mặt nho nhỏ với ngũ quan nhu hoà, làn da hơi tái nhợt, giống như đang bị bệnh.

Bàn tay to của dị thú đặt lên trên bụng của sinh vật kia, chiếc bụng cong lên rất cao, tròn trĩnh, nhưng tay chân đang quặp lại của sinh vật kia lại vô cùng gầy gò, cảm giác giống như sinh vật mảnh khảnh yếu ớt kia chỉ có một tầng da mỏng manh ôm lấy xương cốt.

Từ lúc núi lửa phun trào, chạy trốn, vượt qua biển lớn tiến đến hòn đảo này, cho đến khi căn nhà mới được hoàn thành, thần kinh của Duy Tạp Tư luôn căng thẳng, vì không chỉ cố gắng thoát chết hai lần, hắn còn phải chăm sóc cho Ôn Phong, gánh nặng quá lớn, làm cho những vết thương trên người của hắn hồi phục rất chậm.

Những miệng vết thương đang khỏi dần, đóng thành những mảng vảy lớn đen xì, trải rộng khắp cơ thể, nhìn qua vô cùng khủng bố đáng sợ.

Chiếc đuôi dài của hắn xuyên qua giữa hai chân, vòng đến trước ngực, theo bản năng quấn lấy Ôn Phong, bảo vệ anh chặt chẽ, lúc này Duy Tạp Tư mới có thể thả lỏng một chút mà nghỉ ngơi.

Phần đầu bị đốt trụi của hắn đã dần dần mọc ra lông vàng mới, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở nóng rực đều đặn phả lên đỉnh đầu của Ôn Phong.

Ngọn núi này đã bị dị thú chiếm giữ, không còn sinh vật nào dám mạo hiểm đến gần, khi sắc trời tối đi, ngọn núi trở nên vô cùng yên tĩnh, có ánh sáng ảm đạm chiếu vào bên trong cửa động.

Trong ánh sáng âm u ấy, đôi mắt vàng kia dần dần mở ra, lập loè trong bóng tối, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi thoải mái, mệt mỏi đã không còn nữa, tố chất cơ thể cường hãn của Duy Tạp Tư lập tức hiện ra.

Duy Tạp Tư đang trong thời kì sinh long hoạt hổ, lại ăn no ngủ kỹ mấy ngày, dục vọng lắng đọng lâu ngày bắt đầu có xu thế bùng nổ.

Ôn Phong lúc này đang trần trụi ngủ trong lòng ngực của Duy Tạp Tư, bộ quần áo bẩn của anh đã bị hắn lột ra trước khi đi nghỉ, vì vậy lúc này, làn da màu vàng nhạt bóng loáng của Duy Tạp Tư đang ma sát với da thịt non mềm của Ôn Phong.

Tứ chi tráng kiện của Duy Tạp Tư vô ý thức cử động một chút, tạo thành ma sát vô cùng nhạy cảm, truyền đến từng đợt khoái cảm, nhiệt khí không ngừng tụ tập trong cơ thể của hắn.

Dị thú đang ôm sinh vật mà mình yêu thích trong lòng ngực, dục vọng đột nhiên bùng phát mãnh liệt khó có thể ngăn cản, sự khát vọng cực độ của thân thể mách bảo lý trí của hắn, phải ôm chặt lấy sinh vật này, tìm kiếm sự khoái cảm từ thân thể ấm áp khéo léo kia…

Đấu tranh tư tưởng, giãy dụa với chút lý trí còn sót lại, Duy Tạp Tư gồng mình, trên chiếc cổ thô to, mạch máu khoa trương hiện lên.

Thứ mùi đặc thù phát ra từ cơ thể của Ôn Phong len vào qua từng hơi thở của Duy Tạp Tư, khuếch trương trong khí quản, tràn ngập thân thể hắn.

Duy Tạp Tư dần dần áp sát vào người Ôn Phong, cơ thể hắn run run, hai cánh tay bấu chặt xuống mặt thẳm, tạp thành những đường cắt sắc bén.

Đôi mắt thú của hắn vì áp lực mà nhíu lại thành một đường thẳng, trong cơ thể hắn, có một thứ kích thích gì đó đang không ngừng phun trào, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hoá trên cơ thể mình, đầu óc hắn bị nhiễu loạn.

Miệng rộng mở ra, lượng lớn nước bọt rớt xuống làm bẩn khuôn mặt trắng nõn của Ôn Phong, sau đó chiếc lưỡi dài trườn xuống, liếm lên làn da non mịn của anh, vì không khống chế được độ mạnh yếu, mà chiếc lưỡi để lại từng vệt màu đỏ kéo dài, còn hơi rớm máu.

Những vệt máu nhỏ kia thực sự kích thích phần lý trí đã vô cùng yếu ớt của Duy Tạp Tư, phân thân to kinh người đã cứng ngắc, lung tung đâm mạnh vào phần mông của Ôn Phong.

Ôn Phong bị đâm đau, mơ hồ phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Nhưng chỉ cần một tiếng kêu đau nhỏ ấy thôi, lại trở thành một cây kim sắc nhọn, đâm vào đầu óc đang bị tng trùng chiếm cứ của Duy Tạp Tư.

Duy Tạp Tư trợn mắt, hét lớn một tiếng, nhảy mạnh xuống giường đá, chạy ra tận cửa động.

Ngực hắn phập phồng không ngừng, hô hấp dồn dập không thể bình phục, phân thân vẫn cứng rắn, thẳng tắp trong không khí, Duy Tạp Tư mở to hai mắt, kinh ngạc cực nhanh xẹt qua đáy mắt. Hắn thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi với hành vi mất đi lý trí của mình.

Dị thú từ khi mới sinh ra đã có tính cách bình tĩnh, luôn khắc chế bản thân, sẽ không dễ dàng tức giận, không dễ dàng hưng phấn, lại càng không thể có trường hợp mất đi sự không chế bản thân.

Trong tộc không tồn tại dị thú cái, do bị áp chế quá lâu mà cũng trở nên không cần thiết, vô cùng mỏng manh, nếu đối tượng phát tiết không xuất hiện, dị thú bình thường sẽ không có nhu cầu , mà cho dù có cũng sẽ bị sự lạnh lùng của dị thú áp chế xuống.

Hiện tại, hắn thực sự không bình thường, Duy Tạp Tư phiền chán quăng chiếc đuôi dài sau người, cạo mấy vết dài trên tường đá.

Nếu Ôn Phong đã mang thai đứa con của hắn, đáng lẽ hắn không nên sinh tiếp tục sinh ra thứ dục vọng muốn vô ích này nữa, vì đã hoàn toàn không cần thiết, còn rất có khả năng làm bị thương đứa con mới thành hình của hắn…

Hơn nữa, dị thú là sinh vật có dục vọng cực thấp, mỗi một giọt dịch thể đều quý giá vô cùng, đều cần phải bảo tồn cẩn thận, bắn dịch thể của mình đến những nơi không có ý nghĩa sẽ thực sự lãng phí, hơn nữa còn gián tiếp làm giảm khả năng có được hậu đại.

Duy Tạp Tư không hiểu được có chuyện gì xảy ra, không hiểu được vì sao hắn lại muốn làm ra hành vi ngu xuẩn như vậy. Ôn Phong đã mang thai đứa con của hắn, hắn chỉ cần bảo vệ cẩn thận, chăm sóc cho Ôn Phong thật tốt, để cơ thể của anh có thể chống đỡ được đến thời gian sinh sản là được rồi, chứ không phải là mất đi lý trí, làm ra những hành vi gây thương tổn Ôn Phong như mập hợp.

Dục vọng kêu gào trong thây thể hắn đã hoàn toàn bình phục, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn hỗn loạn dị thường.

Vừa lo lắng không biết thân thể của mình đang bị làm sao, vừa sợ hãi nếu mình đột nhiên mất đi lý trí, có thể làm ra những hành động gây nguy hiểm cho Ôn Phong.

———

Đêm đó, sau khi cho Ôn Phong ăn no, Duy Tạp Tư lạnh lùng đi ra khỏi động, biến thành một pho tượng thật lớn, bảo vệ ở gần cửa động.

Ôn Phong cực kỳ mỏi mệt, buồn ngủ, chỉ loáng thoáng chú ý sự thay đổi thái độ của Duy Tạp Tư, cảm thấy đáy lòng mình càng trở nên tăm tối. Nhưng mà anh thực sự đã không còn nhiều tinh lực dư thừa đi nghiên cứu sự thay đổi của hắn.

Trong nhà đá yên tĩnh chỉ có mỗi tiếng hít thở nhợt nhạt của anh vọng lại, Ôn Phong cong ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã nhô lên của mình, mí mắt càng ngày càng nặng, anh lại cảm thấy mệt mỏi.

Bình minh hôm sau, bầy dị thú trở nên xôn xao lại thường, vì dị thú bị mất tích từ mấy hôm trước, hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở trên bờ cát.

Dị thú tạo thành những đội nhỏ nhảy xuống khỏi ngọn núi, quen thuộc chạy xuyên qua rừng cây, chạy thẳng về hướng bãi cát.

Khải Địch Nhĩ là dị thú đầu tiên đến nơi, cẩn thận tiến tới kiểm tra, thật không ngờ dị thú mất tích kia lại còn sống.

Khải Địch Nhĩ cẩn thận lật ngửa dị thú kia ra, phát hiện ngực của nó phủ đầy những vết thương nhỏ.

Y dùng đôi mắt lợi hại của mình kiểm tra kỹ thân thể của dị thú kia, nhưng y lại càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện ra, mấy vết thương của dị thú này hoàn toàn không hề nghiêm trọng đến mức làm nó ngất đi, vậy thì vì sao nó lại mất ý thức mà nằm trên bờ cát này?

Có iếng ngáy rất nhỏ xen lẫn với tiếng sóng biển ầm ầm… chẳng lẽ dị thú này đang ngủ say?

Những dị thú khác cũng ngồi xuống cẩn thận kiểm tra cơ thể của đồng tộc, quả thật là ngủ say, không tìm thấy một dấu hiệu nào cho thấy sinh mạng của nó bị đe doạ…

Chúng cố gắng làm cho dị thú này tỉnh dậy, dùng tay vỗ mạnh lên khuôn mặt của nó, nhưng dị thú này vẫn vù vù ngủ say, không có chút động tĩnh nào.

Những dị thú đứng trên bờ cát đơn giản trao đổi với nhau một chút, sau đó Khải Địch Nhĩ đứng ra lưu loát khiên dị thú kia lên vai, cả đội chầm chậm quay lại núi đá.

Lúc này Ôn Phong vẫn đang mê man, Duy Tạp Tư chỉ đứng ở cửa động, chăm chú quan sát động tĩnh xảy ra dưới chân núi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong khi Ôn Phong vẫn mê man, thì dị thú kia đã tỉnh dậy, mang đến cho những tộc nhân khác tin tức kinh thiên động địa.

Sinh mệnh trong bụng Ôn Phong càng ngày càng trưởng thành, thì năng lượng mà Ôn Phong tiêu hao lại càng nhiều, để duy trì những hoạt động cơ bản nhất bên trong người, cơ thể Ôn Phong làm ra phản ứng khiến anh ngủ càng ngày càng lâu, thời gian thức của Ôn Phong càng ngày càng rút ngắn.

Vì ngủ qua mấy ngày liền, Ôn Phong chỉ có thể tranh thủ những lúc mình tỉnh, cố nhồi nhét càng nhiều thức ăn vào trong cơ thể càng tốt.

Nhưng cho dù đã làm hết sức, thì tốc độ bổ sung năng lượng của anh vẫn chậm hơn tốc độ tiêu hao rất nhiều.

Sống trên hòn đảo này được bốn tháng, Ôn Phong đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mái tóc vốn dài ngang vai màu đen, giờ phút này khô héo, xám trắng…

Hai hốc mắt anh sâu hoắm, hai má hóp lại, sắc mặt khô vàng, diện mạo bên ngoài của anh thay đổi hoàn toàn, đôi mắt đen của anh đã không còn vẻ tinh anh như ngày xưa, lúc này tầm nhìn hoàn toàn tan rã, làn da khô cằn nứt nẻ….

Ngược lại với cơ thể đã là da bọc xương, tay chân run rẩy vô lực, bờ ngực gầy móp đã có thể đếm được xương sườn của anh, là một cái bụng cao tròn làm cho người ta kinh hãi.

Một bóng dáng thật lớn che đi ánh sáng trước mắt anh, đôi mắt tan rã của Ôn Phong thong thả chuyển động, đồng tử phóng lớn hơi vui mừng một chút.

Không biết Duy Tạp Tư mang gì về cho anh? Anh hy vọng đấy là chất lỏng, vì bây giờ ngay cả chút khí lực để nhai nuốt anh cũng không có…

Chiếc cằm nhọn bị hai ngón tay thú lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm một chút, mở ra hai bờ môi khô nứt nẻ, có chút chất lỏng ấm áp rót vào trong miệng…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio