Xung quanh, vài người hầu bước đến gần và gắp thức ăn vào dĩa.
Nàng không biết phải mở lời như thế nào, vẫn chưa biết được ai đã gây ra cái chết bi thảm cho cha nàng, nam tước Doruss.
- Ngài đã biết tất cả đúng không? Về chuyện đó...
Ngài bá tước như vừa bị chọt cây vào hông, Ansel lo sợ nàng sẽ biết chuyện đó.
Ngài vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi kỹ lại chuyện nàng muốn nói:
- Em đừng bận tâm về mấy tin đồn ấy nữa.
Hình như mấy ngày qua chúng ta chưa đi dạo, ngày mai ta sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để đi cùng em nhé.
- Chuyện cha và các em của em bị sát hại.
Có phải do quân đội hoàng gia làm không ạ?
- Nếu nàng đã tìm hiểu về tin đồn ấy thì ít nhất cũng phải tìm hiểu đến cùng chứ nhỉ?
- Đúng thật em đã không tìm hiểu đến cùng nhưng vì sao ngài lại bắt mọi người phải che giấu nó và không cho em biết?
RẦM
Ansel đập mạnh tay lên mặt bàn, đôi mắt ngài liếc nhìn những người hầu đang có mặt trong phòng ăn.
Khi nhìn vào đôi mắt sắc lẹm của ngài, Fay cũng rùng mình theo, cảm giác sợ hãi xen lẫn với một chút tức giận.
Nàng nhìn sang những người hầu ở đó, đôi mắt họ chứa đựng sự sợ hãi, đôi lúc nhìn sang Fay giống như đang kêu gọi sự cầu cứu từ vị phu nhân ôn hòa này, nhưng Fay lại đoán rằng họ đang thầm mắng nàng.
Fay phải kéo sự chú ý của ngài bá tước qua mình, nàng có hơi lớn tiếng:
- Xin ngài hãy nhìn và nói chuyện với em ạ.
Em không có thông tin gì từ họ cả.
Ansel thở dài:
- Thôi, em cứ ăn trước đã.
Xong rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Nhìn những thức ăn ở đây thật hấp dẫn biết bao nhiêu nhưng có vẻ như dạ dày của nàng không thích chúng.
Hai bên chân mày Fay hơi nhíu lại:
- Em không đói...
Ngài bá tước nhìn quanh một lượt bàn ăn, ở đây toàn là mấy món ngài thích, có vài món không hợp khẩu vị của Fay.
Dĩa của nàng đầy ắp thức ăn do người hầu gắp vào, nàng nhìn chúng với đôi mắt ngán ngẩm.
Ansel cũng không muốn tiếp tục dùng bữa nữa, ngài buông muỗng nĩa, Ansel cầm lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy:
- Vậy nếu em mệt thì cứ lên phòng nghỉ ngơi, ta đi trước.
Ansel đứng dậy, hỏi San:
- Vấn đề tiền thưởng của kị sĩ Zonberress như thế nào rồi?
- Thưa ngài, ngày mai kị sĩ Zonberress sẽ đến đây.
- Được, vậy tôi giao cho cậu.
- Vâng, thưa ngài.
Tiếng họ xa dần.
Nàng đứng dậy nhìn những người hầu, nhẹ nhàng nói với họ:
- Mọi người cứ dùng bữa đi.
Lúc nàng chuẩn bị về phòng, vẫn không quên Dox:
- Em cũng ở lại dùng bữa với mọi người đi.
Ta tự về được.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên ngài bá tước không mấy quan tâm nàng.
Có hơi hụt hẫng nhưng nghĩ theo hướng khác thì nàng là người khởi xướng cuộc trò chuyện căng thẳng này mà, chẳng ai muốn tiếp tục vấn đề này.
Nàng nhìn về phía phòng thư viện nhỏ ở trên tầng, nơi đó nàng có thể đọc một vài cuốn sách thư giãn mà không phải chạm mặt với Ansel mỗi khi ngài ra vào.
Đọc được mấy trang sách rồi mà nàng vẫn không thể tập trung được, trong đầu toàn là hình ảnh của cha trong quá khứ, những lần ông ấy đánh đập và giam giữ nàng.
Đôi khi nàng muốn tránh xa khỏi ông ấy, hay thậm chí là muốn ông ấy và mọi người chết đi nhưng không phải là kết cục như vậy.
Nàng đã từng rất hận mọi người, đến nỗi có ý định cắt tóc đi học làm kị sĩ nhưng nàng không có can đảm để làm điều đó, ấy chỉ là ao ước hay là tưởng tượng của riêng nàng mà thôi.
Cốc cốc cốc
- Vào đi.
Dox đẩy cửa đi vào, trên tay hầu gái là mâm bánh ngọt và trà.
Hầu gái thở nhẹ vì cuối cùng cũng tìm thấy nàng:
- Thì ra phu nhân ở đây, em đi tìm người từ nãy giờ.
- Xin lỗi em, đột nhiên lúc ấy ta muốn đọc vài quyển sách thôi...!à đó là gì vậy?
Dox nhẹ nhàng đặt lên bàn:
- Khi nãy thấy phu nhân không ăn gì, đầu bếp có làm thêm một ít bánh ngọt và bánh quy cho người đó.
Còn đây là trà em mới mua ở chợ, trong lúc thăm dò tin giúp phu nhân á.
Nó giúp người có giấc mơ ngon hơn nè, thoải mái tinh thần nữa ạ.
- Cảm ơn em.
Bánh ngọt hấp dẫn, khi nãy cũng chưa ăn gì thì bây giờ tay nàng có hơi run.
"Biết vậy nãy húp một ít súp là được rồi"
- Thưa phu nhân, sau khi dùng bánh xong, người sẽ về phòng ngủ chứ ạ?
Nàng đang không biết khi về phòng sẽ đối mặt thế nào với ngài bá tước, cũng không biết ngài bá tước về phòng ngủ hay tiếp tục ở phòng làm việc.
- Chắc là đọc hết cuốn sách này ta sẽ lên.
- Dạ, vậy em ra ngoài nhé.
Khi nào phu nhân cần thì cứ gọi em.
- Ừ, ta biết rồi, em đi đi.
Dox nhìn Fay đang say đắm với mấy miếng bánh rồi ra ngoài.
CẠCH
Sau khi đóng cửa, Dox quay sang trái và cúi thấp người, nói chuyện bằng giọng cung kính và nhỏ giọng:
- Thưa ngài, phu nhân đã chịu ăn rồi ạ.
- Nàng ấy có nói khi nào về phòng ngủ không? Đã gần khuya rồi.
- Thưa ngài, phu nhân nói đọc xong một cuốn sách thì sẽ về ạ.
- Được rồi, ngươi lui ra đi.
Ansel đứng tựa lưng vào bức tường bên cạnh cánh cửa, suy nghĩ về nàng:
"Đúng là em đang giận ta rồi"
//.