Trước khi Lâm Hạo trở về, Lâm Lan chạy lên lầu tắm rửa rồi ngủ. Diệp Tề thì ở dưới lầu cùng ta nói chuyện phiếm. Ta biết hắn muốn khiến ta không cần để ý thái độ Lâm Lan như vậy. Ta chỉ biết thở dài. Cho dù quyết định sinh hạ có thật sự chính xác hay không thì hiện tại cũng không còn đường lui. Lâm Hạo lúc ấy vì sao lại hảo tâm đồng ý…… Ta phát hiện chính mình cư nhiên thầm oán giao dịch của Lâm Hạo, không khỏi vì bản thân mà trở nên ích kỷ và tàn nhẫn, trái tim cũng trở nên băng giá. Nguyên lai, ai cũng đều có thể trở nên vô cùng tàn khốc……
Diệp Tề cũng phát hiện ta không yên lòng, im lặng để ta suy nghĩ, bản thân mình ngồi một bên đọc báo ở trên bàn, ngẫu nhiên lướt mắt nhìn ta như là quan sát ta có hành vi khác thường hay không.
Hắn đa tâm quá. Áp lực tinh thần của ta phần lớn là do chính mình gây nên! Bản thân ta vô cùng bình thường ……
Khi Lâm Hạo nhìn thấy Lâm Lan, quả nhiên như dự đoán, tức giận mắng một trận. Diệp Tề dường như cảm thấy như vậy cũng không quá đáng, cũng hiểu rằng Lâm Lan cần có người giáo huấn, liền giống như đang xem diễn lôi ta đi ăn cơm.
Lâm Lan im lặng nghe mắng, nếu trong mắt không ngạo khí[] quá mức, thoạt nhìn như là rất ngoan ngoãn thụ giáo.
Diệp Tề ăn ngon lành, vừa ăn vừa nhìn Lâm Lan thụ huấn khiến Lâm Lan hung hăng trừng mắt nhìn, lại bị Lâm Hạo đang tức giận lặp lại thuyết giáo.
Lúc này, ta mới bắt đầu ý thức được Lâm Hạo là một người cha. Ta vốn tưởng rằng hài tử kia bất quá sẽ trở thành món đồ chơi của y. Kết quả xem ra Lâm Hạo không phải không có nhân tính, ít nhất Lâm Lan đối với y rất quan trọng!
“…… Ăn cơm đi……” Ta nói, tuy rằng Lâm Hạo đơn phương mắng, nhưng bầu không khí như vậy thật sự là không thể giống như Diệp Tề một mình ngồi ăn!
Lâm Hạo rốt cuộc cũng ngừng lại. Y không phải loại người nói dài dòng, sự quan tâm đối với con mình khiến y trở nên rối loạn mà nói thành tiếng. Hiện tại ngồi xuống bàn cơm, mọi người mỗi người các chiếm một góc. Lâm Hạo nhìn ta, không biết suy nghĩ gì, biểu tình có chút mờ mịt……
Diệp Tề nói: “Hắn đều biết rồi!”
Lâm Hạo thu hồi ánh mắt: “…… Quên đi, biết thì biết, vậy ngươi trở về đi!”
Lâm Lan nhíu mày, khẩu khí ban đầu hoàn hảo, sau lại trở nên bén nhọn: “Nga trở về thì trở về, bên ngoài cũng không có gì hay để học. Hừ. Quả nhiên là vì hắn nên mới bắt ta đi. Không cần phải như vậy a. Ta sớm biết rằng hắn là ‘nữ nhân’ của ngươi, hiện tại bất quá là mang thai mà thôi. Cứ coi như là nữ nhân xấu xí cũng được…… Thật tốt a, ngoạn hắn không biết có sảng hay không……”
“Im miệng!” Diệp Tề vội vàng đứng lên muốn che miệng nó. Lâm Lan phản ứng mau lẹ, tránh hắn tiếp tục nói.
Đầu ta từ chiều đến giờ âm ỷ đau, giờ trở nên đau buốt. Cho dù hy vọng che dấu chân tướng cỡ nào, cuối cùng cũng hoàn toàn bại lộ. Vết thương sâu trong lòng càng bị khoét rộng hơn.
Nắm lấy tay vịn ghế dựa, ta khắc chế cảm giác chóng mặt, nhìn Lâm Hạo đang trầm mặc.
Lâm Hạo không nói, nhưng biểu tình rõ ràng là vô cùng tức giận, “Xin lỗi đi!”
“Mơ tưởng!” Lâm Lan từ nhỏ được nuông chiều, số lần bị Lâm Hạo giáo huấn rất ít, lần này lại là bởi vì người nó chán ghét mà bị mắng, trở nên rất cứng đầu: “Ta sẽ không xin lỗi cái loại tiện nhân ấy. Ta không sai!”
Diệp Tề đã bất lực, không thể ngăn nó nữa. Dù sao cũng đã không vãn hồi đường sống được rồi.
Lâm Hạo khắc chế tức giận, nếu người trước mắt không phải là Lâm Lan chỉ sợ đã bị y ăn sống nuốt tươi, nhưng ly rượu trong tay nứt ra, vỡ thành mảnh nhỏ, rượu chảy ra khắp bàn.
Hoàn đệ nhất bách ngũ chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤