Lúc Hứa Thư Yểu vội vàng mua gạo đem về ấy, Diệp Kỳ Sâm đã động thủ tháo gỡ vỏ ngoài của camera. Bên trong camera không thấm nước nhiều lắm, nhưng vẫn là bị ẩm.
Ngón tay người đàn ông thon dài, cầm lên những linh kiện bé xíu kia, cho hết vào trong một cái túi cất kỹ.
Hứa Thư Yểu cho túi gạo nhỏ mua về lên bàn, Diệp Kỳ Sâm rất cẩn thận mà dùng một lớp băng gạc bọc lại camera, sau đó cho hết các linh kiện vào túi chôn ngập trong gạo.
Nhìn hành động của anh, Hứa Thư Yểu không hiểu lắm, hiếu kỳ hỏi: "Vì sao phải làm như vậy?"
Anh kiên nhẫn giải thích nói: "Gạo có tính ưa nước cao, có thể hấp thu hơi nước rất có hiệu quả, dùng làm chất hút ẩm, chờ tới giờ này ngày mai, hẳn là đã được rồi."
"Thì ra là như vậy." Biểu cảm Hứa Thư Yểu hơi sáng lên, cô truy vấn: "Vậy những đoạn phim được lưu trong máy trước đó đó, còn có thể dùng không ạ?"
"Video được lưu trong thẻ, ngày mai để chú tìm cái máy tính coi thử, hẳn là sẽ không có vấn đề."
Nghe được Diệp Kỳ Sâm nói thế, Hứa Thư Yểu như được uống một viên thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô cảm kích nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm: "Chú út, cảm ơn chú."
Diệp Kỳ Sâm hơi hơi cong môi: "Không cần khách khí."
"Xời, đừng có vui mừng quá sớm, còn không biết biện pháp này có hữu dụng hay không đâu, phải tới ngày mai mới sửa được, vậy bên đoàn phim phải thế nào đây? Không quay nữa à?" Triệu Miểu Miểu không nhịn được mà nhỏ giọng nói thầm, trong lòng cũng ám chọc chọc tức giận. Máy quay phim bị nước vào, nhanh vậy đã được sửa rồi? Gạt người đi!
Diệp Kỳ Sâm nhìn về phía cô ta, lạnh giọng chất vấn: "Công ty không có máy quay phim dự phòng sao? Nếu mà thật không có, vậy thì đoàn phim đình công một ngày đi."
Triệu Miểu Miểu bị ánh mắt Diệp Kỳ Sâm lia tới, trong lòng run lên: "Chính là...... bên diễn viên phải làm sao đây? Chậm trễ một ngày, liền phải cho diễn viên tiền nhiều hơn một ngày." Lúc này, cô ta như thể chính mình rất biết nghĩ vì công ty.
"Sẽ xuất hiện tình huống thế này, hoàn toàn là vấn đề ở lãnh đạo công ty. Tôi thì thật sự rất muốn biết, là ai đang phụ trách phương diện này, làm cho công ty ngay cả máy dự phòng cũng không có." Diệp Kỳ Sâm nói rồi lại nhìn thoáng qua sư phụ già trong phòng duy tu, ánh mắt càng thêm âm u.
Đang nói chuyện, cuối hành lang có một người vội vàng đuổi tới, người đàn ông trung niên bụng phệ mặt treo tươi cười bước lên đón: "Diệp tổng, sao anh lại ở đây? Mấy người bọn tôi chờ anh trong phòng họp trên lầu lâu lắm rồi đó."
Nói rồi, ông ta rất lấy lòng vươn tay, muốn bắt tay tạo hảo cảm với Diệp Kỳ Sâm: "Kẻ hèn họ Phương, là phó giám đốc của Tinh Nguyệt, phụ trách mảng nghệ sĩ và nhân sự của công ty. Trước kia lúc ở tổng công ty, tôi làm bên nhân sự."
Diệp Kỳ Sâm biểu cảm nhạt nhòa duỗi tay, nhẹ nhàng bắt tay ông ta một chút liền buông lỏng ra.
Triệu Miểu Miểu nhìn về phía người đàn ông trung niên, hô nhỏ một tiếng: "Cậu."
Lúc này Phương Vĩ Thành mới nhìn thấy cháu ngoại gái của mình cũng ở đây: "Miểu Miểu, sao con lại ở chỗ này?"
Triệu Miểu Miểu thấy cậu của mình cũng phải tất cung tất kính với người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này, trong lòng cô ta càng luống cuống hơn nhỏ giọng hỏi: "Cậu ơi, anh ta là ai?"
Diệp Kỳ Sâm lại không cho Phương Vĩ Thành cơ hội để trả lời, nhàn nhạt hỏi: "Giám đốc Phương, ông có thể giải thích cho tôi một chút chứ? Vì sao vị sư phụ phòng duy tu này chỉ biết sửa radio? Ông ấy thoạt nhìn cũng được hơn 60 tuổi rồi nhỉ? Các ông tuyển dụng nhân viên thế nào vậy?"
Sắc mặt Phương Vĩ Thành biến đổi, ông ta ngượng ngùng giải thích nói: "À, Diệp tổng, thông báo tuyển dụng ở phương diện nhỏ thế này, là người dưới tay tôi phụ trách, nếu mà thật sự có tình huống mà anh nói vậy, tôi nhất định sẽ truy tra tới cùng."
Sư phụ duy tu ở bên cạnh nghe được câu đó, còn không vui: "Thế nào hả? Khi trước lúc các cậu tuyển dụng chỉ nói biết sửa đồ là được, tôi nói tôi biết sửa radio, các cậu liền đồng ý để tôi tới, sao mà giờ lại còn thay đổi hả?"
Phương Vĩ Thành trừng ông cụ: "Câm miệng, ở đây không có chỗ cho ông nói chuyện."
"Nè, tui là nói thiệt đó nha, sao mà lại không thể nói hả?" Sư phụ duy tu lập tức không vui, vì cái tuổi của ông ấy cũng có thể làm cha Phương Vĩ Thành rồi đấy, mà bị một đứa vãn bối dạy dỗ kiểu đó, mặt mũi phải để đâu đây?
Sư phụ duy tu bóc phốt với Diệp Kỳ Sâm: "Tiểu tử, tui nói cho cậu nghe nè, trước kia bọn họ thường có máy quay phim nè, máy ghi âm nè, rồi máy gì gì đó nữa bị hư, đưa tới chỗ này, nhưng mà tui cũng không biết sửa nha! Nên liền ứng yêu cầu của bọn họ, viết giấy thanh minh báo hỏng, vậy là sau đó bọn họ có thể mua hàng mới. Trên thực tế, tui thấy mấy cái món kia rồi, bề ngoài đều còn rất tốt đó."
Sư phụ duy tu càng nói, sắc mặt Phương Vĩ Thành liền càng khó coi, cái biểu cảm kia, như hận không thể bịt mồm ông cụ lại.
Ngay cả người ngoài nhìn cái gì cũng không hiểu lắm như Hứa Thư Yểu đây, nghe được tin nóng kia cũng cảm thấy giật mình nghĩ: Nội tình của cái công ty này, đen tối vậy sao?
Thái độ Diệp Kỳ Sâm hiền lành hỏi: "Qua chừng bao lâu thì bọn họ sẽ tới tìm cụ sửa một lần?"
Sư phụ duy tu nghĩ nghĩ nói: "Thời gian không nhất định, có đôi khi là 1 tuần, có đôi khi là 2 tuần."
"Diệp Tổng, anh đừng có nghe ông già này nói bừa, ổng......"
Nhưng mà đối mặt với biểu cảm cười như không cười của Diệp Kỳ Sâm, lời Phương Vĩ Thành muốn nói ra đều trở nên tái nhợt vô lực. Chuyện này chỉ cần đào sâu điều tra một chút là có thể có kết quả.
Trước đó khi nhận được tin Diệp tổng bên tổng công ty muốn tới đây ấy, ông ta đã dẫn theo trợ lý làm thâu đêm rửa sạch các sổ sách có vấn đề, chỉ chờ khi Diệp Kỳ Sâm tới sẽ cho anh nhìn thấy một phần sổ sách đã qua tân trang.
Hơn nữa ông ta cũng đã thông khí với không ít công nhân rồi, không cho phép bọn họ nói năng lung tung trước mặt Diệp Kỳ Sâm.
Ai ngờ được, ngàn tính vạn tính, lại tính sót cái hàng già bên phòng duy tu này. Mà nói cũng trùng hợp, Diệp Kỳ Sâm còn tìm tới được bên này.
"Không nghĩ tới, anh có thể tìm được vấn đề ở chỗ này." Cái thanh âm kia, lại lần nữa xuất hiện bên tai Diệp Kỳ Sâm.
Truyền thông Tinh Nguyệt, chỉ là một công ty nhỏ đến không thể nhỏ hơn dưới trướng tập đoàn Diệp thị, nhưng có ai ngờ được, Diệp Kỳ Sâm tân quan tiền nhiệm, trực tiếp lấy truyền thông Tinh Nguyệt khai đao chứ?
Biểu cảm Diệp Kỳ Sâm hơi hơi chững lại, không để ý tới thanh âm trong đầu, nhìn về phía Phương Vĩ Thành, lạnh lùng nói: "Giám đốc Phương, cuộc họp hôm nay, tôi sẽ không tham dự. Tôi hy vọng rằng sau khi trở lại tổng công ty, tôi có thể nhìn thấy sổ sách tôi muốn."
Sắc mặt Phương Vĩ Thành trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh, cười làm lành gật đầu: "Tốt, được ạ."
Rồi sau đó, Diệp Kỳ Sâm quay đầu nhìn về phía sư phụ duy tu nói: "Sư phụ, cái máy quay phim này cứ đặt ở đây trước, làm phiền bác hỗ trợ trông chừng, ngày mai tôi lại qua đây xem."
Sư phụ duy tu gỡ cặp kính lão trên mũi xuống, gật đầu: "Được rồi, tiểu tử cậu cứ yên tâm. Không đúng, là Diệp tổng!"
Diệp Kỳ Sâm chậm rãi cong môi: "Cảm ơn."
Hứa Thư Yểu đứng ở một bên, vẫn luôn đang nhìn trộm anh.
Cô phát hiện, khi biết được công ty có cái loại lỗ hổng bằng mặt không bằng lòng này, anh vẫn cứ có thể an bài thỏa đáng hết thảy cho đâu vào đấy như cũ. Giám đốc Phương này, vừa thấy chính là người hồi trước tổng công ty điều phái xuống, một phen lời nói hồi nãy của Diệp Kỳ Sâm là đang cho ông ta cơ hội.
Cô thu tâm thần lại, hơi hơi rũ mi mắt xuống. Như vậy xem ra, những gì mình cần phải học hình như còn rất nhiều đây.
"Yểu Yểu, con đang ở trong đoàn phim nào? Chuyện bên đoàn phim cứ giao cho giám đốc Phương đi xử lý đi, chú tin tưởng ông ấy sẽ xử lý tốt." Diệp Kỳ Sâm đột nhiên quay đầu lại gọi Hứa Thư Yểu.
Hứa Thư Yểu nhìn về phía Triệu Miểu Miểu, hơi mím môi nói: "Chung một đoàn phim với cô này." Để Triệu Miểu Miểu đi giải thích với cậu của cô ta, hẳn là không thể tốt hơn được nhỉ.
Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Vậy hết thảy đều giao cho giám đốc Phương, Yểu Yểu con ra đây với chú một chút."
Hứa Thư Yểu vội vàng gật đầu: "Dạ."
Cô đi theo sau lưng anh cùng nhau ra khỏi công ty, hai người vẫn cứ đi xuống garage. Diệp Kỳ Sâm nhấn chìa khóa một chút, xe anh vang lên một tiếng. Anh đi đến bên ghế phụ mở cửa xe nói: "Lên xe, chú đưa con về nhà."
Hứa Thư Yểu do dự một chút, lại cự tuyệt nói: "Cảm ơn chú út, không cần chú đưa về, con có thể tự mình về." Cô cảm thấy, bọn họ vẫn là bảo trì chút khoảng cách thì hay hơn."
"Lại đây đi, chú có chuyện muốn nói với con." Giọng anh không có lạnh như vừa nãy, mà nhiều thêm chút ôn nhu, từng câu từng chữ, phảng phất đang dỗ dành cô: "Lên xe đi."
Cô hít sâu một hơi, nắm thật chặt túi xách của mình, cuối cùng vẫn là đi về phía anh.
Tay anh nhẹ nhàng phủ trên đỉnh đầu cô, mãi cho đến khi cô ngồi vào trong xe, lúc này mới đóng cửa xe lại.
Xe chậm rãi lái x era khỏi garage dưới tầng ngầm, bọn họ ngồi trong xe, chậm rãi nghênh đón ánh mặt trời.
Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng hỏi: "Có phải chịu ấm ức ở đoàn phim không?"
Cô lắc đầu: "Không có nha, người trong đoàn phim, mọi người đều khá tốt." Trừ bỏ Triệu Miểu Miểu ngẫu nhiên tới tìm phiền toái, chẳng qua cô cũng có thể tự mình ứng phó.
"Chú là nói Diệp Minh." Anh than nhẹ một tiếng: "Có phải nó làm con khó xử không?"
Hứa Thư Yểu: "......"
"Nó không có ý gì xấu, chỉ là phương thức nó dùng không đúng." Diệp Kỳ Sâm chậm rãi mở miệng nói: "Từ sau khi anh cả đi rồi, Minh Minh chính là duy nhất của chị dâu, bởi vậy nên nếu chị ấy có chỗ nào đắc tội con...... Con có thể nói với chú."
Vốn dĩ, Hứa Thư Yểu đã không muốn nhớ lại chuyện mình bị Diệp phu nhân tìm đi nói chuyện, cô thậm chí ngay cả Hứa Diễn cũng chưa nói, chỉ vì sợ sẽ ảnh hưởng tình bạn giữa Hứa Diễn và Diệp Minh... Nhưng hiện tại nghe anh an ủi như vậy, tia ấm ức khi ấy lại ngoi đầu lên, hơn nữa hình như...... Càng thêm nồng đậm.
Cô sụt sịt cái mũi, yết hầu không hiểu sao thấy nghẹn ngào: "Nói với chú có ích lợi gì? Chẳng lẽ chú muốn báo thù giúp con sao?"
Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cười nói: "Chú có thể đánh Diệp Minh một trận thay con, đánh gãy chân nó, để nó không bao giờ có thể tới tìm con nữa."
Như này cũng quá hung tàn đi!
Hứa Thư Yểu nghe anh nói, không nhịn được cười ra tiếng, nhưng nước mắt cố nén cũng rơi xuống. Cô giơ tay, cuống quít lau nước mắt đi, không muốn để anh nhìn thấy.
"Nhưng...... Là mẹ cậu ấy bắt nạt con, chứ không phải cậu ấy."
Diệp Kỳ Sâm vờ như khó xử nói: "Nhưng gì thì gì, chú cũng không thể đi đánh chị dâu chú chứ? Mẹ nợ con trả, chỉ có thể đánh nó." Anh nói xong, duỗi tay rút một tờ khăn giấy đưa cho cô: "Lau nước mắt đi nào, không còn đẹp rồi."
"Vậy chú không được xem!" Cô quay đầu, không cho phép anh lại nhìn thấy bộ dáng mình khóc nhè.
Diệp Kỳ Sâm cười nhẹ, ngực đột nhiên rung động một trận, tê tê như bị kim đâm một chút, anh nghe được thanh âm bên tai nói: "Yểu Yểu thích ăn đồ ngọt, lúc cô ấy không vui, có thể mời cô ấy ăn đồ ngọt."
Diệp Kỳ Sâm thu liễm tâm thần, vừa lúc nhìn thấy ở đằng trước cách đó không xa có một tiệm bánh ngọt, anh bèn lái xe chạy qua đó, dừng lại ở ven đường: "Chú đói bụng rồi, có muốn ăn chút gì không nào?"
Lúc này, cảm xúc của cô đã bình phục, nhưng đôi mắt vẫn hơi chát chát, cho nên cô quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nhìn anh: "Giờ này rồi, có gì ăn?"
"Không phải đằng kia có tiệm bánh ngọt sao? Có thể đi uống một tách trà chiều." Nói rồi, anh đã xuống xe vòng sang bên ghế phụ, mở cửa xe, ánh mắt lấp lánh nhìn cô: "Đi thôi, cô bé xinh đẹp."