Anh ta bước xuống xe, lúc này, trong quán bar chính là thời điểm rất náo nhiệt, xa hoa truỵ lạc, ca hát nhảy múa, nam nữ cứ như vậy mà ôm nhau trên sàn nhảy quên hết tất cả, tùy ý vặn vẹo thân thể. Anh ta ngồi vào quầy bar gọi một chai rượu. Uống một mình. Một chai rượu Tây, rất nhanh đã vơi đi một nửa. Anh ta lại rót đầy một lần nữa, ngửa đầu uống cạn. Chiếc ly bị vênh trên quầy bar, anh ta vẫn tiếp tục rót, lúc này một bàn tay yếu ớt không xương, móng tay sơn màu đỏ, phủ lên mu bàn tay của anh ta, chậm rãi nắm chặt: “Thưa ngài, một mình uống rượu giải sầu thì chi bằng để tôi uống cùng ngài đi?” Người phụ nữ vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh anh ta. Nửa bình rượu Tây vào trong bụng, Giang Mạt Hàn cũng không có men say, chỉ là đầu óc không rõ ràng bằng lúc bình thường. Đôi mắt hững hờ của anh ta chậm rãi ngước lên, ánh mắt rơi trên cơ thể của người phụ nữ, váy bó sát người màu đen, lộ ra dáng người khá chuẩn, đôi chân trắng gầy để trần, trên chân đeo giày cao gót màu đỏ, giờ phút này đôi chân kia đang ép về phía thân thể của anh. Người phụ nữ đè ép trái tim đang nhộn nhạo của mình xuống, người đàn ông cực phẩm như vậy quá là hiếm thấy, nghĩ thầm nhất định phải nắm chặt cơ hội, cười nói: “Vừa vặn tôi cũng chỉ có một mình.” Giang Mạt Hàn híp mắt, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!” Người phụ nữ này đối với sức quyến rũ của mình rất tự tin, cô ta là khách quen của nơi này, chưa từng có người từ chối bắt chuyện với cô ta, nhất thời cảm thấy mình đang nghe nhầm. Vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, cầm chai rượu lên rót cho mình một ly, quấn đến: “Chi bằng chúng ta uống một ly rượu giao bôi đi?” Trong mắt Giang Mạt Hàn tràn ngập lạnh lẽo, vẻ mặt tức giận: “Cô nghe không hiểu tôi nói gì à?” Biểu cảm của người phụ nữ dừng một chút, cười nói: “Tôi, tôi nghe được, nhưng tôi nhìn thấy giờ phút này một mình ngài cần phải có người ở bên cạnh, tôi cảm thấy tôi rất thích hợp.” Vừa nói động tác trêu chọc của người phụ nữ ngày càng lớn mật, cầm tay của anh ta đặt lên ngực của mình. Không đợi cô ta hưởng thụ kho4i cảm được vuốt ve, chỉ cảm thấy phần bụng đau xót, cả người bay ra ngoài. Soạt một tiếng, đụng ngã lăn cái bàn, người phụ nữ ngã trên mặt đất. Người phụ nữ che lấy phần bụng, không dám tin, đôi mắt trang điểm tinh xảo tràn đầy hoảng sợ, nguyên bản sàn nhảy đang náo nhiệt, cũng bởi vì một màn này mà tạm dừng động tác vặn vẹo nhìn sang. Người phụ nữ bò dậy từ dưới đất, bởi vì bị mọi người vây xem náo nhiệt, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Anh vẫn còn là đàn ông sao? Vậy mà dám đánh phụ nữ.” Một cái liếc mắt Giang Mạt Hàn cũng không cho cô ta, móc ra từ bóp da mấy tờ tiền màu đỏ nhét vào quầy bar rồi rời đi. Người phụ nữ xông đến muốn ngăn cản anh ta: “Anh đánh người rồi còn muốn đi sao?” Ánh mắt anh ta khẽ động: “Tránh ra!” Người phụ nữ vốn định tống tiền vì anh ta đã đánh mình, nhưng nhìn khí thế của người đàn ông này, cô ta lại không dám, không cam lòng tránh sang một bên. Giang Mạt Hàn cất bước đi ra ngoài. Anh ta đi đến bên cạnh mở cửa xe, chuẩn bị lái xe trở về, lại nhìn thấy Lâm Huệ Tinh đi tới từ rạp chiếu phim. Anh ta đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, đã quá nửa đêm. “Cô Lâm.” Anh ta đóng cửa xe, đi về phía cô. Tông Ngôn Hi quay đầu nhìn qua, lúc nhìn thấy anh ta, cô cau mày khó hiểu, hôm nay cô mất ngủ, cho nên nửa đêm đi xem phim lại gặp anh ta, đây là oan gia ngõ hẹp sao? Nhưng trên mặt cô vẫn mỉm cười chào hỏi: “ Tổng giám đốc Giang.”” Giang Mạt Hàn bước tới và xem vài tấm áp phích phim được dán ở lối vào của rạp chiếu phim. “Đi xem phim một mình?” Anh ta hỏi. Tông Ngôn Hi cười: “Nơi này cũng không có người có thể đi xem phim cùng tôi mà?” “Cô muốn xem bộ nào?” Bỗng nhiên anh ta rất muốn biết, một mình cô sẽ xem bộ phim gì. Tháng này công chiếu ba bộ phim, có khoa học viễn tưởng và tình yêu. Tông Ngôn Hi quay đầu nhìn thoáng qua nói: “Tim đập thình thịch.” “Cô Lâm có bạn trai rồi sao?” Anh ta lại hỏi. “Sao hả, tổng giám đốc Giang cảm thấy hứng thú đối với chuyện riêng của tôi sao?” Cô cười đẹp mắt.