Cô ấy đi tới đi lui trong phòng khách. Nhìn thấy hai người họ trở về, cô ấy lập tức chạy đến luôn miệng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…” “Đừng nói xin lỗi trước, sao lại không thấy đứa bé?” Thẩm Bồi Xuyên lau giọt nước mắt trên gương mặt cô ấy. “Em vẫn luôn ở trên tầng chăm đứa bé, không có bất kỳ ai đến đây cả. Khoảng một tiếng trước em xuống tầng uống nước, sau đó em không thấy đứa bé đâu nữa.” Tang Du vội vàng nói. “Em nghĩ kỹ xem, không có bất kỳ ai vào đây sao?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi. Anh ấy sợ Tang Du hoảng sợ quá mức nên sẽ quên mất người khả nghi nào đó. Tang Du rất hoảng sợ, cô ấy là người chăm sóc trông coi đứa bé. Bây giờ không thấy đứa bé nữa thì chính là trách nhiệm của cô ấy, lỡ như không tìm thấy đứa bé thì cô phải đối mặt với Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch như thế nào đây? “Không… Không có…” Tang Du không nhìn thấy ai đến. Tông Triển Bạch nhìn Tang Du, anh biết cô ấy đang rất hoảng sợ nên có hỏi cũng không hỏi được gì cả. Đôi mắt anh hướng đến phòng sách, trước cửa của ngôi nhà có camera, có lẽ anh có thể nhìn thấy có ai ra vào nơi đây. Anh mở máy tính lên, màn hình máy tính tối đen. Chắc chắn nó đã bị phá hỏng rồi. Thẩm Bồi Xuyên đứng ở bên cạnh cũng nhìn thấy: “Nhìn như vậy, khả năng cao có thể là người quen.” Mặc dù chỉ có một camera của nhà cũ nhưng nó được che giấu rất kín đáo, nếu như không phải là người thường xuyên ra vào ngôi nhà này thì không thể phát hiện ra được: “Xin lỗi anh, Cảnh Hạo.” Anh ấy và Tang Du là vợ chồng, ngày hôm nay không thấy đứa trẻ nên anh ấy cũng có trách nhiệm. Tông Triển Bạch nheo mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh đen thui trong màn hình máy tính chứ không để ý đến Thẩm Bồi Xuyên. Trong lòng anh đang đoán xem khi Tông Vân Càn đột nhiên xuất hiện, khi đó anh cũng không có thời gian để ý trong nhà. Bây giờ không thấy con đâu, nghĩ như thế nào anh cũng cảm thấy có liên quan đến ông ấy. Anh cầm điện thoại, khi đang định gọi thì Tang Du đột nhiên đẩy cửa vào. “Buổi chiều anh tài xế có đến đây và còn vào thăm đứa bé.” Trước đó cô ấy cũng nghĩ rất nhiều, dù sao người mà đi từ biệt thự đến đây có lẽ là người thân tín của Tông Triển Bạch và là người đáng tin. Bây giờ cô ấy nghĩ sao anh ấy lại lên tầng được? Bàn tay cầm điện thoại của Tông Triển Bạch hơi khựng lại, anh hỏi: “Khoảng lúc nào?” “Ngày hôm nay.” Tang Du nhớ lại, nói: “Khoảng hơn hai giờ, khi đó anh ấy nói anh bảo anh ấy quay về nhìn con.” Anh không hề bảo người khác về nhìn con. “Tôi đi tìm anh ấy.” Người đàn ông là tài xế luôn ở bên cạnh Tông Triển Bạch và cũng là vệ sĩ của anh nên rất đáng nghi. Vẻ mặt Thẩm Bồi Xuyên trở nên nghiêm khắc: “Nếu như thật sự là anh ấy làm thì tôi sẽ giết chết anh ấy,” Đây là lần đầu tiên Tang Du nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên tàn ác như vậy, cô ấy bất giác nuốt nước bọt. Tông Triển Bạch không cản anh ấy, bây giờ thật sự phải tìm thấy anh ấy trước đã thì mới có thể tìm thấy manh mối. Thẩm Bồi Xuyên đi đến cửa thì nhìn thấy tài xế đang đi về bên này. Thẩm Bồi Xuyên rất bất ngờ, nếu như là anh ấy làm thì tại sao lúc này anh ta còn dám xuất hiện như vậy? “Tôi muốn gặp tổng giám đốc Hạo.” Người tài xế đi đến trước mặt Thẩm Bồi Xuyên. Thẩm Bồi Xuyên không nói gì mà đưa anh ấy vào phòng sách. Cửa phòng sách không đóng hẳn mà hé một nửa, Thẩm Bồi Xuyên không gõ cửa mà đẩy cửa vào. Tông Triển Bạch đang nghe điện thoại, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lóe lên tia máu khi nhìn thấy người tài xế. “Tôi và cậu cùng họ Tông, ông nội cậu và ông nội tôi đều cùng một mẹ sinh ra. Như vậy dựa vào đâu mà các cậu chiếm tám mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Vạn Việt mà tôi chỉ có hai mươi phần trăm? Cậu muốn con trai của anh ư? Đơn giản lắm, cậu đưa hết cổ phần còn lại của công ty cho tôi thì tôi sẽ trả con cho cậu.” Trước đây Tông Vân Càn không dám lỗ mãng là vì ông ấy sợ Tông Khải Phong, cho dù ai có đầu độc thì ông ấy cũng không dám có suy nghĩ lệch lạc, không đứng đắn. Nhưng bây giờ không giống như trước kia nữa, Tông Khải Phong đã chết rồi. “Tôi sẽ đưa đồ cho ông.” Tông Triển Bạch không hề do dự. Trong lòng anh, con trai mình quan trọng hơn bất cứ thứ gì. “Được, tôi cho cậu một ngày. Tối mai gặp.” Tông Triển Bạch đặt điện thoại xuống. Thẩm Bồi Xuyên vừa ra ngoài thì chuông điện thoại đã reo lên, đúng như suy đoán của Tông Triển Bạch.