Diệp Kỳ Sâm đẩy cửa ra, nhìn thấy Hứa Thư Yểu đứng ở ngoài cửa thì sửng sốt: "Sao con lại tới đây?"
Hứa Thư Yểu ngượng ngùng thu tay về, ánh mắt dừng trên valy hành lý bên chân anh, trong lòng nháy mắt căng thẳng, đôi mày đẹp nhíu lại: "Chú út, chú phải đi ngay bây giờ sao?"
"Ừ, chuyến bay 6 giờ rưỡi sáng nay." Anh nói, giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, cười nói: "Giờ đi, vừa lúc có thể đuổi kịp tới sân bay."
Hứa Thư Yểu cắn môi, rũ mi mắt xuống, đột nhiên không biết phải nói gì.
Ánh mắt Diệp Kỳ Sâm chăm chú nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô, nhìn hàng mi run rẩy của cô, đáy lòng đột nhiên nảy sinh một mảnh mềm mại. Anh giơ tay lên, muốn xoa xoa mái tóc đen thoạt nhìn có chút mềm của cô, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới những lời Diệp Minh nói với mình.
Cuối cùng, bàn tay vốn đã đưa lên của anh, lại im lặng rụt trở về, giấu ở sau lưng, gắt gao nắm thành quyền.
Advertisement
"Con là đến tiễn chú sao?" Diệp Kỳ Sâm nói nói cười cười.
Hứa Thư Yểu gật đầu theo phản xạ, theo đó bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, tay khẩn trương đến kéo kéo góc áo nói: "Không phải, con...... con tới, là muốn cảm ơn chú hôm đó...... đã cứu con......" Lý do sứt sẹo đến vậy đấy, cô đỏ mặt, vừa sốt ruột lại thẹn thùng mà nhìn anh.
Diệp Kỳ Sâm hơi sững sờ, rồi sau đó, bên môi ngậm vài phần ôn nhu nói: "Không cần cảm ơn, con là bạn của Minh Minh, ngày đó dù có là bất kỳ ai khác, chú đều sẽ ra tay trợ giúp."
"Vậy...... vậy lần này chú rời đi, khi nào sẽ về nữa ạ?"
Diệp Kỳ Sâm nói: "Có lẽ phải chờ đến gần cuối năm."
"Nghỉ hè cũng không về sao?" Cô nóng nảy: "Chú không tới xem Diệp Minh thi đại học, tham gia lễ tốt nghiệp của cậu ấy sao?"
Còn có em nữa......
Những lời phía sau, cô cứng rắn ngậm trong miệng, không có nói ra.
Diệp Kỳ Sâm cười cười nói: "Vậy thì chắc chắn phải về rồi, chẳng qua dù cho chú về, hẳn là cũng không ở lâu được."
Nghe nói anh sẽ trở về lúc thi đại học, Hứa Thư Yểu thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô hơi hơi nhấp môi, cặp má lúm đồng tiền xinh đẹp hiển lộ ra rõ ràng: "Vậy thì tốt rồi."
Diệp Kỳ Sâm thu hồi ánh mắt, không nhìn cô nữa, trong lòng không hiểu sao thấy chua xót, anh thấp giọng nói: "Thời gian không nhiều lắm, chú phải ra sân bay, con ôn tập cho tốt nhé."
Cô gật gật đầu, đôi ngươi đen bóng sáng lấp lánh: "Con sẽ."
Diệp Kỳ Sâm kéo valy ra khỏi nhà, xoay người lại đóng cửa căn hộ, hai người cùng nhau đi ra ngoài, đứng trên hè phố, Diệp Kỳ Sâm đưa tay bắt một chiếc taxi.
Tài xế hỗ trợ xếp hành lý của anh vào trong cốp xe.
Anh nghiêng đầu chăm chú nhìn cô gái nhỏ rõ ràng còn có lời muốn nói lại ngừng đang đứng bên cạnh, thấp giọng nói: "Vậy chú đi đây." Nói rồi, anh xoay người, mở cửa ghế sau x era.
"Chú út......" Hứa Thư Yểu sốt ruột lên, duỗi tay túm chặt một góc áo khoác của anh.
Diệp Kỳ Sâm quay đầu lại.
Hứa Thư Yểu biết, có mấy lời, nếu lúc này không nói, vậy thì về sau rốt cuộc sẽ không có cơ hội nữa.
Cô hoảng loạn ngước mắt, đối mặt với đôi mắt hoa đào đen nhánh sâu thẳm giống như Hứa Diễn của anh, cố căng lên mười vạn phần dũng khí: "Chờ sau khi con tốt nghiệp rồi, chú út còn có thể tiếp tục dạy cho con không? Rốt cuộc lên đại học còn phải học 4 năm."
Mặt cô đỏ hồng, đã khẩn trương lại chờ mong mà nhìn anh, trái tim đột nhiên nhảy nhanh hơn, tiếng tim đập bùm bùm như sấm nổ bên tai.
Diệp Kỳ Sâm im miệng không nói, biểu cảm trên mặt Hứa Thư Yểu cũng dần dần biến mất.
Không hiểu sao, chóp mũi thấy chua xót.
Anh nghe hiểu rõ ý của mình, cô cũng đã hiểu rõ đáp án của anh.
Diệp Kỳ Sâm rốt cuộc vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, gỡ tay cô ra, nhưng giọng nói vẫn cứ ôn nhu trước sau như một: "Có lẽ, về sau con sẽ gặp được một người thầy ưu tú hơn, dạy cũng tốt hơn chú, có lẽ con cũng không cần chú nữa."
Anh ấp ủ hồi lâu, mới nghĩ ra được phương thức cự tuyệt ôn hòa lại cũng sẽ không thương tổn cô như này đây.
"Vì sao?" Cô truy vấn theo bản năng, có chút không cam lòng.
Đột nhiên, nghĩ tới cảnh tượng có một nữ sinh thổ lộ với Diệp Minh trên sân thể dục ngày hôm đó, nữ sinh kia cũng truy vấn lý do như thế này, cuối cùng bị Diệp Minh lấy lý do là thích mình đuổi đi rồi.
Mà chính mình lúc này, tựa hồ cũng không có gì khác với nữ sinh ngày hôm đó, chật vật lại buồn cười.
Hầu kết Diệp Kỳ Sâm lăn lăn, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vải nhỏ yếu của cô, nhàn nhạt nói: "Hiện tại con mới lên cao trung, người và việc con thấy được cũng có hạn, chờ khi con vào đại học rồi, con sẽ biết được thế giới này rộng lớn hơn, con cũng sẽ biết được, cảm tình của con với chú hiện tại, chỉ là sùng bái đơn thuần thôi."
Hứa Thư Yểu chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn mặt đất, hồi lâu sau cô mới chậm rì rì ừ một tiếng, cố nén nghẹn ngào trong cổ họng, thấp giọng nói: "Dạ, con biết rồi, chú út."
Thiếu nữ cố lấy hết tất cả dũng khí đi tỏ tình, vào một khắc này, thoạt nhìn lại tái nhợt vô lực đến thế.
Cô nghĩ, có lẽ cô còn chưa bắt đầu yêu đương, đã thất tình rồi.
Diệp Kỳ Sâm muốn nói lại thôi, muốn nói thêm chút gì đó, chỉ là cô gái nhỏ trước mắt đã lui về sau một bước, bảo trì khoảng cách nên có với anh.
Cô nói: "Vậy...... chú út, con về trước đây, chúc chú thuận buồm xuôi gió."
Nói rồi, cô xoay người đẩy chiếc xe đạp có chút xấu xấu đang đậu cạnh cửa, cúi đầu chạy.
Tươi cười bên môi Diệp Kỳ Sâm dần dần biến mất, bàn tay nắm chốt cửa, có chút tê dại. Anh nhìn bóng dáng cô rời đi, đột nhiên có loại xúc động muốn đuổi theo......
A......
Anh cười tự giễu, xoay người lên taxi.
"Ra sân bay đi."
——
Hứa Thư Yểu có chút thất hồn lạc phách về nhà, Hứa Diễn thấy cô mới từ bên ngoài về, còn thấy rất kỳ quái: "Mới sáng sớm mà mẹ đi đâu vậy?"
Hứa Thư Yểu không để ý tới anh chàng, rũ đầu đi về phía phòng vệ sinh.
Hứa Diễn nghiêng người chặn trước mặt cô, duỗi tay nâng cằm cô lên, thấy được cô đã khóc đến vành mắt hồng hồng.
Hứa Diễn hít hà một hơi: "Ai bắt nạt mẹ?!"
Nhìn cậu con trai trước mắt, đôi mắt cô nháy mắt mơ hồ.
Giọng nói càng thêm nghẹn ngào rõ hơn, cô nhẹ nhàng dựa vào trên vai anh chàng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có ai bắt nạt mẹ...... Mẹ chỉ là có chút thương tâm......"
"Đang yên lành thương tâm cái gì?" Hứa Diễn giơ tay, nhẹ nhàng ôm mẹ mình vào lòng.
"Mẹ cảm thấy, mẹ có khả năng sẽ mất đi đứa con trai là con đây."
"Nói bừa cái gì vậy? Không phải con đang yên lành ở đây sao?" Hứa Diễn cảm thấy mẹ mình hơi bị khó hiểu quá, mới sáng sớm đã bắt đầu nói mê sảng.
Trong lòng Hứa Thư Yểu vẫn là cảm thấy khó chịu ghê gớm, nếu ba của Hứa Diễn là Diệp Kỳ Sâm, hôm nay anh đã cự tuyệt mình rõ ràng như vậy, vậy về sau bọn họ chắc chắn là không có chuyện gì rồi.
Ba cũng đã không có, Hứa Diễn chắc chắn cũng không có luôn.
Nghĩ đến đây, Hứa Thư Yểu càng thấy thương tâm hơn. Hôm nay, cô đồng thời gian mất đi người mình thích, còn có con trai cô.
Hứa Diễn luống cuống tay chân dỗ mẹ mình: "Vậy mẹ đừng khóc, con bảo đảm, tuyệt đối sẽ không rời khỏi mẹ. Về sau bà xã con với mẹ mà cùng nhau rớt xuống nước, con chắc chắn là sẽ cứu mẹ trước!"
Hứa Thư Yểu: "...... Vì sao con phải nguyền rủa mẹ rớt xuống nước? Còn nữa, mẹ biết bơi, không cần con cứu."
Hứa Diễn: "......" Mẹ không hiểu ý anh chàng, ưu thương.
Bởi vì Hứa Diễn nói đùa chọc cười, tâm tình Hứa Thư Yểu khá hơn nhiều. Sau khi hai người ăn sáng xong thì cùng đi học. Ngồi ghế sau xe đạp của Hứa Diễn, cảm xúc của Hứa Thư Yểu lại ngoi đầu lên.
Không thích mình thì liền nói không thích đi, còn nói mình không hiểu được thích và sùng bái, cô lại không phải bị chướng ngại khi phân biệt cảm tình, sao sẽ không phân rõ được thích và sùng bái chứ?
Đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng còi xe hơi, Hứa Diễn lái né sang bên đường một chút.
Chiếc siêu xe nhà Diệp Minh chậm rãi chạy lại gần, chậm rãi cùng đi với hai người họ.
"Buổi sáng tốt lành." Diệp Minh quay đầu chào hỏi với bọn họ.
Hứa Diễn một tay đỡ xe, một tay vẫy vẫy với Diệp Minh: "Buổi sáng tốt lành."
Hứa Thư Yểu ngước mắt, nhìn nhìn đôi mắt mỉm cười của Diệp Minh, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, lại nhìn về phía con trai cô, sau đó cô lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Trước đó có nghe Lý Mạn nói qua rằng Diệp Minh với Hứa Diễn trông giống nhau, nhưng cô cũng không có để trong lòng, cơ mà hiện tại vừa thấy, hai người kia, hình như...... thật sự có chút giống.
Một cái ý tưởng lớn mật mà vớ vẩn, hình thành trong đầu cô......
Chẳng lẽ, ba của Hứa Diễn, không phải Diệp Kỳ Sâm, mà là...... Diệp Minh?!
Bị ý tưởng này của chính mình dọa tới rồi, Hứa Thư Yểu cũng không dám nhìn thẳng Diệp Minh nữa. Tới trường học, Hứa Diễn chạy vào nhà xe gửi xe: "Đi thôi, tới lớp nào."
Diệp Minh cũng đi theo, đi đến bên cạnh Hứa Thư Yểu.
Hứa Thư Yểu ngừng một chút, yên lặng rảo bước nhanh hơn.
Diệp Minh kỳ quái: "Cậu ấy làm sao vậy?"
Hứa Diễn lắc đầu: "Không biết nữa."
Hình như thời gian cũng không tính để Hứa Thư Yểu quá mức thương tâm, giống như chính Diệp Kỳ Sâm nói, cô hiện tại là học sinh cao trung, cô có một chuyện còn quan trọng hơn, hơn xa xa so với việc thích anh —— thi đại học.
Cho nên, rất mau, cuộc sống bận rộn học tập đã làm phai nhạt đi thương tâm khi bị anh cự tuyệt.
Đám học sinh lớp 12 lại nghênh đón lần thi thử thứ hai vào giữa tháng 5. Vương Tiêu không còn ở trường nữa, Hứa Thư Yểu bắt được hạng nhất khối rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn khua chiêng gõ trống đầu nhập vào tuần ôn tập cuối cùng.
Lúc này, từ đây đến lúc thi đại học, còn có 23 ngày.
Góc trái bên dưới bảng đen là ô đếm ngược đến ngày thi đại học do thầy cô viết, mỗi một thí sinh cần nghiên cứu thêm đều đang nỗ lực cho phút cuối cùng.
Mà nữ sinh xinh đẹp, thành tích lại tốt giống như Hứa Thư Yểu đây, đã là nữ thần được cả trường công nhận. Nam sinh lớp mình, tuy có người yêu thích Hứa Thư Yểu, nhưng mà ngại có Hứa Diễn ở đây, không một ai dám đến thổ lộ.
Nhưng mà nam sinh mấy lớp bên cạnh lại đều không biết, có người trộm nhét thư tình, có người đưa đồ ăn vặt, ý đồ theo đuổi được nữ thần trong khoảng thời gian cuối cùng ở vườn trường này.
Sau khi nam sinh lớp mình thấy được, họ chính là người đầu tiên mách lẻo cho Hứa Diễn, XX của lớp XX lại tới đưa thư tình cho Hứa Thư Yểu kìa.
Hứa Diễn cũng không khách khí, thừa dịp mẹ mình còn chưa có thấy được đã trực tiếp hốt hết đống thư tình cùng đồ ăn vặt của đám nam sinh thúi kia lại.
Thư tình trực tiếp bị xé, đồ ăn vặt thì chia nhau với đám bạn.
Nếu mà có nam sinh nào quá đáng chút, Hứa Diễn sẽ liền trực tiếp lấy danh nghĩa của Hứa Thư Yểu hẹn đối phương ra rừng cây nhỏ sau trường học, anh chàng thiệt đúng muốn coi coi, là tên không biết xấu hổ nào thật sự dám đến.
Thường thường, khi những nam sinh kia tới, cái họ nhìn thấy không phải nữ thần, mà là tam giác sắt của vườn trường thêm một đòn thị uy.
Từ nay về sau, nam sinh toàn trường đều đã biết, hoa khôi Hứa Thư Yểu của trường mình chỉ có thể nhìn xa, không thể thổ lộ, không thể đưa thư tình, bằng không cứ chờ chết đi.
Về phần người bên cạnh mà có chút tâm tư gì với Hứa Thư Yểu, Hứa Diễn cũng nhìn đến rõ ràng.
Thu thập một người theo đuổi của mẹ mình nữa rồi, Hứa Diễn cà lơ phất phơ đưa tay khoác vai Diệp Minh, dùng ngữ khí rất hiền hòa hỏi: "Huynh đệ, mình hỏi cậu một việc, cậu thành thật khai báo cho mình."
Diệp Minh nghiêng đầu nhìn anh chàng: "Cái gì?"
"Có phải cậu cũng thích Hứa Thư Yểu hay không hả?"
Diệp Minh sửng sốt, nghĩ đến thái độ của Hứa Diễn khi đối đãi với người theo đuổi Hứa Thư Yểu ngày thường, yết hầu giật giật, cuối cùng vẫn là hào phóng thừa nhận: "Phải, mình thích cô ấy."
Hứa Diễn nhẹ nhàng li3m răng trên, chậm rãi mở miệng nói: "Được thôi, cậu đi xét nghiệm ADN với mình, nếu mà hai ta không có bất kỳ quan hệ gì, mình sẽ cho phép cậu theo đuổi chị ấy."
Diệp Minh: "????"