Tông Ngôn Hi tắt điện thoại, mở cửa đi ra. Lúc này, Song Eun Mutisha cũng đã hiểu ra đại khái sự việc. “Tôi ở chỗ này sẽ bất tiện phải không? Ngày mai tôi sẽ đi.” Anh ta đứng lên, lúc nhận được tin tức của Trang Gia Văn, anh ta còn thấy kỳ quái. Tại sao cậu ta phải gửi tin nhắn cho anh mà không phải cậu ta tự mình đến, hóa ra là cố ý tác hợp cho anh ta và Tông Ngôn Hi. Đúng, anh ta thích Tông Ngôn Hi, thế nhưng anh ta không thích ép buộc, cũng không muốn miễn cưỡng, càng không muốn cô khó xử. Giống như lúc này, mọi suy tính của anh ta đều đứng trên lập trường của Tông Ngôn Hi. “Không cần!” Cô lắc đầu, đi tới: “Chúng ta tìm một chỗ uống gì đó đi?” Song Eun Mutisha gật đầu: “Được.” “Nhưng mà anh chờ tôi một lát, tôi phải thay bộ quần áo.” Cô đang mặc quần áo ở nhà, không thích hợp để đi ra ngoài. “Tôi ở bên ngoài chờ cô.” Song Eun Mutisha cất bước, Tông Ngôn Hi gọi anh ta lại: “Anh ngồi ở sô pha chờ một lát đi.” Ánh mắt Song Eun Mutisha trở nên sâu xa, ngồi xuống ghế sô pha. Anh ta lấy điện thoại ra, tầm mắt chỉ đặt trên màn hình điện thoại, không hề nhìn đi nơi khác một chút. Tông Ngôn Hi vào trong phòng thay quần áo, cô mặc một chiếc váy đơn giản, sấy khô mái tóc dài vừa gội, nhưng không buộc lên, trên mặt cũng không trang điểm gì, vô cùng đơn giản. “Đi thôi.” Cô bước ra. Song Eun Mutisha đứng lên. Âu phục màu đen hơi nhăn nhúm, nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc là vừa vào trong nước thì đi thẳng đến tìm Tông Ngôn Hi. “Tôi biết có một quán cà phê không tệ, cách đây cũng không xa.” Cô cười nói. Song Eun Mutisha đi theo cô. Bọn họ đi tới quán cà phê cách đó không xa. Dọc theo con đường là một khung cảnh rất sầm uất, trên đường rất nhiều người. “Anh không mang theo cái gì sao?” Tông Ngôn Hi nhìn hai tay anh ta trống trơn, quần áo trên người cũng không là phẳng. “Ừ.” Anh ta cũng không che giấu điều gì, thẳng thắn đáp lại. “Nếu đã đến quê hương tôi, vậy thì để tôi chiêu đãi anh, để tôi đưa anh đi mua mấy bộ quần áo đơn giản để thay, đưa anh đi chơi ở đây hai ngày, anh có thời gian chứ?” Cô hỏi. Thực ra Song Eun Mutisha cũng không rảnh, nhưng anh ta lại đáp lại: “Có.” Tông Ngôn Hi cười. Bọn họ đi tới quán cà phê kia. Hai người ngồi xuống, Tông Ngôn Hi hỏi anh ta: “Anh muốn uống gì?” “Cái gì cũng được.” Song Eun Mutisha nói. Vì vậy, Tông Ngôn Hi tùy ý gọi hai cốc. “Ngày mai tôi định dẫn bà ngoại tôi ra ngoài chơi, cùng nhau đi chứ?” Cô chủ động trò chuyện với Song Eun Mutisha. Nếu như ngồi không thì quá xấu hổ. “Hai người định đi đâu?” Song Eun Mutisha hỏi. “Chủ yếu là bà ngoại tôi nhớ quê cũ, nên sẽ quay về nơi chúng tôi sống ngày trước, trở lại chốn cũ một chút.” Cô cười. Song Eun Mutisha nói: “Nơi này nhất định phải đi.” “Tại sao?” Tông Ngôn Hi lại cảm thấy thật kỳ quái, không phải quê hương của anh ta, cũng không có ý nghĩa kỷ niệm gì. “Có thể hiểu được cô.” Vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc. Lời này của anh ta xem như là bộc bạch. Tông Ngôn Hi mím môi, dĩ nhiên không biết phải nói gì.