Diệp Kỳ Sâm lại ra nước ngoài một chuyến, chẳng qua, lúc này đây, anh là đi thu dọn đồ đạc. Lời nhắc nhở đến từ tương lai, không thể không làm anh lòng sinh cảnh giác, cho nên anh quyết định trước hết về nước, quan sát một đoạn thời gian.
Sau khi cái thanh âm kia biến mất từ lần trước liền không còn xuất hiện nữa. Diệp Kỳ Sâm cũng không có cách nào, chỉ có thể tạm thời tiếp nhận an bài của ba, đi công ty nhậm chức.
Trong tập đoàn Diệp thị có không ít công nhân cấp bậc nguyên lão, đối với cậu con trai chủ tịch đột nhiên nhảy dù xuống thế này, mặt ngoài thì cung cung kính kính, trong lòng lại chẳng thế nào để anh trong lòng.
Nghe nói là học ở nước ngoài, còn là học về chuyên ngành máy tính, hiện tại tới quản lý công ty, đây căn bản là làm không đúng ngành rồi nha.
Lúc Diệp lão gia tử giới thiệu con trai mình cho đám nguyên lão trong công ty nhận thức, nghe bọn họ khen tặng, nhìn cái biểu tình khinh thường của bọn họ kia, cũng chỉ là nhàn nhạt cười, cái gì cũng chưa nói.
Chờ lúc chỉ còn thừa lại hai cha con họ, Diệp Kỳ Sâm ngồi trong văn phòng mà ba anh đã sắp xếp cho, hỏi: "Chuyện con tới công ty đi làm, không báo với chị dâu sao?"
"Chị dâu con đã dẫn Minh Minh về nhà mẹ đẻ nó rồi, qua mấy bữa nữa nó về, nó tự nhiên sẽ biết." Lão gia tử nhìn con trai ngồi trên ghế ông chủ, cười nói: "Chuyện trong công ty, ba sẽ sắp xếp thư ký Kim kết nối với con, con có vấn đề gì, cứ việc hỏi cậu ta là được."
Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Dạ."
Lão gia tử cười: "Làm cho tốt, ba tin tưởng con."
Nhìn nếp nhăn trên khóe mắt và nụ cười tươi trên mặt ba mình, đột nhiên, Diệp Kỳ Sâm có chút hoài nghi: Mấy năm nay, cái cách trốn tránh ở nước ngoài của mình, thật sự đúng sao?
Năm đó, anh cả là vì tới đón anh, dẫn theo Diệp Minh, trên đường đổ mưa to xối xả, xảy ra tai nạn giao thông. Khoảnh khắc vụ tai nạn kia xảy ra đó, Diệp Bác theo bản năng bảo vệ con trai đang ngồi cạnh mình, chính anh ấy đã tử vong tại chỗ.
Diệp Minh tuy rằng còn sống, nhưng từ đây sợ hãi trời mưa, chỉ cần vừa thấy nước mưa, thằng bé sẽ như về lại hiện tại vụ tai nạn trước kia.
Từ đó về sau, Diệp Kỳ Sâm vẫn luôn đang áy náy tự trách, anh cảm thấy mình thua thiệt Diệp Minh, còn có chị dâu. Bởi vậy nên anh bỏ trốn ra nước ngoài đi học, không chạm vào chuyện của công ty, chỉ là vì để chị dâu biết anh sẽ không cướp đi những gì vốn dĩ thuộc về anh cả, càng sẽ không tranh đoạt với Diệp Minh.
Nhưng hình như anh cũng xem nhẹ ba của mình.
Từ lần Diệp Minh nói đó đã làm Diệp Kỳ Sâm có điều hiểu được. Tiểu nam sinh mà anh bảo vệ trước giờ, giờ đây hình như đã thật sự trưởng thành. Có lẽ, anh cũng không thể có tâm thái trốn tránh như thế nữa.
Diệp Kỳ Sâm đưa tay ra nắm lấy tay ba mình: "Ba, ba yên tâm, con sẽ làm thật tốt."
Lão gia tử vừa lòng gật đầu: "Đúng rồi đó, đây mới là con trai của Diệp Gia Vinh này."
——
Bên Hứa Thư Yểu đây, cô đã vào đoàn phim được mấy ngày, nhiệm vụ trong mấy hôm này thật sự chỉ là hỗ trợ xách theo máy quay phim.
Thợ quay phim nhìn thấy trợ lý mà bên kịch vụ tìm tới là một nữ sinh thì còn rất không vui. Cứ cảm thấy một cô bé cái gì cũng không làm được, cuối cùng máy quay phim còn phải để ông ta tự mình khiêng.
Kết quả sau khi dùng thử vài ngày, ông ta phát hiện, cô bé này thật đúng là rất lợi hại, xách cái túi nặng như thế cũng sẽ không bị tụt lại phía sau. Mỗi lần trước khi quay chụp đều sẽ chuẩn bị công tác sẵn sàng.
Như thế, mỗi khi Hứa Thư Yểu hỏi một ít vấn đề mỗi lần thợ quay phim quay chụp ấy, sư phụ cũng sẽ rất kiên nhẫn mà giảng cho cô nghe. Việc này đã để Hứa Thư Yểu học được không ít bí quyết nhỏ.
Nếu so sánh với cô, một người kịch vụ khác của đoàn phim lại có vẻ hơi bị lạc quẻ, cái người kia cho người ta cảm giác kiểu như cô ta hoàn toàn không phải tới làm kịch vụ, mà là tới làm đại tiểu thư.
"Nghe nói Triệu Miểu Miểu kia là thân tích của quản lý cấp cao trong truyền thông Tinh Nguyệt, như này nào phải tới làm kịch vụ? Ngày hôm qua còn biểu tôi lấy nước cho cô ta kìa! Một con nhỏ kịch vụ như cô ta, không tới giúp chúng ta thì thôi đi, thế mà còn muốn để tôi đi phục vụ cô ta?" Nói chuyện chính là trợ lý của vai nữ số 1 đoàn phim.
"Cô không phát hiện ra cô ta chỉ phục vụ vì nam chính thôi sao?" Có người cười trêu chọc: "Người ta là tới đây đu idol đó."
Hứa Thư Yểu ngồi bên cạnh bọn họ, vừa uống vừa nghe mấy cô ấy bát quái, rồi sau đó men theo tầm mắt của mấy cổ mà nhìn về phía cái cô Triệu Miểu Miểu kia. Triệu Miểu Miểu kia đang xoay quanh bên người nam số 1, y chang một con bướm hoa vậy.
"Ài, không nói nữa, người ta có hậu đài, muốn làm gì thì làm đi, còn chúng ta thì không được."
Vào cảnh diễn cuối cùng bữa nay sẽ có nữ số 3 vào tổ, thợ quay phim gọi Hứa Thư Yểu qua, chuẩn bị đồ đạc một chút, để chút nữa phải quay chụp.
Hứa Thư Yểu vội vàng thả cái chai trong tay ra, đánh tiếng với hai người kia: "Dạ hai chị, em phải đi trước đây."
"Đi đi, đi đi."
Hứa Thư Yểu cúi đầu bận rộn, bên cạnh lại truyền đến một tiếng kinh ngạc: "Oa, là em."
Hứa Thư Yểu quay đầu nhìn lại, kia là một chị gái xinh đẹp, đang chào hỏi với cô, cô bèn hỏi: "Chúng ta có quen nhau sao?"
"Em quên rồi sao? Ngày đó ở dưới lầu một công ty Tinh Nguyệt, chị đụng vào em, em còn nhặt đồ giúp chị đó." Chị gái nhỏ cười tự giới thiệu mình: "Chị tên Kỷ Oanh, em tên là gì?"
"Hứa Thư Yểu." Hứa Thư Yểu lập tức nhớ tới: "Lần trước em không có làm hư đồ của chị chứ?"
"Lần trước là chị đến muộn, quá sốt ruột mới không cẩn thận đụng vào em." Kỷ Oanh nói: "Chẳng qua còn được, sau đó chị qua thử kính."
"A, chẳng lẽ chị chính là nữ số 3 mới tới?" Hứa Thư Yểu cảm thấy mừng cho chị ấy: "Chúc mừng chị nha."
Kỷ Oanh có chút ngượng ngùng cười cười, nhìn dáng vẻ còn rất thẹn thùng: "Thôi trước chị không nói chuyện với em nữa, chị phải đi xem kịch bản. Lần đầu tiên chị đóng phim đó, thật khẩn trương quá đi."
"Chị cố lên nha." Hứa Thư Yểu cổ vũ một tiếng.
Kỷ Oanh đóng vai nữ số ba, suất diễn không tính là quá nhiều. Hứa Thư Yểu đứng đằng sau thợ quay phim, nhìn chị ấy khẩn trương lại ngượng ngùng mà biểu diễn trước màn ảnh, cô đều phải đổ mồ hôi thay chị ấy.
Quả nhiên, đạo diễn hô cut rất nhiều lần, đều là bởi vì Kỷ Oanh biểu diễn quá là không thả lỏng được.
"Cô thẹn thùng như này thì còn làm diễn viên cái gì?" Sự kiên nhẫn của đạo diễn đều phải bị mài cho hết sạch: "Có thể diễn hay không? Không diễn được thì mau mau cút đi."
Xuýt, dữ quá.
Trước đó nữ số một với nam số 1 cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà bị cut, nhưng cũng không thấy đạo diễn như vầy.
Hiển nhiên, Kỷ Oanh không có bối cảnh, đã thành nơi trút giận của đạo diễn.
Bởi vì Kỷ Oanh liên tiếp mắc sai lầm dẫn tới việc quay chụp không thể không tạm dừng, đạo diễn lại kéo Kỷ Oanh sang một bên, cũng không biết có phải đang mắng chị ấy không nữa, vì nhìn chị đều đỏ mắt rồi.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Thừa dịp đạo diễn đi rồi, Hứa Thư Yểu cầm một chai nước đá đi qua, ngồi xuống bên người Kỷ Oanh, đưa chai nước cho chị ấy: "Chị cũng đã thông qua thử kính rồi, vậy thì chị nhất định làm được, cố lên nha."
Kỷ Oanh nhận lấy nước mà Hứa Thư Yểu đưa qua, cảm kích cười: "Cảm ơn em, chị chỉ là quá khẩn trương."
"Đã nhìn ra." Hứa Thư Yểu cười cười nói: "Chị có thể xem như người trước mắt đều không tồn tại, cứ coi như chị đang luyện tập một mình ở trong phòng ấy, xem như thế liệu có tốt hơn chút nào không."
Kỷ Oanh gật đầu: "Để lát nữa chị thử xem!"
"Cô tránh ra, ai cho cô ngồi trên chỗ của tôi?" Đột nhiên có một thanh âm đánh gãy đối thoại của các cô, Hứa Thư Yểu ngẩng đầu, lại thấy được là cái cô Triệu Miểu Miểu có bối cảnh kia.
Cô ta đang dùng vẻ mặt khó chịu nhìn Kỷ Oanh: "Tránh ra coi."
Kỷ Oanh vội vàng đứng dậy, có chút kinh hoảng thất thố nhìn Triệu Miểu Miểu: "Thật xin lỗi, tôi không biết đây là chỗ của cô."
"À, cô còn không phải là cái cô nữ số 3 mãi bị đạo diễn biểu ngừng hồi nãy sao?" Triệu Miểu Miểu đặt mông ngồi xuống, trào phúng nói: "Tôi hoài nghi cô cố ý muốn tiếp xúc nhiều hơn với Trạm Kỳ, mới cố ý diễn không tốt đúng chứ! Mấy cô gái nằm mơ làm đại minh tinh như cô, tôi thấy nhiều rồi. Không có cái bản lĩnh kia, vậy đừng có mơ mấy giấc mơ như này."
Giọng cô ta có hơi to, cơ hồ là người của toàn đoàn phim đều nghe thấy được, nhưng lại không một ai đứng ra cản cô ta.
Kỷ Oanh vội vàng muốn biện giải cho mình: "Tôi không có, tôi chỉ là......"
Hứa Thư Yểu cũng không nhìn được: "Triệu tiểu thư, nếu tôi nhớ không lầm, nơi này là khu vực để cho diễn viên nghỉ ngơi, cô thân là kịch vụ mà lại để diễn viên đứng?"
Triệu Miểu Miểu trừng Hứa Thư Yểu: "Tôi thế nào ai cần cô quản?"
"Tôi không có quản cô, chỉ là thiện ý nhắc nhở cô." Hứa Thư Yểu cười nói: "Chứ nếu tôi có thể quản cô, chắc chắn sẽ không để cô kiêu ngạo đến vậy."
Triệu Miểu Miểu nghe Hứa Thư Yểu nói thế, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không đúng: "Cô có ý gì hả?"
"Ngay cả câu đó cũng nghe không hiểu?" Hứa Thư Yểu thở dài: "Xem ra, Triệu tiểu thư cũng không quá thích hợp nằm mơ."
"Cô thế mà dám châm chọc tôi?" Triệu Miểu Miểu cuối cùng đã nghe ra, cô ta phẫn nộ đứng bật dậy: "Cô cho rằng cô là ai hả? Còn không phải là một đứa làm việc vặt à? Cũng dám châm chọc tôi? Có tin tôi cho cô cuốn gói cút đi ngay không?"
"Cô muốn ai cút đi?" Giọng Diệp Minh đột nhiên truyền đến từ đằng sau.
Hứa Thư Yểu kinh ngạc xoay người, không chỉ thấy được Diệp Minh, còn thấy được con trai cô, Hứa Diễn.
Đạo diễn hiển nhiên là biết được Diệp Minh, vội vàng đi lên đón: "Diệp tiểu thiếu gia, sao cậu lại tới đây?"
Triệu Miểu Miểu nhìn thấy hai người đi tới, dại ra một lát, đã hoàn toàn không còn cái vẻ kiêu ngạo vừa rồi: "Diệp tiểu thiếu gia?"
Hứa Diễn đi tới, liếc mắt đánh giá Triệu Miểu Miểu từ trên xuống dưới, kéo Hứa Thư Yểu ra sau lưng mình rồi hỏi nhỏ: "Cô ta bắt nạt mẹ hả?"
Hứa Thư Yểu lắc đầu: "Sao hai người lại tới đây?"
"Con vốn là tính toán tới đón mẹ tan tầm, ở bên ngoài chờ mẹ rất lâu cũng chưa thấy mẹ đi ra." Hứa Diễn trả lời.
"Vậy Diệp Minh thì sao?"
"Cậu ấy biết mẹ làm việc ở đây, liền càng muốn đi theo con tới đây."
Diệp Minh nhìn đạo diễn: "Chú Vương, tôi tới đón bạn tôi tan tầm."
Đạo diễn kinh ngạc hỏi một câu: "Bạn của cậu? Là...... Là vị nào?"
Diệp Minh cười nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Cậu ấy đó."
Hứa Thư Yểu giơ tay sờ sờ cái mũi: Xong rồi, chuyện mình có hậu đài cũng đã bị công khai!
Diệp Minh truy vấn: "Vừa nãy là chuyện gì vậy? Cái cô này có quyền lợi gì mà bảo bạn tôi cuốn gói?"
Đạo diễn vội vàng nói: "Không có gì, không có gì hết, đều là hiểu lầm. Miểu Miểu, cô một người kịch vụ còn chiếm ghế nghỉ chân của diễn viên là thế nào? Còn không đi làm việc?"
Triệu Miểu Miểu không cam lòng mà cúi đầu, lên tiếng: "Dạ."
"Tiểu Hứa à, nếu Diệp tiểu thiếu gia tới đón cô, vậy cô liền tan tầm trước đi." Đạo diễn thật đúng là biết gió chiều nào xuôi theo chiều nấy, Hứa Thư Yểu nhìn nhìn tình hình chung quanh, cô cũng chỉ có thể căng da đầu mà gật gật đầu.
Kỷ Oanh duỗi tay kéo lại Hứa Thư Yểu, nhỏ giọng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn em vì vừa nãy đã giải vây giúp chị."
Hứa Thư Yểu cười cười: "Không có chi, chị tiếp tục cố gắng lên đi."
Hứa Diễn liếc mắt nhìn Kỷ Oanh một cái, nhìn là cảm thấy quen mắt, cái khuôn mặt này...... Nghĩ nghĩ, anh chàng đột nhiên hít hà một hơi, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia của Kỷ Oanh đánh giá tuốt một lượt.
Kỷ Oanh bị anh chàng nhìn chằm chằm như thế, giơ tay sờ sờ gương mặt, vẻ mặt nghi hoặc.
Hứa Thư Yểu vội vàng giữ chặt anh chàng: "Nhìn bậy cái gì đó? Đi thôi."
Hứa Diễn đột nhiên có chút kích động, túm lấy tay Hứa Thư Yểu, thiếu chút nữa đã mở miệng gọi mẹ.
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Hứa Thư Yểu, anh chàng cố nghẹn xuống, sau đó ba người cùng nhau rời khỏi đoàn phim.
Sau khi ra khỏi cửa, Hứa Diễn hưng phấn dị thường: "Hai người biết chị gái vừa nãy là ai không?"
Hứa Thư Yểu thấy kỳ quái: "Ai hả?"
"Kỷ Oanh á!" Hứa Diễn kinh thán nói.
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Thì chị biết chị ấy là Kỷ Oánh, hôm nay mới vừa quen."
Diệp Minh thì lại trêu ghẹo: "Hứa Diễn, cậu chắc sẽ không coi trọng người ta đó chứ?"
Hứa Diễn nhẹ nhàng đánh anh bạn mình một quyền, nghiêm trang nói: "Thì coi trọng đó, thế nào hả?"
Câu kia làm Hứa Thư Yểu cũng phải kinh ngạc: "Hứa Diễn, em không nói giỡn đó chứ?" Thấy có một lần đã coi trọng, nhất kiến chung tình à?
"Không phải cái loại coi trọng đó." Hứa Diễn nói: "Kỷ Oanh là nữ thần thơ ấu của em á!"
Hứa Thư Yểu: "......"
Diệp Minh: "Nè người anh em, cô gái vừa nãy kia, nhìn vẻ ngoài cao lắm cũng chỉ hơn cậu mấy tuổi, lúc cậu còn thơ ấu, cô ấy hẳn cũng đang còn thơ ấu đó."
Hứa Diễn hừ một tiếng: "Có nói với cậu cậu cũng không hiểu."
Được quá giang xe nhà Diệp Minh về tới nhà, Hứa Thư Yểu mới mở miệng hỏi: "Câu con nói vừa nãy là có ý gì?"
Hứa Diễn lại bắt đầu hưng phấn: "Mẹ, mẹ biết hông, Kỷ Oanh chính là ảnh hậu tương lai đó! Khi còn nhỏ con siêu thích xem phim cô ấy diễn á!"
Chính là cái vị kia, bởi vì diễn không tốt mà bị đạo diễn mắng khóc, Kỷ Oanh?
"Thiệt hả?"
Chẳng biết Hứa Diễn đã lục đâu ra giấy và bút, nhét vào trong tay Hứa Thư Yểu: "Mẹ, ngày mai mẹ có thể xin chữ ký giúp con không mẹ?"
Hứa Thư Yểu: "......"
Thấy con trai mình thích Kỷ Oanh đến vậy, không hiểu sao Hứa Thư Yểu có chút chua xót ghen ghét, có một loại cảm giác như con trai mình bị người khác cướp đi ấy: "Sao không thấy con xin chữ ký mẹ vậy?"
Đột nhiên, cô có chút lý giải vì sao quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu trên đời này là khó làm nhất.