Bậc thang cấp nơi hành lang tầng bốn lát đá hoa cương ngà trắng sáng loáng tinh khôi đầy kiều diễm. Chễm chẹ cái bóng dài phủ cả một khoảng rộng. Bạch Dương dí sát đôi ngươi nâu trong veo chăm chú nhìn gương mặt phía trước. "-Da trắng, môi hồng, mũi cao, mắt đen, tóc màu hạt dẻ, chân dài thẳng tắp. Ôi! Chuẩn boy Hàn Xẻng!"
- Này, này cậu bạn ơi!
-...
- Này...
Cả thân hình Bạch Dương bổ nhào về phía trước, lọt thỏm vào vòng tay kẻ lạ.
- Cô quen tôi?
- Không, tôi không quen cậu.
- Không quen?
- Có ai trả phí cho mấy câu hỏi thừa lời của cậu không?
- Cô có thể trả cho tôi.
- Ờ, ngủ đi.
-...
- Ngủ rồi mơ rằng tôi sẽ trả cho cậu.
Phủi phủi chiếc áo sơ mi cho thẳng, Quân Đàm nhìn thẳng vào Bạch Dương:
- Hai lúa!
- Gì? Cậu nói tôi là gì? Đồ mất não.
- Cô thấy ai mất não mà đẹp như tôi chưa? Chưa phải không? Tôi biết mà, không chừng cô giả vờ tình cờ gặp tôi tại đây, tiếp cận rồi làm quen. Cô yêu tôi rồi phải không? Thừa nhận đi, chuyện này với tôi chẳng lạ lẫm gì.
Hình như Ams chứa toàn kiểu người tự tin thoái quá thì phải. Bàn tay đập nhẹ lên bờ vai:
- Cậu tên gì?
- Cô không biết tên tôi?
- Sẽ biết nếu cậu nói.
- Ờ! Quân Đàm_ Lười biếng nhếch lại câu trả lời.
- Ồ, tôi buồn thay cho ba mẹ cậu đấy.
- Tại sao?
- Cậu không biết bệnh cậu à? Đẹp thì đẹp, tên lại hay cơ mà sao cậu bất bình thường thế?
- Có mà cô không ổn định thì có, ngày nay mạng xã hội phải gọi là rất phát triển, internet phải nói là tốc độ cao. Sao lại tồn tại cái con gà thông tin như cô nhỉ? Giống kiểu mù bản năng!
- Cậu có giỏi nói lại cho tôi!
- Đã ngu rồi mù cộng thêm điếc nữa. Thật lấy làm thương tiếc cho cô. Ba mẹ cô chắc buồn lắm nhỉ?
- Ba mẹ tôi chết rồi!
Khoảnh khắc ấy đôi mắt nâu trong veo của Bạch Dương lại ráo hoảnh hệt chín năm về trước. Quân Đàm sượt qua tia nhìn sâu vào đôi mắt cô, thoáng giây vựt qua nỗi hối hận muốn... dừng lại.
- Tôi thật không cố ý!
- Không sao!_ Bạch Dương nhoẻn một nụ cười lạnh ngắt. -Chẳng phải cậu cũng đã nói rồi sao? Lời nói hay hành động một khi xảy ra chắc thật một điều không thể lấy lại được. Tựa một điều..._Bạch Dương hít thật sâu, nhìn thẳng lên vòm trời xanh ngít. -Cậu đã thấy cốc nước đầy bị vơi nửa đi có thể lại như ban đầu không? Cái bát nguyên bị nứt có thể lành lặn lại không?
Quân Đàm không trả lời Bạch Dương, cậu ghé sát vành tai cô, thì thào:
- Cậu sẽ phải tìm tôi sớm thôi.
- Tôi đau rững mỡ.
- Đừng vội chối từ, cô bạn à!
- Sao tôi lại phải tìm cậu?
- Về Trần-Thế-Đan!
Tia nắng buông dài khắp hành lang, nuốt trọn mọi vật trong tia sáng vàng rộm vậy mà bóng cô gái nhỏ lại chìm trong mịt mù. Hướng nhìn thu gọn qua camera cùng con người nổi tiếng Quân-Đàm! Cái nhếch môi hiểm quái lại giăng lên, trên bàn là cả một tập hồ sơ chi chít chữ. Bức ảnh nhỏ trên khổ giấy A gắn hình cô, Nguyễn Bạch Dương.
Thế Đan nhớ như in cái ánh mắt rỗng tuếch năm ấy, đôi môi lại vắt lên đầy ngạo nghễ, có đôi lúc cậu suy nghĩ tại sao một người là-cô năm đó lại đeo cái áng nhìn như thế? Trong một cuốn sách từ rất lâu cậu đọc được rằng: Có hai loại người đáng sợ trên thế giới này, một là loại người đã mất tất cả. Hai là loại người không có gì để mất.
"-Nguyễn Bạch Dương, cô thuộc cả hai!"
Gió lả lướt thổi bay vạt rèm màu xanh lam cạnh bề cửa ngập màu tím nhạt những đóa tú cầu đang rộ từng búp nhỏ. Ngón tay vân ve từng chiếc lá đậm màu xanh sẫm, mẹ Bạch Hạ ngày trước cực yêu tú cầu. Nhìn đóa hoa sắp bung to, xoay đều cây bút chú Phan đưa và dặn giữ cẩn thận, Bạch Dương thở hắt ra thật mạnh, một nửa mảng óc cô giục thúc tìm kiếm sự thật.Treo khéo sự nhút nhát trong cô lờn vờn lại không dám lật lại cái sự thật tang khốc đó. Cô độc quá đã nhốt Bạch Dương trong tiềm thức đẹp đẽ với hình bóng ba mẹ. Có cái để sợ là còn cái để mất. Bạch Dương là sợ thứ này: Sự-thật! Mất đi rồi ảo tưởng tuổi thơ tươi đẹp trong tiếng cười trong trẻo cũng biến tan đi. Bạch Dương thật sự sợ!
Láng tóc mai cô bị gió lướt qua rối mù, năm ngón tay kẹp chặt cây bút, cô đặt nó lại vào chiếc hộp nơi hộc tủ. Chiếc điện thoại trong túi áo rung lên, Bạch Dương với tay buột túm tóc lại cho gọn gàng, chân xỏ đôi giày vải màu kem. Bước vội ra đường.
Bên trong chiếc xe thể thao màu đỏ sang trọng, Tuyệt Minh nhìn con người bên cạnh lưỡng lự hồi lâu. Cô đã thấy Bạch Dương đi về phía mình:
- Cậu nhất định phải làm vậy sao?
-...
- Tôi không biết lí do là gì, tại sao phải làm như vậy nhưng... Bạch Dương là cô gái tốt.
- Gia đình cô. Do cô quyết.
Trước mặt Tuyệt Minh chỉ còn làn khói mỏng tan vắt víu lượn lờ trong không trung, chiếc thể thao mui trần chạy hút. Tất cả mọi thứ Tuyệt Minh không tài nào hiểu nổi. Chưa lâu cách đây, cậu ta tìm cô khiến cô bạn tóc tém thật sự bất ngờ.
"-Tôi biết rõ cô-đang-làm-sao!
- Thì sao?
- Sẽ có người mới vào lớp cô. Nhiệm vụ của cô là tiếp cận người kia.
- Sao tôi phải nghe lời ông?
- Cô còn cách khác sao? Hay là muốn làm vợ gã béo ú ì ạch kia?_Giọng nói trầm ổn như nắm chắc phần thắng trong tay.
- Rồi sau đó?_Tuyệt Minh lên tiếng hỏi.
- Tùy cô xử lí. Xử sao thì tùy.
- Tôi không làm._Tuyệt Minh bực dọc phản kháng.
- Ngay ngày mai, một là tin đám cưới của cô. Hai là tin công ty ba cô phá sản. Tùy cô chọn, chọn sao thì tùy_Người quản gia của cậu ta như thao túng sự lựa chọn của cô.
- Tuyệt Minh!_Bạch Dương huơ huơ tay trước mặt cô bạn tóc tém.
- Cậu...à nhanh thế?
- Nhà tớ gần đây, cậu goi tớ có việc gì không?
- Đi shopping với tớ nha! Tớ đang rỗi.
- Ồ, tớ không nghĩ cậu rảnh thế đâu._Bạch Dương lúc lắc đầu hệt kiểu quân sư đang chiêm nghiệm.
- Nha Dương, đi ha?
- Okay!
Con óc Tuyệt Minh bước theo lối đi được người khác vạch sẵn, sâu trong ánh mắt dấy lên tia nhìn khó đoán. Khu thời trang trong chuỗi dây chuyền siêu thị A.D rộng lớn vô cùng, sắc trắng ánh đèn treo ra chùm màu tinh khôi đầy ngạo nghễ sang trọng. Chỉ khẽ liếc kẻ mi cũng biết loại giá trên trời ở đây, Bạch Dương có hẳn một tài khoản trong thẻ ATM đủ để cô đến hết đại học, chú Phan đã chuẩn bị cho cô. Nhưng cô vốn thực hiện chính sách: Tiết kiệm đưa lên hàng đầu, dè dặt như tìm trong máu. Nhìn mã hàng đã được đánh thuế trước mắt, chiếc áo phong cách men-wear được Tuyệt Minh ướm lên người Bạch Dương đầy cá tính phủi bụi rất stress-style in hình những ô chữ vuông vắn gọn ghẽ đính pha lê trắng đầy kiêu sa. Tuyệt Minh đẩy cô vào phòng thử đồ cùng chiếc quần mài rách khá tơi tả.
- Ôi! Chất lừ._Hai ngón tay Tuyệt Minh kêu cái tách như hưởng ứng cho con mắt thẩm mĩ của cô bạn tóc tém.
- Dương mặc thế nhé!_Cô quay sang chị nhân viên tiếp hàng không cho Bạch Dương cơ hội ú ớ.
- Cà thẻ cho tôi._Cô đưa cho chị nhân viên chiếc thẻ màu bạc.
- Cậu làm gì thế?_Bạch Dương khó chịu lên tiếng.
- Là tớ gọi cậu đi cùng tớ mà.
- Rõ ràng là mua cho tớ.
- Vậy cậu chịu khoảng ăn tối nhé?_Tuyệt Minh lắc lắc cánh tay Bạch Dương nũng nịu.
- Okay! Mà cậu không chọn cho cậu một bộ nào sao?
Cô học khéo từ Tuyệt Minh cái tính không đê người khác có cơ hội cự tuyệt, lấy ngay chiếc váy xếp ly chừng cm xòe màu lam, chiếc áo pull trắng trơn cộc tay dúi vào tay Tuyệt Minh đẩy cô bạn đến phòng thử trang phục.
- Woa! Không ngoa, xinh lắm! Nhưng hơi đơn điệu.
Tiến về phía quầy phụ kiện, Bạch Dương lấy một lách xích to bản nữ đầy cá tính, đôi slip-on da đen và spapped cùng màu đính đinh tán chữ DIE ngạo mạn, sau đó đi đến Tuyệt Minh:
- Cậu đeo vào đi .
- Thẩm mĩ không tồi._Tuyệt Minh nháy mắt khen cô bạn, cả hai nhanh chóng rời khỏi A.D, Bạch Dương ngoái đầu lại nhìn lên dòng chữ: Trung tâm Thương Mại A.D.
- Thưa, đã xác nhận. Vâng, là con gái của Nguyễn Hải An và Bạch Hạ nhưng lí lịch từ sau năm đó dường như xóa sạch.
- Không sao, tôi tin chắc chắn còn chứng cứ._Nhẹ hều trên gương mặt đẹp đẽ treo một nụ cười.