Tay Trang Kha Nguyệt đang rửa rau khựng lại, dường như không ngờ con gái lại đột nhiên hỏi chuyện này: “Sao con lại nhớ tới chuyện này?”
Lâm Tử Lạp cúi đầu: “Chỉ là muốn biết, dù sao khi đính hôn cùng anh ta, con mới hai tuổi, vì sao mẹ lại…”
“Chuyện trước kia, không nhớ rõ nữa.” Trang Kha Nguyệt không hề muốn nhắc tới chuyện trước kia, bà cất rau đã rửa sạch vào tủ, nhìn con gái, phát hiện ra sự khác thường của cô: “Nói đi, con có chuyện gì?”
Lâm Tử Lạp nhận ra, Trang Kha Nguyệt không muốn nói, nên không tiếp tục truy hỏi nữa, mà nhân cơ hội này hỏi dò: “Phu nhân William muốn mở chi nhánh, muốn con làm người phụ trách…”
“Đây là chuyện tốt.” Trang Kha Nguyệt tiếp lời.
Bà đẩy con gái: “Để mẹ cắt rau.”
Lâm Tử Lạp lùi sang một bên, dựa vào bàn bếp, nghĩ một chút: “Nhưng địa điểm chi nhánh, là ở trong nước…”
“Cái gì?”
Lâm Tử Lạp còn chưa còn chưa nói xong, Trang Kha Nguyệt đã ngắt lời cô, bà cũng biết LEO có cái quy định này, đó chính là không mở chi nhánh ở các nước.
Sao bỗng nhiên phu nhân Willian lại muốn mở chi nhánh chứ?
Trang Kha Nguyệt nhíu mày, những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây hơi kỳ lạ, bà bỏ dao thái rau xuống, lau tay vào tạp dề kéo cánh tay con gái: “Con nói thật với mẹ, có phải có quan hệ với nó không?”
Chuyện này không giấu được, nếu cô về nước, chuyện này sớm muộn gì Trang Kha Nguyệt cũng biết.
Lâm Tử Lạp thừa nhận: “Ừ…”
“Con nghĩ thế nào?” Trang Kha Nguyệt trợn tròn mắt, sao lại không chừa thế chứ?
“Con nói xem, lúc đó tình trạng của con thế nào? Khi con khó khăn nhất, nó ở đâu? Nếu không có bác sĩ Hà, sao có được con của ngày hôm nay, sao con lại không biết phân biệt tốt xấu thế chứ?”
Lâm Tử Lạp nghiêng đầu, đúng thế, cô không muốn về nước, có một phần là vì chuyện trước kia, còn có một phần là vì quan hệ với Tông Triển Bạch.
Biết rõ là giao dịch, nhưng giây phút anh đưa ra yêu cầu ly hôn, cô vẫn đau lòng đến lạ.
Về sau xảy ra tai nạn xe, càng khiến cô mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần.
Vì thế cô mới không muốn về cái nơi khiến cô tức cảnh sinh tình kia.
“Thái độ của phu nhân Willian rất cứng rắn, nếu con không về, có khả năng sẽ mất việc.” Cô là người có thu nhập duy nhất trong nhà, công việc này, cực kỳ quan trọng đối với cô.
Trang Kha Nguyệt lại cầm dao thái rau lên, thái từng miếng khoai, im lặng một lát: “Muốn về cũng không phải là không được.”
Lâm Tử Lạp hơi lạ lùng, Trang Kha Nguyệt thở dài.
“Nhưng mẹ có điều kiện.”
Lâm Tử Lạp lại thở dài, biết ngay là bà sẽ không đồng ý dễ dàng như thế.
“Con đồng ý kết hôn với bác sĩ Hà thì mẹ sẽ đồng ý.” Trang Kha Nguyệt đưa ra điều kiện.
So với Tông Triển Bạch, bà coi trọng Hà Khiếu Thiên – người luôn giúp đỡ Lâm Tử Lạp hơn.
“Mẹ…”
“Chuyện này không kỳ kèo gì cả, con muốn nhảy xuống hố lửa, mẹ không thể đẩy con thêm phát nữa, con là con gái của mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con, bác sĩ Hà có gì không tốt chứ? Muốn vẻ bề ngoài thì có vẻ bề ngoài, muốn năng lực thì có năng lực, quan trọng nhất là cậu ấy thích con, có bao người đàn ông có thể chờ một phát năm chứ…” Trang Kha Nguyệt nhìn con gái đầy nghiêm túc: “Lòng của con là sắt đá sao? Những gì cậu ấy bỏ ra con không thấy sao?”
Đúng thế, Hà Khiếu Thiên rất tốt, khi cô khó khăn nhất, anh ở bên cạnh cô, lo cho người nhà cô, chăm sóc cô.
Những chuyện này, cô đều biết.
“Nhưng con…”
“Nếu cậu ấy để ý chuyện con mang thai sinh con, cậu ấy còn chờ lâu đến thế sao?” Trang Kha Nguyệt cũng đắn đo, Hà Khiếu Thiên mà để ý chuyện Lâm Tử Lạp mang thai sinh con, nhưng anh dùng hành động để Trang Kha Nguyệt thay đổi suy nghĩ.
Nếu anh để ý, sợ là đã không ở bên cạnh Lâm Tử Lạp lâu như thế.
Lâm Tử Lạp còn trẻ, cũng không thể cả đời không lấy ai nữa, đối với Trang Kha Nguyệt, Hà Khiếu Thiên là sự lựa chọn tốt nhất.
So với người đàn ông biết Lâm Tử Lạp có thai, sợ là dù có hôn ước, cũng chỉ vì hoàn thành hôn ước mới ký hợp đồng hôn nhân tháng gì đó cả trăm ngàn lần!
Lâm Tử Lạp cúi đầu nhìn mũi chân, thật ra Trang Kha Nguyệt nói đúng, cũng có lý.
Nhưng Trang Kha Nguyệt không biết, mẹ của Hà Khiếu Thiên từng tìm cô.bg-ssp-{height:px}
Cô là người, trái tim cũng bằng máu bằng thịt, cũng từng có ý ở bên cạnh Hà Khiếu Thiên.
Dù sao thật sự anh cũng đối xử với cô rất tốt.
Nhưng chuyện này, Lâm Tử Lạp không định nói với Trang Kha Nguyệt, bà luôn lo lắng về cuộc sống sau này của cô, sợ là cô đã có con nên sau này khó tìm được người thích hợp.
Nếu cô nói với Trang Kha Nguyệt chuyện mẹ của Hà Khiếu Thiên từng tìm cô, không hy vọng cô kết hôn với anh, nhất định bà sẽ buồn, sẽ nghĩ nhiều, lo lắng cho cuộc sống sau này của cô, lo lắng cho tương lai của cô.
“Mẹ, kết hôn với một người mình không thích, cũng chưa chắc đã hạnh phúc.”
“Nhưng cậu ấy thích con, đối xử tốt với con, không phải như thế là được rồi sao? Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, hai đứa kết hôn rồi, ở cùng nhau, sớm chiều bên nhau, đương nhiên sẽ có tình cảm.” Trang Kha Nguyệt vẫn cố gắng khuyên Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp cực kỳ bất đắc dĩ, cô cúi đầu day trán, cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Sự bức ép của Tông Triển Bạch, sự không thấu hiểu của Trang Kha Nguyệt.
Khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
“Mẹ.”
Lâm Tinh Tuyệt đứng trước cửa phòng bếp, dáng người nhỏ xinh kia, đứng thẳng tắp, vừa rồi nó đã nghe trộm Lâm Tử Lạp và Trang Kha Nguyệt nói chuyện, biết bọn họ đang nói cái gì.
“Mẹ, chúng ta là người nước Z, con và em gái đều chưa về quê của mẹ, giờ có thể về rồi, không phải là chuyện tốt sao?” Lâm Tinh Tuyệt mang dáng vẻ ngây thơ, nhìn Lâm Tử Lạp và Trang Kha Nguyệt.
“Nhóc con, hiểu gì chứ?” Trang Kha Nguyệt khua tay, bảo nó ra phòng khách trông em.
“Mặc dù con nhỏ, nhưng con có nhân quyền, có thể lựa chọn, con đồng ý cho mẹ về.” Lâm Tinh Tuyệt cực kỳ nghiêm túc: “Con là do mẹ sinh ra, đương nhiên cũng là người nước Z, chắc chắn cũng phải về.”
Lâm Tử Lạp và Trang Kha Nguyệt nhìn nhau, chủ đê liên quan đến ba của bọn chúng, gần như trước giờ bọn họ không nhắc tới.
Lâm Tử Lạp chỉ từng nói một lần, kết quả điều tra của Hà Khiếu Thiên. Ba của bọn chúng có khả năng là người nước A, nhưng khi chúng sinh ra, lại giống Lâm Tử Lạp, vì hết nhìn có vẻ giống người nước Z, hoàn toàn không có đặc trưng gen của người nước A.
Đây cũng là chuyện khiến Lâm Tử Lạp cảm thấy cực kỳ an ủi, con của cô, có cùng màu da và vẻ bề ngoài như cô.
Không phải là con tây tóc vàng mắt xanh.
“Tinh Tuyệt.” Lâm Tử Lạp gọi con trai.
“Mẹ, chúng ta về đi, con cũng muốn xem xem quê hương của mẹ như thế nào.” Lâm Tinh Tuyệt chớp mắt, tràn đầy trông mong nhìn cô.
Lâm Tử Lạp đi tới ôm con trai, ôm chặt vào lòng, khóe mũi cay cay, khiến cô không dám há miệng.
Trang Kha Nguyệt cũng không nỡ nói nặng lời nữa, nhưng thái độ vẫn kiên quyết như trước: “Mẹ nói rồi đó, con nghĩ cho kĩ đi.”
“Bà ngoại, mẹ không thích chú, vì sao bà cứ bắt hai người phải ở bên nhau?” Lâm Tinh Tuyệt bày vẻ ông cụ nọn: “Mẹ con hợp với người tốt hơn.”
Trang Kha Nguyệt vừa tức vừa buồn cười, nó bé xíu thế kia thì hiểu cái gì?
“Con nói xem mẹ con hợp với người như nào?”
Lâm Tinh Tuyệt ngẩng đầu: “Con không nói với bà.”
Vì nó còn đang tìm kiếm.
Nó cố ý tìm thầy giáo nó, thầy giáo nói, tình trạng như mẹ nó, phải tìm một người đàn ông đẹp trai hơn, giàu có hơn chồng cũ thì mới có thể khiến cái tên bạc tình đã vứt bỏ bọn họ phải hối hận.
Để hắn biết, hắn vứt bỏ mẹ là một tổn thất!
Nó đã hiểu rõ tin tức về Tông Triển Bạch, anh ở nước Z, vì thế, nó phải quay về.
Thầy giáo nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nó không những phải tìm một người đàn ông tốt hơn cho mẹ, mà còn phải tìm ra cái tên bạc tình vứt bỏ bọn họ!
Nhưng Hà Khiếu Thiên không phù hợp với yêu cầu của nó, anh nổi bật hơn người bình thường, nhưng còn quá kém so với Tông Triển Bạch.
Mẹ của nó, tuyệt đối không thể gả cho người đàn ông kém hơn Tông Triển Bạch.
Nhất định phải hơn hẳn anh!