Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Duy Tạp Tư ghen tị
(không để ý, là mấy chương trước tác giả cũng có để tên chương…)
(ếy, nhưng mà nếu có tên chương thì lộ hết cả nội dung ra mất rồi…
)
Ánh sáng mặt trời ở phương tây ấm áp chiếu vào bên trong động, màu vàng cam mềm mại, Ôn Phong nhẹ thở một hơi, sau khi mê man hai ngày, anh rốt cuộc tỉnh lại.
Thân thể mềm nhũn nằm bẹp trên thảm lông, Ôn Phong thoải mái cử động tay chân, cảm xúc mềm mịn truyền đến làm anh phát ra một tiếng thở dài thoả mãn. Anh thực sự không nhớ được bản thân đã bao lâu rồi không được ngủ thoải mái như vậy.
Sinh vật nhỏ nằm bẹp cạnh đầu của Ôn Phong thấy anh đã tỉnh dậy, liền lắc lư bò lên trên người anh.
Móng vuốt nho nhỏ úp lên vạt áo trước ngực của Ôn Phong, lộ ra hai bên lợi màu hồng nhạt, ấu thú phát ra tiếng kêu oa oa không rõ ý nghĩa, đôi mắt xinh đẹp nửa đen nửa vàng tội nghiệp nhìn chăm chú vào mẫu thân của mình.
Dùng trực giác sâu sắc của một dã thú, ấu thú mẫn cảm cảm thấy cha nó không thích nó, cho nên nó vấn ít chủ động đến gần Duy Tạp Tư, tận lực trốn tránh, cho dù là lúc ngủ, ấu thú nhỏ cũng gắt gao cuộn người cạnh Ôn Phong.
Ấu thú nhỏ từ khi sinh ra đến nay chưa ăn uống gì cả, cái bụng nho nhỏ của nó đã đói cực kỳ, nhưng Duy Tạp Tư nằm ở bên cạnh làm cho nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Duy Tạp Tư, từ khi dị thú nhỏ đói khát mà run run thân thể, hắn cũng đã thanh tỉnh, nhưng mà hắn chỉ nhếch con mắt lên một chút, lộ ra một khe hẹp, sau đó lại nhắm mắt lại, thờ ơ lạnh nhạt.
Không phải Duy Tạp Tư không muốn thực hiện nghĩa vụ chăm sóc cho ấu thú này, nhưng mà hắn thực sự không biết ấu thú nhỏ này có thể ăn cái gì.
Duy Tạp Tư đã từng thử nghiền nát thịt ra đút cho ấu thú, ai ngờ cơ quan tiêu hoá của nó chưa phát dục tốt, hoàn toàn không thể tiêu hoá những thức ăn kia, vừa mới nuốt thịt vào trong bụng, ấu thú liền khó chịu, nôn hết ra.
Trong lúc Ôn Phong vẫn còn ngủ say, Duy Tạp Tư thậm chí còn lấy một chút thức ăn chuẩn bị cho anh, đưa ra cho ấu thú ăn, nhưng nó lại không thèm đụng chạm dù chỉ là một chút.
Sau khi thử qua rất nhiều cách, cuối cùng Duy Tạp Tư cảm thấy khó chịu cực kỳ… ấu thú mà Ôn Phong phải cực kỳ vất vả mới sinh ra được này quá khó nuôi rồi, thậm chí nó còn có nguy cơ chết đói, không phải vì không có gì ăn, mà là không ăn nổi cái gì…
Dị thú vốn là một loài sinh vật cực kỳ mạnh mẽ, luôn tôn vinh kẻ mạnh, điều này đã ăn sâu vào máu thịt của Duy Tạp Tư, vì vậy lúc này, ánh mắt của hắn nhìn về phía con của mình đã mang theo chút coi thường, xa cách.
Vậy mà bây giờ ấu thú này lại còn muốn làm phiền Ôn Phong, anh vừa mới khôi phục lại chút nguyên khí… Duy Tạp Tư tức giận trừng mắt, uy hiếp ấu thú nhỏ này.
Cảm nhận được ánh mắt không tốt của Duy Tạp Tư, ấu thú càng bám chặt vào vạt áo của Ôn Phong, trong miếng phát ra tiếng oa oa khóc kêu, cái đuôi nhỏ tinh tế quấn chặt lấy cánh tay đặt ở một bên của Ôn Phong.
“Làm sao vậy?”
Mái tóc đen khô cằn của Ôn Phong xoã tung sau đầu, anh đưa một tay lên làm gối, nâng tầm nhìn của mình lên một chút, một tay khác mềm nhẹ vuốt ve cái đầu xù xù của ấu thú.
Ấu thú nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay của anh một chút, tay chân đều chất nhỏ, khuôn mặt vô cùng non nớt, nhìn qua đáng yêu cực kỳ… mặt của Ôn Phong cong cong lên, nháy mắt, anh muốn đem tất cả yêu thương của mình trút hết xuống người ấu thú nhỏ mang theo một nửa màu mắt của anh này.
Ấu thú vốn chưa thể nói chuyện, chỉ có thể khẩn cấp túm lấy vạt áo của Ôn Phong, vẫn như cũ tội nghiệp khóc lúc, đôi mắt nửa đen nửa vàng ngập nước, cực kỳ đáng yêu.
“Duy Tạp Tư, con của chúng ta làm sao vậy?” không thể hiểu được ý tứ của nó, Ôn Phong chỉ có thể quay đầu sang, cầu cứu dị thú trưởng thành bên cạnh.
“Nó không ăn được gì cả.”
Khuôn mặt của Duy Tạp Tư nghiêm nghị, khi nhìn thấy Ôn Phong vừa cười vừa sờ ấu thú kia, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Chẳng lễ từ hôm qua đến giờ, nó chưa ăn cái gì cả??” nghĩ tới đây, Ôn Phong cảm thấy rất bối rối, ôm lấy tiếu ấu thú trong lòng bật ngồi dậy.
Vì động tác quá đột ngột mà xé rách miệng vết thương, sắc mặt mới hồng hào một chút của Ôn Phong nhanh chóng tái nhợt, anh nhíu chặt mày lại, kêu rên một tiếng.
Nghe thấy âm thanh thống khổ của Ôn Phong, Duy Tạp Tư vội vàng nhích lại gần, cẩn thận ôm anh vào trong ngực hắn, muốn giảm bớt gánh nặng xuống dưới hạ thân của anh.
Khi cảm giác đau đớn đã qua đi, Ôn Phong lại chậm rãi dùng hai tay nâng con của mình lên, đôi mắt đen lo lắng nhìn chăm chú, còn lấy tay nhẹ nhàng ấn ấn cái bụng rỗng không của ấu thú.
Ấu thú nhỏ cuối cùng cũng được chú ý, nó nghĩ rằng Ôn Phong sắp cho nó ăn cái gì đấy, vội vàng há to miệng, lộ ra hai bên lợi hồng hồng, bộ ngực chấn động, phát ra âm thanh bức thiết ô ô.
Cẩn thận quan sát miệng của ấu thú, Ôn Phong lập tức nghĩ ra cái gì đấy, quay sang nói với Duy Tạp Tư.
“Duy Tạp Tư, nhanh đi tìm cho ấu thú nhỏ một động vật có vú.”
Sợ Duy Tạp Tư không hiểu anh nói gì, anh còn cẩn thận giải thích một lần.
“Chính là loại động vật có con nhỏ đi theo bên người, thân thể còn có thể tiết ra chất lỏng màu trắng.”
Duy Tạp Tư vốn đang lười biếng nằm trên giường đá, dưới sự thúc giục của Ôn Phong, chỉ có thể chạy đi.
—
Ôn Phong nhìn cửa động rộng mở, khẽ thở dài. Anh không phải không cảm nhận được thái độ lãnh đạm của Duy Tạp Tư đối với ấu thú. Anh thực sự không biết phải mở miệng khuyên giải Duy Tạp Tư như thế nào, cũng không phải là chỉ cần anh nói mấy câu là hắn có thể dễ dàng chấp nhận ấu thú nhỏ này như vậy.
Chỉ có hơn hai trăm dị thú bị vây ở trên hòn đảo nhỏ này, còn lại đại bộ phân sống chết không rõ, hơn nữa trải qua, chênh lệch so với người cá làm cho dị thú cảm thấy bị kích thích… hiện nay hoàn cảnh sống cực kỳ ác liệt, mà anh lại sinh ra một dị thú yếu ớt như thế này, chỉ sợ nó sẽ trở thành sự trói buộc của cả bầy đàn.
Hiện tại, ngay cả việc có thể nuôi lớn dị thú này hay không Duy Tạp Tư cũng không dám xác định, lại càng không hy vọng vào việc tương lai nó có thể giúp sức làm cho bầy đàn trở nên lớn mạnh.
Nhưng mà cho dù là như thế, thì ấu thú nhỏ này cũng là do anh dùng cả sinh mệnh vất vả đánh đổi được, còn dung hợp gene giữa anh với Duy Tạp Tư, đối với Ôn Phong, ấu thú nhỏ này chính là minh chứng cho tình cảm giữa hai người.
Cho dù dị thú nhỏ này yếu ớt đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay nó, chính anh cũng vẫn sẽ thật cẩn thận chăm sóc nó. Chỉ cần anh còn sống, anh nhất định sẽ không cho phép bất cứ sinh vật nào tổn thương con của anh, cho dù là Duy Tạp Tư cũng không được.
Tựa hồ cảm nhận được cảm xúc phập phồng của anh, ấu thú vươn cánh tay nhỏ bé của mình ra, vòng quanh vổ của anh, trong miệng lại phát ra âm thanh nức nở.
“Thú thú nhỏ, ngoan, sau này ba ba sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Bàn tay mềm mại của Ôn Phong vuốt ve cái đầu lông xù màu vàng của nó. Anh thực sự hy vọng Duy Tạp Tư có thể nể mặt anh đã vất vả mới có thể sinh ra tiểu thú này, mà quay sang yêu thương nó.
—
Đảo nhỏ sau khi bị nước biển ngập qua đã chết rất nhiều động vật, cho đến tận khi mặt trời hoàn toàn lặn, Duy Tạp Tư mới tìm được loại động vật có sữa tươi này.
Đó là một sinh vật có bốn chân móng vuốt, hơn nữa trên người còn bao phủ một tầng lông tơ mỏng. Sau khi mang nó về, Duy Tạp Tư bẻ gãy một chân của nó, nhốt nó ở một góc tối trong động đá.
Sinh vật kia bị đánh gãy một chân, không thể chạy trốn được, run run nằm bẹp trên nền đá lạnh, nhìn thấy dị thú cao lớn đi về phía mình, nó sợ hãi kêu to, giãy dụa lui về sau.
Ôm phong ôm ấu thú nhỏ đi phía sau Duy Tạp Tư. Hắn chỉ ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc mấy cái là có thể trói chặt con mồi lại, để lộ ra phần bụng màu trắng của nó, có lông tơ mềm mại và mấy đầu nhũ màu hồng. Mũi sữa thú ập đến, không phải là thứ mùi gì dễ ngửi, làm Ôn Phong nhíu chặt mày.
Ấu thú nhỏ không đợi Ôn Phong kịp ngồi xuống đã vội vàng nhảy xuống đất, run run phóng về phía con mồi kia.
Thú trảo nho nhỏ chuẩn xác bắt được một đầu nhũ của con mồi, sau đó nó há to miệng, vội vàng ngậm lấy đầu nhũ kia, từng ngụm từng ngụm hút chỗ sữa tươi kia vào trong bụng, kể cả Duy Tạp Tư ở bên cạnh nó cũng không có chút nào e ngại.
Móng vuốt nho nhỏ bận rộn ấn ấn, cái miệng nhỏ cũng không ngừng la liếm, hút hút bên trái, rồi lại hút hút bên phải, chỉ một lúc sau, phần bụng phình phình của con mồi liền xẹp xuống.
Ấu thú nhỏ uống nhiều sữa đến mức căng phồng cả bụng, đặt mông ngồi xuống đất, vuốt vuốt cái bụng phình tròn lên của mình, còn mở miệng ợ một cái. Sau khi ăn no, thân thể nó trở nên nặng nề hơn rất nhiều, mở to đôi mắt đầy thoả mãn, nó vội vàng đứng dậy, lắc lư lắc lư đi về phía Ôn Phong.
Ôn Phong dùng hai tay nâng ấu thú nhỏ lên, sau đó lấy ngón trỏ trêu đùa chọc chọc cái bụng phình to vô cùng không phù hợp của nó.
Vừa bị Ôn Phong chọc nhẹ một cái, ấu thú lại ợ thêm một hơi nữa, có chỗ sữa thừa bị nó ợ ngược lên, tràn ra bên mép.
Ôn Phong giật mình một cái, vội vàng thu ngón tay lại.
“Sau này không được ăn no như vậy nữa, biết chưa?” Ôn Phong nhăn nhíu mày, bắt đầu dạy dỗ ấu thú nhỏ ngây thơ.
Duy Tạp Tư buông con mồi kia ra, mặt âm trầm đi về hướng Ôn Phong, vòng tay bá đạo ôm anh vào trong ngực.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên, Ôn Phong phát hiện ấu thú nhỏ vừa mới ngồi trong tay anh đã bị Duy Tạp Tư túm lấy, ném về phía giường đá xa xa.
Ấu thú nhỏ bị ném lên trên giường, phần bụng phình phình bị ép một cái, lại có sữa thừa bị phun ra, làm bẩn thảm lông sạch sẽ bên dưới. Đôi mắt to tròn của nó chuyển một vòng, chiếc đuôi nhỏ khẽ đảo qua, giống như muốn che giấu giấu vết khả nghi kia.
Ôn Phong bị Duy Tạp Tư ôm chặt, chỉ có thể vội vàng nghển cổ nhìn về phía giường đá, thấy ấu thú nhỏ không có việc gì, lúc này anh mới quay đầu lại, tức giận nhìn dị thú trưởng thành sau lưng.
“Duy Tạp Tư!”
Miệng vết thương dưới thân lại hơi đau đau… Từ sau khi anh uống một lượng lớn máu của dị thú, anh liền phát hiện thể chất của mình có sự biến hoá. Hiện giờ anh đã sinh ấu thú nhỏ ra rồi, không bị nó hấp thu chất dinh dưỡng từ cơ thể ra nữa, nhưng trình độ khép lại vết thương của anh cũng đã tăng đến mức không thể tin nổi. Hiện giờ anh đã có thể xuống giường đi lại chính là căn cứ chính xác của việc này.
Sâu sắc nhận ra lực chú ý của Ôn Phong không đặt ở trên người mình, Duy Tạp Tư phát ra tiếng gầm nhẹ bất mãn, cái đầu lông xù áp đến, vươn lưỡi dài, cưỡng chế bắt anh phải mở miệng, hung mãnh xông vào bên trong.
Miệng của Ôn Phong bị hắn bịt kín, chỉ có thể kinh hoảng ô ô lên… con của bọn họ còn đang ở trên giường nhìn họ kia kìa…
Ấu thú nhỏ lún sâu xuống thảm lông, thú trảo nho nhỏ áp lên trên phần bụng khó chịu của mình, đôi mắt màu vàng ngập nước của nó tò mò nhìn chăm chú vào cha mẹ của mình, đôi mắt long lanh tràn đầy nghi hoặc.