Tin đầu tiên là: “Nhận được đồ chú tặng chưa?” Tần Nhã trả lời: “Chú tặng cái gì?” “Đồ ngọt đó, mấy ngày trước nhắn tin với cháu, không phải cháu nói hôm nay làm tiểu phẫu à. Chú nghe nói phụ nữ mà làm cái này rất đau đớn nên muốn mua cho cháu chút đồ ngọt, thế là cháu sẽ không đau nữa rồi. Nhận được chưa thế?” Tần Nhã nhìn về phía mấy món ngọt xinh đẹp kia thì cảm thấy ấm áp vô cùng. Khi con người được người khác quan tâm và nhớ tới vào lúc mình yếu ớt nhất thì luôn rất dễ cảm thấy thỏa mãn và cảm động. Cô ấy nở một nụ cười rồi trả lời: “Nhận được rồi.” “Ngọt không?” “Ngọt.” Sau đó Tần Nhã còn tăng thêm một câu: “Rất ngọt.” Thiệu Vân lại gửi tin nhắn tới: “Chú mới bị chó cắn.” Tần Nhã vội vàng trả lời: “Chú không sao chứ?” “Không sao, chú cắn chết con chó kia rồi.” “…” “Ha ha, có phải chú còn hung dữ hơn cả chó không?” Tần Nhã nhìn chằm chằm màn hình rồi cười, cô ấy cảm thấy chú hai rất hài hước. “Lần trước cháu thiết kế bộ váy cho một người, hôm qua người đó mới tới trong tiệm tìm cháu. Chú bảo cháu bận, đây chính là sự khẳng định dành cho cháu, cháu là tuyệt nhất!” Tần Nhã nhìn chằm chằm vào màn hình không nói lời nào. Một lát sau Thiệu Vân lại gửi tin nhắn đến: “Nghỉ ngơi cho tốt, có gì không vui thì cứ tìm chú nói chuyện, chú hai của cháu rảnh lắm.” Tần Nhã trả lời: “Vâng.” Cô ấy cầm điện thoại một lúc lâu sau mới buông xuống. Trong biệt thự. Tông Triển Bạch xử lý xong chuyện trong tay, lại từ chối hai cuộc xã giao rồi đi thẳng về nhà. Ngôn Hi và Ngôn Thần đi học. Mấy người lớn trong nhà vây quanh một đứa bé. Nhất là vú Vu, bà ấy rất thích Trang Gia Văn. Tông Khải Phong cũng thế, ông ấy nói là chưa thấy được dáng vẻ lúc còn nhỏ của Ngôn Hi và Ngôn Thần nên bù lại trên người đứa bé này. Cậu nhóc còn nhỏ nên ngủ rất nhiều, nhưng vú Vu không có chuyện gì thì lại thích ôm cậu nhóc, mỗi một lần Tông Khải Phong đều nói: “Bà đi pha sữa đi, để tôi tới ôm.” Cháu trai cháu gái lớn đi học rồi, đứa nhỏ cũng thuộc về ông rồi. Sau đó vú Vu đưa cậu nhóc cho ông ấy với vẻ mặt không vui. Cậu nhóc đang ngủ thì uống sữa gì chứ, chẳng qua muốn ôm thì cứ nói thẳng. Trang Kha Nguyệt nói với Lâm Tử Lạp rằng: “Bây giờ nghĩ lại thì Ngôn Thần và Ngôn Hi đáng thương biết bao. Con bận rộn, một mình mẹ chăm sóc hai đứa nó, làm gì có thời gian ôm, lúc lớn bằng Gia Văn thì đều nằm ở trên giường cả.” Bà còn phải nhân lúc bọn nhỏ ngủ mà đi giặt tã và những bộ đồ hai đứa nôn sữa. Có đôi khi cả hai đứa bé tỉnh lại cùng một lúc, khóc ré lên thì bà lại phải mỗi tay ôm một đứa. Giờ lại nhìn xem Trang Gia Văn, cả nhà suốt ngày vây quanh cậu nhóc. Lâm Tử Lạp cầm lấy tay của Trang Kha Nguyệt và nói: “Mẹ vất vả rồi, cảm ơn mẹ đã giúp con nuôi lớn hai đứa bé.” “Mẹ là mẹ con mà? Khách sáo làm gì chứ.” Lâm Tử Lạp cười rồi cầm túi lên nói: “Con đi đây.” Hôm nay là ngày Tần Nhã đi bệnh viện, cô phải đi thăm, Tần Nhã không có người thân ở trong nước, cô chính là người thân của cô ấy. Trang Kha Nguyệt nói: “Vừa ở cử xong, chú ý một chút.” Lâm Tử Lạp bảo vâng. Cô đi ra ngoài thì thấy tài xế đã đợi ở đấy rồi, cô khom người ngồi vào xe.