Hứa Thư Yểu ngước mắt nhìn Diệp Kỳ Sâm đang đi về phía mình, thẳng đến khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô mới thoáng hoàn hồn.
Trên chỗ ngồi của mỗi một học sinh đều có bày bảng thành tích, Diệp Kỳ Sâm nhìn lướt qua, hơi hơi cong môi, thấp giọng nói: "Thi không tệ."
Được anh khen, không hiểu sao Hứa Thư Yểu cũng thấy vui, cô cười trả lời: "Là chú dạy tốt đó."
Lão Lý đứng trên bục giảng, thấy phụ huynh học sinh đều đã tới, thầy cũng bắt đầu bài diễn thuyết của mình.
Trước hết là nói tầm quan trọng của thi thử cho đến thành tích của các học sinh đợt này, lão Lý đều rất nghiêm túc mà tiến hành báo cáo cho các phụ huynh học sinh.
"Lần thi này, hạng nhất và hạng nhì khối đều ở lớp của chúng ta, bọn họ là bạn học Hứa Thư Yểu và bạn học Vương Tiêu. Hai bạn học này đều cực kỳ ưu tú."
Lão Lý khen ngợi nói: "Bạn học Hứa Thư Yểu là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta học kỳ này, cô bé có thể thích ứng hoàn cảnh học tập mới rất nhanh chóng, lại lấy được thành tích đáng kiêu ngạo như thế, đúng là cực kỳ ghê gớm."
Hứa Lập Thành nghe thấy lời khen của lão Lý về con gái, ông rất là kiêu ngạo, ông vui vẻ mà nói chuyện với mẹ Vương Tiêu ở bên cạnh: "Chính là con gái của tôi đó, con bé thi được hạng nhất."
Mẹ Vương Tiêu ngồi ở bên cạnh lại sắc mặt không tốt lắm, bà ta căn bản là không muốn để ý đến ông.
"Mà bạn học Vương Tiêu, bắt đầu từ hồi lớp 10 đã vẫn luôn là hạng nhất khối, lúc này đây tuy thi được hạng nhì, nhưng mà cậu bé cũng cực kỳ giỏi." Lão Lý nói, sau đó nhìn về phía mẹ Vương Tiêu: "Mẹ Vương Tiêu, nghe nói chị cũng là một người giáo viên, có thể chia sẻ với các vị phụ huynh ở đây một chút xem ngày thường chị giúp Vương Tiêu học tập thế nào không?"
Trên mặt mẹ Vương Tiêu không có biểu cảm gì mấy, bà ta giơ tay vỗ lỗ tai mình một chút, mở miệng nói: "Cũng không có biện pháp gì đặc biệt, chỉ cần để tâm tư của thằng bé tập trung trên việc học là được."
Hiển nhiên là không muốn nói quá nhiều, lão Lý thấy hơi xấu hổ mà cười cười, tiếp lời nói tiếp: "Đúng vậy. Thật ra thì mỗi một học sinh, chỉ cần dụng tâm, tốn tâm tư trên việc học, vậy thì thành tích chắc chắn sẽ được đề cao."
Hứa Lập Thành nhỏ giọng nói: "A, thì ra chị là mẹ của Vương Tiêu à."
Mẹ Vương Tiêu nhìn sang chỗ khác, biểu cảm không được tốt lắm.
Buổi họp phụ huynh kết thúc, lão Lý cũng không có phê bình ai, nên Diêm Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kết quả là lúc ba anh chàng đi ra khỏi lớp thì rống lên một tiếng: "Tiểu tử thúi, về nhà lại xử lý mày."
Diêm Minh Vũ: "......"
Các bạn học phải đưa phụ huynh của mình ra khỏi cổng trường, Hứa Thư Yểu kéo cánh tay Hứa Lập Thành, Hứa Lập Thành nói: "Con gái ba thật là làm ba hãnh diện!"
Hứa Thư Yểu nhấp môi nói: "Vậy lần sau con lại thi hạng nhất nữa."
"Tốt!" Hứa Lập Thành cười to.
Hứa Mộng Dao với Tôn Văn Lệ cùng nhau ra khỏi lớp học, hai bên hội hợp, Tôn Văn Lệ miễn cưỡng cười: "Lập Thành, chúng ta đi thôi."
Hứa Lập Thành nói: "Yểu Yểu, không cần tiễn ba nữa con, về đi."
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Dạ, vậy ba với dì trên đường đi chậm một chút."
Hứa Lập Thành với Tôn Văn Lệ cùng nhau đi rồi, Hứa Mộng Dao đứng yên tại chỗ một chốc, hơi hơi cắn môi rồi xoay người đi. Hiện tại, đứng trước mặt Hứa Thư Yểu, cô ta hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
"Vừa nãy, đó không phải là ba của Hứa Mộng Dao sao? Vì sao bác ấy lại đại biểu tới họp phụ huynh cho Hứa Thư Yểu?" Có nữ sinh không rõ chân tướng đi chung với nhau tám chuyện.
"Đó chính là ba của Hứa Thư Yểu đó." Có cô bạn biết nội tình, vội vàng chia sẻ thông tin mình biết cho bạn tốt: "Tới họp phụ huynh cho Hứa Mộng Dao chính là mẹ của cậu ta, nhưng bác ta không phải mẹ của Hứa Thư Yểu, mẹ của Hứa Mộng Dao là vợ cưới sau của ba Hứa Thư Yểu."
"Hả? Vậy à. Mà sao mình nhớ rõ là hồi sơ trung Hứa Mộng Dao rất ưa khoe khoang trước mặt bọn mình là ba cậu ta đối xử tốt với cậu ta thế nào, tặng cậu ta cái này rồi đưa cậu ta cái kia, thì ra không phải ba cậu ta à nha."
"Mình nghe mẹ mình nói như này nè, Hứa Thư Yểu trước kia ở dưới nông thôn là bởi vì cha mẹ ly hôn cậu ấy đi theo mẹ, hiện tại không biết vì sao mà trở về ở với ba. Khó trách trước đó Hứa Mộng Dao vẫn luôn nhằm vào Hứa Thư Yểu, vì rốt cuộc thì người ta mới là hàng chính hãng, còn cậu ta thì ngay cả hàng giả cũng không tính."
"Hì hì, đi thôi đi thôi, nhân phẩm Hứa Mộng Dao cũng chẳng ra gì, đánh cuộc thua rồi liền không chịu nhận nợ, chúng ta vẫn là ít ở chung với cậu ta đi."
Bạn học nói như thế, những lời nói đó như dao sắc đâm vào lỗ tai Hứa Mộng Dao, cô ta nắm tay thật chặt, cảm giác tim đều đang chảy máu.
Cô ta bước nhanh hơn, chẳng muốn ở gần Hứa Thư Yểu chút nào.
Hứa Thư Yểu chậm rãi thở dài một tiếng, tính toán về lại lớp.
Lúc đi ngang qua hàng hiên, từ xa thật xa cô đã thấy Vương Tiêu và mẹ cậu ấy, hai người đứng ở bên kia hình như là muốn nói chuyện.
Vốn dĩ cô cũng không muốn nghe lén, cơ mà giọng của mẹ cậu bạn lại có hơi lớn, cô không thể không nghe được.
"Vương Tiêu, sao lại như vậy hả? Vì sao con chỉ mới thi được có hạng nhì? Có phải gần đây tâm tư của con không có ở trên việc học hay không? Là cái gì đã ảnh hưởng con học tập?" Giọng mẹ Vương Tiêu có chút bén nhọn lại cực đoan: "Sao con lại không nói câu nào? Trả lời mẹ đi."
"Không có." Vương Tiêu vẫn cứ rũ đầu như cũ, đè nén mà đáp lại một tiếng.
"Nếu không có thì vì sao con mới được có hạng nhì? Mẹ đưa con tới trường quốc tế học, không dễ dàng tới cỡ nào con biết mà, mà giờ con mới thi được có hạng nhì thôi, làm mẹ để mặt mũi ở chỗ nào? Con để đám láng giềng nhà mình nhìn mẹ thế nào? Con trai của giáo viên đó, mà không thi được hạng nhất, mất mặt!"
Hứa Thư Yểu dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn về phía mẹ con bọn họ.
Vương Tiêu vẫn luôn cúi đầu không nói câu nào, mẹ cậu ta vẫn cứ đang quở trách cậu ta, cứ như cậu ta thi hạng nhì chính là phạm phải sai lầm to hơn trời ấy. Chỉ là, ý nghĩ như thế, không khỏi cũng quá cực đoan rồi nhỉ?
Chẳng lẽ bà ấy làm mẹ mà cũng không có chú ý tới trạng thái tâm lý của con mình gần đây chẳng thế nào tốt sao?
Do dự một chút, Hứa Thư Yểu quay đầu tiến lên, đi qua: "Chào cô."
Hình như mẹ Vương Tiêu còn chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng bị Hứa Thư Yểu cắt ngang. Bà ta quay đầu lại nhìn về phía cô bé trước mặt, nhìn có hơi quen mắt, hình như là nữ sinh ngồi phía sau lúc họp phụ huynh vừa nãy.
Mẹ Vương Tiêu sửa sang lại trạng thái một chút: "Có việc sao?"
Hứa Thư Yểu tự giới thiệu: "Con tên Hứa Thư Yểu, là bạn cùng bàn của Vương Tiêu."
Mẹ Vương Tiêu sửng sốt: "Cháu chính là người thi được hạng nhất?"
"Dạ." Hứa Thư Yểu gật đầu: "Thật ra thì ngày thường Vương Tiêu cũng rất cố gắng, con cảm thấy cậu ấy cơ hồ là một ngày 24 tiếng đều đang học tập, cô không thể cứ phê bình cậu ấy như thế."
Mẹ Vương Tiêu đột nhiên cười lạnh: "Vẫn luôn đang học tập, vì sao không có thi được hạng nhất?"
"Chỉ là hạng nhất hạng nhì thôi, rất quan trọng sao?" Hứa Thư Yểu hỏi lại: "Chỉ cần cậu ấy cố gắng, cố hết sức mình đi thi, vậy không phải đã đủ rồi sao? Trước kia cậu ấy vẫn luôn được hạng nhất, lần này có lẽ chỉ là sơ suất lúc này thôi."
Theo góc nhìn của cô, lúc này, cái Vương Tiêu cần chính là cổ vũ mà không phải trách cứ.
"Cô bé, cháu cho rằng cháu thi được hạng nhất là có thể đắc ý mà tới trước mặt tôi khoe khoang phải không?" Giọng mẹ Vương Tiêu dần dần sắc bén lên.
Hứa Thư Yểu kinh ngạc: "Vì sao cô lại nghĩ như thế?"
"Tôi đang dạy dỗ con trai tôi, có liên quan gì đến cháu sao?" Mẹ Vương Tiêu lạnh lùng nói: "Ở trong mắt tôi, chỉ có hạng nhất mới là người thành công, còn hạng nhì chính là đứa phế vật."
Hứa Thư Yểu: "......"
Cô hít một hơi thật sâu, cũng chẳng hề khách khí: "Thì ra, bác chính là giáo dục con mình vậy sao? Bác dạy dỗ cho con mình quan niệm vặn vẹo đến thế hả?"
Tranh chấp ở chỗ này cũng dẫn tới không ít bạn học vây xem.
Mẹ Vương Tiêu nheo mắt lại: "À, tôi biết rồi, Vương Tiêu, có phải là cái bạn ngồi cùng bàn này ngồi ở bên cạnh con nên mới quấy rầy con học tập, bởi vậy con mới không có thi được hạng nhất đúng không?"
Hứa Thư Yểu: "???"
Vương Tiêu mím đôi môi tái nhợt, mày nhăn chặt hơn: "Không liên quan đến cậu ấy."
"Cái cô bé này, cô thật đúng là có tâm cơ nha, ở chỗ này làm con trai tôi đừng học tập, chính mình lại thi hạng nhất."
Đột nhiên, Hứa Thư Yểu cảm thấy thiệt là không cách nào câu thông nổi với mẹ Vương Tiêu, vì quan niệm của bà ta cũng không khỏi quá vặn vẹo rồi, người như vậy, thế mà còn là giáo viên hả?
Mẹ Vương Tiêu cười lạnh, đột nhiên túm lấy cổ tay Hứa Thư Yểu: "Cô đến văn phòng tìm giáo viên với tôi, nói âm mưu của cô ra. Vương Tiêu nhà tôi tuyệt đối không thể làm bạn ngồi cùng bàn với cô nữa."
"Nè cô, cô......"
"Đi kiếm thầy Lý của các cô với tôi!"
"Bà đang làm cái gì hả?" Giọng Hứa Diễn truyền tới, anh chàng gạt phăng mẹ Vương Tiêu ra, bảo vệ Hứa Thư Yểu sau lưng mình.
Chàng thiếu niên trợn mắt giận dữ nhìn: "Bà muốn làm gì?"
Mẹ Vương Tiêu bị đẩy cho lảo đảo, Vương Tiêu vội vàng đưa tay ra đỡ lấy mẹ mình, bà ta lại gạt tay Vương Tiêu ra, lạnh lùng nói: "Có phải cả con cũng cho rằng vừa nãy mẹ nói không đúng hay không? Hiện tại con là học sinh, nhiệm vụ chủ yếu của con chính là học tập, nếu mà học không tốt, thì chính là con sai rồi. Con có một đứa bạn ngồi cùng bàn thế này, khó trách con không thi tốt được, giờ mẹ đi yêu cầu thầy Lý đổi chỗ cho con liền."
Cánh tay Vương Tiêu rõ ràng là hơi cứng lại, sắc mặt của cậu ta cũng càng lúc càng trắng bệch.
Hứa Diễn cười lạnh: "Con trai của mình không thi tốt còn trách người khác."
"Chỗ này không có phần cho cậu nói chuyện." Mẹ Vương Tiêu tốt xấu cũng là người làm giáo viên, tiếng nói chuyện của bà ta rất lớn: "Đám các cô cậu không học tập, cũng đừng dạy hư con trai tôi."
Các bạn học chung quanh rõ ràng cảm giác được mẹ Vương Tiêu không bình thường, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
"Mẹ Vương Tiêu bị làm sao vậy trời? Thiệt đáng sợ quá."
"Đúng vậy đó, không phải thành tích của Vương Tiêu rất tốt sao? Cậu ấy chỉ thi hạng nhì một lần thôi, mà phải bị ăn chửi rồi? Vậy cái đứa đếm ngược như mình đây, làm sao mà sống được chứ hả?"
"Thiệt là đáng sợ, còn may mà mẹ mình hổng phải loại người như thế."
"Vụ gì vậy, vụ gì vậy hả?" Giờ hay chưa, ngay cả giáo viên cũng bị kinh động, các bạn học bèn sôi nổi tránh đường cho lão Lý.
Lão Lý còn muốn tới đây điều tiết một chút, lại mắt sắc thấy được tay Vương Tiêu đang chảy máu, trên mặt đất đã tụ thành một vũng máu nhỏ rồi.
"Vương Tiêu, tay em làm sao vậy?" Lão Lý kinh hô một tiếng, vội vàng tiến lên, cẩn thận mà nắm lấy tay cậu ta.
Trên bàn tay cậu ta cũng không có miệng vết thương nào.
Vương Tiêu theo bản năng muốn tránh đi lão Lý, chỉ là không trốn thành công, tay cậu ta đã bị lão Lý cầm lấy xắn tay áo lên, những vết thương do dao gây ra trên cánh tay đã bị bại lộ thẳng thừng trước mặt các bạn học.
"Á!"
"Trời ơi!"
"Ôi mẹ ơi, sao lại thế này?"
Tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn cánh tay Vương Tiêu, có một nữ sinh nhát gan đã trực tiếp che kín mắt mình.
Lão Lý cũng hít hà một hơi: "Đây...... Sao lại như vậy hả? Hả? Mẹ Vương Tiêu?"
Mẹ Vương Tiêu hiển nhiên cũng ngây dại, bà ta ngơ ngác mà nhìn vết thương trên cánh tay Vương Tiêu: "Con...... Tôi cũng không biết chuyện là làm sao nữa. Vương Tiêu, tay con bị làm sao vậy hả?"
Sắc mặt Vương Tiêu trắng bệch, cậu ấy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ mình, khoảnh khắc đó, đôi mắt cậu ấy u ám một mảnh, cậu ấy chậm rãi mở miệng: "Là tự con làm ạ."
"Trò ơi, em......" Lão Lý cũng không biết nên nói cái gì nữa, vội vàng bảo: "Đi, đến phòng y tế để mấy cô xử lý miệng vết thương trước đi em."
Vương Tiêu lại bất động, cậu ấy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn mẹ của mình, mở miệng nhả từng câu từng chữ: "Từ nhỏ đến lớn, trong cuộc đời của con, chỉ có học tập. Bắt đầu từ hồi tiểu học, con nhất định phải thi được hạng nhất, bởi vì con là học sinh của mẹ.
Con học từ chiều cho đến khuya thật khuya, rất buồn ngủ, rất muốn ngủ, nhưng mà không được, vì con còn rất nhiều đề còn chưa làm xong. Nếu không làm xong, con không thể thi được hạng nhất, mà không thi được hạng nhất, mẹ nhất định sẽ không vui. Chỉ là con không tìm thấy biện pháp nào để đề cao tinh thần, chỉ có thể cho chính mình một dao, để mình có thể thanh tỉnh một chút."
Nói rồi, khóe môi cậu ấy, dần dần nở một nụ cười.
Đó là lần đầu tiên Hứa Thư Yểu nhìn thấy cậu ấy cười.
Cậu ấy nói: "Biện pháp này, thật rất hữu dụng."