“Sao không đáng tin? Em nói em mang thai, thì sao mẹ có thể không vui vẻ mà đi cùng với em đến bệnh viện được?” Trang Gia Văn cảm thấy rất có thể. Thẩm Hâm Dao nghĩ vì sức khỏe của Lâm Tử Lạp thì đây cũng là một lời nói dối có thiện ý, cô ấy đáp ứng: “Vậy em đi.” Cô ấy xoay người chuẩn bị xuống tầng. Trang Gia Văn gọi cô ấy lại: “Anh đi, em chờ ở trong phòng.” Anh ấy nghĩ việc này không nên để Thẩm Hâm Dao tự mình mở miệng, anh ấy đi nói là tốt nhất. Thẩm Hâm Dao nghe anh ấy, cô ấy vào phòng và ngồi ở mép giường chờ. Dưới tầng, Lâm Tử Lạp đang chuẩn bị ra cửa, Trang Gia Văn đi tới kéo bà lại: “Mẹ.” “Hả?” Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn con trai: “Có việc gì?” Trang Gia Văn gật đầu thật mạnh, ghé vào tai bà nói: “Hâm Dao nói cô ấy khó chịu, luôn buồn nôn, nên con muốn đưa cô ấy đến bệnh viện khám xem, nhưng cô ấy lại không muốn. Mẹ đi nói với cô ấy đi, bảo cô ấy đến bệnh viện khám có được không?” Lâm Tử Lạp cơ hồ là theo bản năng mà nghĩ, lẽ nào Thẩm Hâm Dao mang thai rồi: “Để mẹ đi xem.” Nói rồi bà cất bước đi lên tầng. Trang Gia Văn cũng đi theo. Tông Triển Bạch đang ngồi ở trong phòng khách đọc báo tài chính và kinh tế ngẩng đầu lên nhìn, đáy mắt lóe lên một ánh sáng rồi biến mất, lập tức trở nên bình tĩnh, sau đó ông tiếp tục đọc báo. Trên tầng, Lâm Tử Lạp đẩy cửa phòng ra, đi về phía Thẩm Hâm Dao: “Hâm Dao, con khó chịu à?” “Con…” Lần đầu tiên Thẩm Hâm Dao nói dối người lớn nên rất không thoải mái, chân tay thì luống cuống: “Con, con…” “Mẹ nghe Gia Văn nói con buồn nôn, bắt đầu từ khi nào?” Lâm Tử Lạp hỏi. Thẩm Hâm Dao nhìn Trang Gia Văn: “Có… Có mấy ngày.” “Vậy đến bệnh viện khám xem.” Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn về phía con trai: “Con đưa Hâm Dao đến bệnh viện.” “Con nói rồi nhưng cô ấy không muốn đi, mẹ, nếu không mẹ đi cùng đi?” Trang Gia Văn nói với dáng vẻ khổ não: “Mẹ, một tên đàn ông như con cũng không thể đi theo cô ấy đến khoa sản.” Lâm Tử Lạp không suy nghĩ nhiều, bà đáp: “Đi, mẹ đi cùng.” Trang Gia Văn cầm chìa khóa xe, anh ấy nói: “Con lái xe.” “Hâm Dao, đi thôi.” Thẩm Hâm Dao đi theo Lâm Tử Lạp xuống tầng. Trang Gia Văn lắc chìa khóa xe trong tay và nhìn về phía phòng khách: “Bố, chúng con đi ra ngoài một chuyến.” Tông Triển Bạch ra vẻ cái gì cũng không biết mà hỏi: “Mọi người đi đâu?” “Thân thể Hâm Dao không tốt nên chúng con đến bệnh viện một chuyến.” Trang Gia Văn trả lời. Hai bố con liếc nhau một cách ăn ý mà không tiếp tục hỏi nữa. “Chúng con đi đây.” Trang Gia Văn mở cửa ra. Tông Triển Bạch khoát tay một cái, sau đó tiếp tục đọc báo. Lâm Tử Lạp không nhìn Tông Triển Bạch mà trực tiếp đi ra cửa. Nửa giờ sau bọn họ đã đến bệnh viện. Xếp hàng đăng ký rồi vào phòng khám xong, Thẩm Hâm Dao xấu hổ mở miệng, Trang Gia Văn ở bên cạnh thấy vậy thì trả lời vấn đề thay cô ấy: “Cô ấy hay buồn nôn.” “Anh là?” Bác sĩ ngẩng đầu nhìn anh ấy. Trang Gia Văn nói: “Tôi là chồng của cô ấy.” Bác sĩ biết chuyện liền yêu cầu siêu âm B và một số xét nghiệm liên quan. Trong quá trình đang chờ đợi kết quả kiểm tra, Trang Gia Văn ngồi bên cạnh Lâm Tử Lạp: “Mẹ, bao lâu rồi mẹ không kiểm tra sức khoẻ? Thừa dịp hôm nay tới bệnh viện thì đi làm kiểm tra cả thể đi?” Mục đích chính của việc đến bệnh viện hôm nay là để Lâm Tử Lạp làm kiểm tra toàn thân. Bà nhíu mày: “Hàng năm mẹ đều kiểm tra sức khoẻ, năm nay còn chưa tới lúc.” “Đến cũng đến rồi, thuận tiện cứ làm đi.” Trang Gia Văn nói tiếp: “Thuận tiện thôi.”