Meme Của Anh Đẹp Hơn Người Thật

chương 82: ước một điều gì đó đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta: NiMi

Đêm hội năm mới ở Đài Dừa năm nay vẫn chiếm độ thảo luận cao nhất ở weibo như mọi năm, nổi bật là các đề tài như sau:

Fans Tưởng Ân Nguyên nhục mạ đài Dừa

T.ATW mặc trang phục đỏ

Giang Tầm lấy đèn tiếp ứng ở đâu

Trong nhóm chat của hậu viện hội Nhím nhỏ, mọi người cũng đang thảo luận tiết mục đêm nay.

@ Tiên bối nhà Nhím nhỏ: Màu đỏ mang ý nghĩa may mắn tốt lành, đài Dừa có tâm quá, năm sau đệ đệ nhà chúng ta sẽ càng ngày càng nổi tiếng.

@ Nhuỵ Nhuỵ nhà Nhím nhỏ: Phim mới đầu năm sẽ phát sóng, chị em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa nào?

@ Bánh Mì Cua nhà Nhím nhỏ: Đã sẵn sàng! Mùng mười năm mới phim sẽ ra mắt.

@ Bánh Tuyết nhà Nhím nhỏ: Oa, đã lâu không thấy chị gái Bánh Mì Cua rồi, dạo này chị thế nào rồi, chị thi lên thạc sĩ có thuận lợi không nà?

Cố Vị ở dưới lầu trong phòng khách chơi game cùng Giang Ảnh một lát, song lại bị team báo cáo rồi chia tay trong không vui, lúc Cố Vị quay về phòng thì không thấy Giang Tầm đâu, nhưng lại thấy điện thoại của anh đặt trên bàn.

Giao diện điện thoại đang hiển thị một group chat, bên trong tin nhắn mới nhảy ra không ngừng, ID đều có tên Nhím nhỏ.

Cố Vị: “?”

Nhìn tài khoản này thì có lẽ đây là một nhóm Nhím nhỏ, sao Giang Tầm lại trà trộn vào đây nhỉ?

Mọi người trong nhóm thảo luận vô cùng náo nhiệt, Cố Vị từng được Mục Duyệt cho xem nhóm chat của fans, nhưng lại không biết mọi người thảo luận truyện gì trong đó.

Bây giờ thì cậu thấy được rồi.

@ Nhím nhỏ mau lớn lên: Tui có một vấn đề vô cùng nghiêm túc, Cố Vị sợ đồ vật nhọn, mà chúng ta lại là Nhím nhỏ, như vậy Vị Vị có phải sẽ không thích chúng ta không?

Cố Vị: “…” Câu hỏi hay đó.

@ Bánh Mì Cua nhà Nhím nhỏ: Không đâu, Nhím nhỏ phiên bản chibi không sao nè, ngoài đời cũng không thường gặp Nhím thật đâu.

@ Nhím nhỏ mau lớn lên: Oa, sao chị lại biết được?

Bởi vì tui chính là Vị Vị hàng thật giá thật, Cố Vị nghĩ thầm.

@ Bánh Tuyết nhà Nhím nhỏ: Weibo của Vị Vị được triệu fans rồi, không biết em ấy có thể cho fans xíu phúc lợi nào không ta, tui chỉ ước có nhiêu đó thôi, mà có vẻ dạo này Vị Vị đang bận lắm.

@ Bánh Mì Cua nhà Nhím nhỏ: Đầu chó.jpg

Cũng không phải không được, Cố Vị nghĩ thầm. Nghĩ vậy, cậu bèn chọn một tấm ảnh mới chụp gần đây, đăng lên làm phúc lợi cho fans.

Bình luận trong nháy mắt đã bùng nổ.

[ Vị Vị ăn tết còn đăng bài sao, ôm ôm nè ]

[ A đù? Ước mơ của tui thành hiện thực nhanh thế sao? ]

[ Tui nghi ngờ trong nhóm chúng ta có một tinh linh cầu nguyện.]

[ Không phải là Bánh Mì Cua chứ? Tui thấy thì khi chị ấy vào đây, ước mơ mỗi ngày của chúng ta đều có thể thành sự thật.]

[@ Bánh Mì Cua nhà Nhím nhỏ, linh vật cát tường xin nhận của em một lạy. ]

[@ Bánh Mì Cua nhà Nhím nhỏ, vé concert khó mua quá, em ước thêm một điều nữa nha, ước gì em có thể gặp mặt trực tiếp Cố Vị.]

[ Nhóm nào thế, cho tui tham gia với. ]

[ Lập nhóm khác đi, nhóm này đầy rồi. ]

“Sao anh lại ở trong hậu viện hội Nhím nhỏ?” Cố Vị hỏi Giang Tầm vừa trở về.

“Lúc trước chẳng phải nói là sẽ thành fans của nhau hay sao, dù thế nào anh cũng phải dùng tình cảm chân thật chứ, lúc em xem anh thi đấu hét đến khản cả cổ, cho nên bây giờ anh nên nói vài câu “Vị Vị cố lên” mới phải nhỉ.” Giang Tầm nói.

“Cho nên anh mới cầm đèn tiếp ứng…” Cố Vị nhớ tới việc hôm qua Giang Tầm giơ đèn tiếp ứng

“Người trong nhóm gửi cho anh qua bưu điện.” Giang Tầm nói, “Tốt xấu gì anh cũng được coi như là một đại fans của em.”

Dịch Tình đang nằm trên giường, mới vừa like và share bài phúc lợi của Cố Vị, thả hơn hai chục bình luận khen ngợi, vừa ấn lưu ảnh xong thì điện thoại báo có tin nhắn đến.

[ Bánh Tuyết ]: Búp bê, bồ đang ở đâu đó?

[ Búp bê cầu nắng ]: Đây đây đây, em giai vừa phát phúc lợi, tui đang bận bình luận giành top.

[ Bánh Tuyết ]: Riêng việc này nhím nhỏ nhà chúng ta vẫn luôn làm tốt mà, Cười khóc.jpg, tui muốn xác nhận với bồ một chuyện.

[ Búp bê cầu nắng ]: Nói đi.

[ Bánh Tuyết ]: Bồ là TMW Sunny đúng không, dù sao thì chắc vụ này ai cũng biết rồi.

[ Búp bê cầu nắng ]: Đúng vậy, cho nên bồ còn muốn xác nhận ai nữa?

[ Bánh Tuyết]: Vừa rồi tui chán quá nên ngồi kiểm tra lại những địa tui đã gửi đèn tiếp ứng, sau đó tui phát hiện…

[Búp bê cầu nắng ]: Bồ phát hiện cái gì?

[ Bánh Tuyết ]: Có hai cái được gửi đến câu lạc bộ TMW, ngoại trừ bồ thì còn một người nữa là Bánh Mì Cua.

[ Bánh Tuyết ]: Như vậy thì có một câu hỏi, chị gái kia của chúng ta, lúc trước có một đoạn thời gian vắng mặt, vậy lúc đó bận thi lên thạc sĩ hay đang bận thi đấu? Âm thầm quan sát.jpg

[ Búp bê cầu nắng]: …

[ Bánh Tuyết ]: TMW của mấy bồ đúng là ngọạ hổ tàng long mà, tui giống như kiểu đã giác ngộ thú vui ăn cơm chó CP của bồ rồi.

[ Búp bê cầu nắng ]: Tém lại tém lại.

[ Bánh Tuyết ]: Yên tâm, tui sẽ không nói ra đâu, Bánh Mì Cua đã trở thành vật cát tường của chúng ta, ai cũng tag Bánh Mì Cua để cầu nguyện.

[ Bánh Tuyết ]: Thôi bồ làm việc của bồ đi, hôm nay tui phải ngủ sớm, mai bạn tui kéo tui đến một thị trấn nhỏ chơi, nghe nói chỗ này khá đặc biệt, mấy năm nay đang được tu sửa để thành khu du lịch văn hoá, thế mà còn có mấy quán bar nữa, cũng không biết chỗ này là chỗ nào.

Sáng sớm mùng ba tháng giêng Cố Vị đã bị Giang Tầm vớt ra khỏi chăn, mùa đông ở thành phố H năm nay tuy lạnh nhưng thời tiết thực sự vẫn rất đẹp. Giang Tầm đi theo hướng dẫn mang Cố Vị đến một thị trấn nhỏ.

“Từ sau khi dọn khỏi đây em đã quay lại lần nào chưa?” Giang Tầm hỏi.

Cố Vị lắc đầu: “Từ sau khi năm nhất cấp ba em đã không quay lại đây rồi, chỗ này hình như có quy hoạch lại một chút hồi năm kia, bây giờ đã thành một địa điểm du lịch văn hoá.”

Vị trí của thị trấn này khá đặc biệt, hơn nữa còn đang là đầu năm mới, trên đường có rất ít người, mấy người đi đường thấy xe Giang Tầm đến thì nhìn họ với ánh mắt tò mò.

“Trước kia chỗ này chỉ là một nơi bình thường, bây giờ hai bên đều đổi thành hết quán bar.” Cố Vị chỉ mấy nơi đặc biệt trên bản đồ cho Giang Tầm xem, “Thực ra cũng không có gì đẹp, anh cứ đi thẳng đi, cuối đường kia chính là nhà cũ của em.”

“Ngày trước ở đây đa số là người già, bây giờ quy hoạch thành khu du lịch rồi thì mới có nhiều người trẻ chuyển về đây.” Cố Vị nói, “Cho nên hồi đó mẹ em cũng coi như là có chút danh tiếng ở thành phố H mà khi về đây rất nhiều người không biết bà ấy là ai, mẹ nói đây là quê cũ của mẹ, nhưng mà trước giờ em chưa từng gặp ông bà ngoại.”

Thị trấn nhỏ đến nơi đỗ xe cũng không có, cho nên Giang Tầm chỉ có thể dừng xe ở ven đường.

“Ngày trước em ở đây sao?” Giang Tầm nhìn ngôi nhà hai tầng phổ thông trước mắt, lại nhớ đến bức tranh Cố Vị từng vẽ, Cố Vị khi đó không vẽ cửa sổ, nhưng ngôi nhà trước mắt này hiển nhiên là có cửa sổ.

“Không biết chìa khóa còn dùng được nữa không.” Cố Vị lấy chìa khoá từ trong túi ra, thuận lợi mở được cửa, đồ đạc trong phòng vẫn như mấy năm trước, có lẽ lâu nay vẫn không có ai trở về đây.

“Là Tiểu Vị Lai sao?” Là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi đứng ở nhà kế bên, từ lúc bọn bọ đến vẫn luôn quan sát bọn họ, lúc Cố Vị mở cửa mới nhận ra người trước mắt.

“Anh Hứa Yến?” Cố Vị nghe tiếng gọi thì quay đầu lại, “Em về đây xem thế nào ạ.”

“Anh còn tưởng cả nhà em không ai quay lại đây nữa chứ, nghe nói em ở thành phố H rất nổi tiếng đúng không?” Thanh niên họ Hứa cười nói, đồng thời ném ánh mắt về phía Giang Tầm cạnh Cố Vị, “Vị này là?”

“Là bạn trai em.” Cố Vị nói, “Lát nữa chúng ta nói chuyện sau nha, bọn em vào nhà xem trước.”

“Đi thôi đi thôi.” Thanh niên ngồi trước cửa quán bar vẫy vẫy tay với Cố Vị nói: “Đúng là thay đổi quá nhiều mà.”

Cố Vị đóng cửa phòng lại, trong phòng tràn lên mùi đất bụi của nơi lâu không có người ở.

“Tiểu Vị Lai?” Giang Tầm lặp lại cái tên này.

Cố Vị đối với cái tên này rất là bất đắc dĩ: “Vẫn là Cố Vị dễ nghe hơn đúng không, nghe nói trước khi hai người Cố Thải ly hôn thì muốn đặt tên em là Cố Vị Lai, nói là tên cát lợi, sau đó lúc sinh em ra thì bọn họ lại cãi nhau một trận, lúc đó mẹ em uống rượu không tỉnh táo lắm, nên khi điền sổ hộ khẩu viết thiếu mất một chữ, thế là Cố Vị Lai liền biến thành Cố Vị.”

Giang Tầm: “…”

“Đây là chuyện duy nhất em thấy biết ơn bọn họ.” Cố Vị nửa đùa nửa thật, “Anh biết đấy, Vị nghĩa là tương lại, như vậy là đủ rồi, em coi như đây chính là chúc phúc của họ dành cho em.”

“Lâu lắm rồi không có người ở, nước hình như không dùng được rồi.” Cố Vị vỗ vỗ bụi trên tay, “Đưa anh dạo một vòng rồi thôi.”

Nói là dạo một vòng nhưng nơi này đã lâu không có người ở, thực sự không có chỗ nào đẹp đáng để xem, Giang Tầm dừng trong phòng Cố Vị một lát, thấy trên tường đều là giấy khen của Cố Vị từ nhỏ đến hết cấp hai.

Trên cửa sổ có một chậu hoa, chậu hoa này đã khô héo từ lâu, nhìn cũng ra là loại hoa gì.

“Em từng trồng hoa sao?” Giang Tầm chỉ vào chậu hoa hỏi.

“Em không nhớ rõ.” Cố Vị quả thực không nhớ, còn không nghĩ ra mình đã từng đặt chậu hoa ở đây, “Anh nói xem, liệu chuyện em sợ đồ vật nhọn có liên quan đến nơi này sao?”

Chẳng lẽ không phải là do bẩm sinh?

“Sở Diệc nói như vậy khẳng định là có cơ sở.” Giang Tầm chụp lại hình ảnh mấy tấm bằng dán trên tường, thuận tiện gửi luôn cho Tống Tịnh Khê, “Nghĩ không ra cũng không sao, chúng ta sang phòng bên cạnh nhìn xem.”

Mùa đông giờ chiều trời đã sẩm tối, mấy quán bar bên cạnh đã lên đèn sáng thành một dãy.

Hiện tại vẫn đang trong thời gian nghỉ tết, quán bar hiển nhiên không có mấy người, nhìn có hơi quanh quẽ.

“Tới đây toàn là thanh niên về thăm người thân, ngày thường khá đông đó” Hứa Yến đem menu rượu đặt trước mặt hai người, “Muốn uống gì nào.”

“Vắng quá, không có ai hát sao?” Cố Vị nhìn sân khấu trống rỗng, “Giang Tầm, em hát cho anh nghe nha.”

“Đi thôi.” Giang Tầm nói.

Cố Vị bình thường vẫn thường luyện hát, nhưng cũng không quá chăm chỉ, nơi này không nhiều người lắm, trong quán bar cũng toàn là người quen, cho nên cậu chọn một bài tiết tấu chậm, thong thả hát theo nhạc.

Trong quán bar tốp năm tốp ba đến ngồi, giờ cũng ngưng nói chuyện theo dõi người đang hát trên sân khấu.

Đây không phải bài hát của T.ATW mà là một bài hát cũ từ lâu, giọng Cố Vị trong trẻo sạch sẽ, nhưng…

“Phốc, lạc điệu…” Hứa Yến nói.

“Ừ câu vừa rồi có hơi lạc điệu.” Giang Tầm vẫn cảm thấy dễ nghe như thường, Cố Vị lại kéo âm về chuẩn như ban đầu.

Cố Vị rõ ràng đang thả mình theo nhạc, chọn một bài hát không quen thuộc, chỉ là bài mà cậu từng nghe qua chứ chưa từng luyện hát, cho nên lúc hát chỉ muốn vui vẻ chứ không quan tâm quá về kỹ thuật.

“Cậu có thể quay một video ngắn để tuyên truyền.” Giang Tầm kiến nghị, “Như vậy mấy ngày nữa nơi này sẽ vô cùng đông đúc.”

“Thật sự?” Hứa Yến không dám tin, “Cậu ấy nổi tiếng như vậy sao?”

“Thật.” Giang Tầm nói, “Nếu cậu quay cả mặt tôi thì làm ăn sẽ còn tốt hơn nữa.” (=)))))

Hứa Yến: “???”

Tiếng chuông gió ngoài cửa quán vang lên ding dang, có khách mới đến.

“Thị trấn gì chán phèo à.” Người đầu tiên bước vào có vẻ không vui lắm.

“Thôi đi Bánh tuyết, còn hơn là ở nhà nghe tám dì bảy cô lải nhải đau đầu lắm.” Một người khác nói, “Bên này ít ra còn thanh tĩnh.”

Bánh Tuyết vẫn rất không vui: “Ban ngày lái xe choáng cả đầu, tui hối hận quá, biết trước thế này thà tui ở nhà đu idol còn hơn.”

Bạn bè Bánh Tuyết cười nhạo: “Cả ngày chỉ biết idol idol, bồ nghĩ đi du lịch có thể gặp được idol nhà mình không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio