Người bình thường sẽ không để bụng có người đồng âm với mình hay không.
Dân số của Trung Quốc nhiều như vậy, người trùng tên trùng họ cũng không ít, huống chi là đồng âm chứ? Nếu thật sự muốn so đo thì chuyện này có gì để so đo chứ?
Nhưng Thư Nhĩ không giống người bình thường, cuộc sống những năm qua của cô ta quá mức thuận buồm xuôi gió, có thể nói cô ta chưa từng gặp chuyện gì cản đường.
Nếu là một Shu Er vô danh thì cô ta đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng hết lần này tới lần khác lại là một Shu Er nổi danh. Gần đây lại liên tiếp xuất hiện trong thế giới của cô ta, chiếm đoạt những ánh mắt vốn thuộc về cô ta.
Shu Er ở đây là phiên âm của Thư Nhĩ nhé
Ngày thường người được nổi bật luôn là cô ta, Thư Nhĩ, người khác vừa nghe đến hai tiếng Shu Er này đều nghĩ đến cô ta trước tiên.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một Thư Nhĩ không biết tới từ đâu, dần dần lại che lấp mất ánh hào quang của cô ta.
Làm sao cô ta có thể chịu đựng được chứ?
Sau khi Lý Mạt nói xong tên Thư Nhĩ, ngượng ngùng mà le lưỡi, hối lỗi nhìn Thư Nhĩ.
Đương nhiên Thư Nhĩ sẽ không thể hiện chút bất thường nào trước mặt hai người bạn, tác phong tự nhiên hào phóng.
Cô ta cười với vẻ mặt ung dung: “Sao vậy?”
Lý Mạt múa máy tay chân: “Là…… Triệu Chi Phong lại đăng vài tấm ảnh, thêm một đoạn video nữa.”
Thư Nhĩ đưa tay sang chỗ cô ta: “Có thể cho tôi xem chứ?”
“Tất nhiên là được.”
Thư Nhĩ cầm điện thoại của Lý Mạt.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô ta tìm hiểu người mình muốn biết lần thứ hai từ điện thoại của Lý Mạt.
Có chín bức ảnh, trong đó có một tấm ảnh chụp chung của Hoắc Triều và Thư Nhĩ kia.
Có điều Thư Nhĩ đang cúi đầu cắt bánh kem, khuôn mặt mờ mờ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, khiến người khác không thấy rõ nhan sắc thật sự của cô.
Thư Nhĩ cũng không quan tâm đến vẻ ngoài của Thư Nhĩ.
Cô ta chỉ để ý Hoắc Triều bên cạnh cô……
Trong ảnh, Hoắc Triều đang nghiêng đầu nhìn Thư Nhĩ cắt bánh kem, lộ ra hơn nửa sườn mặt.
Lúc này, Thư Nhĩ đột nhiên chú ý tới một nốt ruồi nhỏ màu đen dưới lỗ tai Hoắc Triều.
Nốt ruồi đen này cô ta cũng có một chút ấn tượng.
Nốt ruồi đen ở vị trí này và cả khuôn mắt khiến cô ta thấy quen thuộc.
Mắt của Thư Nhĩ chợt lóe, đây không phải là dáng vẻ khi lớn của cậu bé cô ta cứu lúc nhỏ trong cơn động đất ở huyện B sao!
Thư Nhĩ, Thư Nhĩ, chẳng lẽ anh nhận sai người ư?
Sau khi Thư Nhĩ ước nguyện và cắt bánh xong, cô kiên nhẫn chia bánh kem cho từng người tới tham gia sinh nhật mình ở hiện trường.
Mỗi một người nhận bánh kem từ tay cô đều sẽ cười nói với cô rằng: “Bạn học Thư Nhĩ, sinh nhật vui vẻ”, sau đó tặng món quà đã chuẩn bị sẵn.
Hôm nay Thư Nhĩ cắt bánh kem, nhận quà đến nhũn cả tay, cô chuẩn bị về nhà thong thả mở quà, cái hộp buổi sáng Hoắc Triều đưa cô vẫn chưa mở ra, chuẩn bị về nhà lén xem anh tặng cái gì.
Sau khi hầu hết mọi người đều có bánh kem, Thư Nhĩ mới cẩn thận cắt một miếng đẹp nhất, đưa cho Hoắc Triều, giọng của cô dường như còn ngọt hơn bơ: “Anh trai, em cho anh miếng này.”
Thật ra Hoắc Triều không thích những thứ ngọt ngấy này, có điều nếu Thư Nhĩ đã cắt xong rồi thì anh cũng nên nếm một miếng theo hoàn cảnh.
Lúc này, Thư Á mới thong dong tới muộn.
Trường của cô bé ở xa, lại đây không tiện lắm, sau khi Hoắc Triều biết Thư Nhĩ mời em gái của cô mới cố ý kêu người mình tin tưởng là Hứa Trần đi đón cô bé.
Sau khi Thư Á tới, nhìn thấy sự kinh ngạc này cũng không biết phải nói gì.
Trong tưởng tượng của cô bé, sinh nhật của chị mình nhiều lắm chỉ mời một đám người đến KTV ca hát, sau đó ước, thổi nến, ăn bánh kem.
Nhưng cô bé không thể nào nghĩ rằng… một bữa tiệc sinh nhật bình thường của chị gái mình lại tổ chức trên du thuyền xa hoa, hơn nữa hiện trường còn trang trí cực kỳ xa hoa. Cô bé giống như một con thỏ vào nhầm xứ sở thần tiên, mờ mịt không biết phải làm sao.
Sau khi Thư Nhĩ thấy Thư Á đến, cắt một miếng bánh kem cho cô bé, nhiệt tình tiếp đón: “Bé ba, em ăn trước đi, không đủ thì cắt nữa. Bên cạnh còn có đồ uống, muốn uống gì thì tự mình lấy.”
Thư Á ngây ngốc lấy bánh kem từ tay chị mình, ngơ ngác "Vâng" một tiếng.
Mãi đến giờ phút này cô bé vẫn như đang nằm mơ. Chị của mình trâu bò như vậy từ khi nào vậy?
Một bữa tiệc sinh nhật cũng có thể làm thành như vậy à?
……
Tiệc sinh nhật của Thư Nhĩ, toàn bộ nhà họ Thư, cô chỉ mời một mình Thư Á, tuy rằng cô đã hòa giải với Thư Nhu nhưng cô thật sự không thể thích Thư Nhu nổi, đương nhiên cũng không muốn cho cô ta xuất hiện trong tiệc sinh nhật của mình.
Đoàn người ăn uống, nói cười, vô cùng sôi động.
Bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt này tới rạng sáng mới dần tàn cuộc.
Bởi vì lúc về có thêm Thư Á cho nên Hoắc Triều đổi một chiếc xe, tự mình đưa hai chị em cô về nhà.
Sau khi lên xe, Thư Á lén lút hỏi Thư Nhĩ: “Chị, lúc nãy chị có cầu nguyện không?”
Thư Nhĩ nhìn cô bé một cái, nói: “Tất nhiên là có.”
Thư Á có chút tiếc nuối, cô bé tới hơi muộn, cho nên không nhìn thấy chị gái cầu nguyện.
Điều ước của Thư Nhĩ thật ra rất đơn giản, nói một câu: “Ước mỗi năm đều có hôm nay, mỗi tuổi đều có ngày này.”
Đây là một điều ước tất cả mọi người đều muốn, nhưng lại rất khó trở thành sự thật.
Tương lai tràn ngập mờ mịt, thế sự khó lường.
Thư Nhĩ có một cảm giác kỳ lạ, cô luôn cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra.
Đã khuya, lúc Thư Nhĩ và Thư Á mở cửa vào nhà đều rất cẩn thận.
Thư Nhĩ nhẹ nhàng cắm chìa khóa vào lỗ khóa, lén lút mở cửa.
Cũng may ba mẹ Thư ngủ rồi, Thư Nhu cũng không ra ngoài kiểm tra.
Hai chị em nhẹ giọng chúc nhau ngủ ngon, sau đó liền trở về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Quà Thư Nhĩ nhận được đêm nay đều để trên xe Hoắc Triều, định lúc sau mới mang về nhà. Trong người cô chỉ có một món quà… chính là cái hộp nhỏ Hoắc Triều đưa cô.
Thư Nhĩ trở về phòng, sau khi ngồi lên giường mới chậm rãi mở ra món quà Hoắc Triều tặng.
Anh tặng cô cái gì nhỉ?
Cái hộp này không lớn, chắc không phải túi.
Thư Nhĩ nghi ngờ trong lòng chậm rãi mở hộp ra.
Sau đó cô thấy một chiếc khóa bình an sống lâu làm từ vàng nằm im trong hộp.
Lúc mới nhìn thấy món quà, Thư Nhĩ thật sự hơi sửng sốt.
Khóa bình an giống như trưởng bối đưa cho tiểu bối, hơn nữa là vào ngày thứ của tiểu bối, hoặc là tiệc một tuổi.
Tuy rằng khóa bình an không quá đắt nhưng ngụ ý của nó rất tốt, trưởng bối tặng để hy vọng đứa trẻ nhận được quà đều vui vẻ bình anh cả đời.
Thư Nhĩ dở khóc dở cười, hôm nay là tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của cô, không phải trăm ngày, càng không phải tiệc một tuổi mà.
Chẳng lẽ Hoắc Triều thật sự xem cô như một đứa bé con à?
Có điều nhận được một món quà có ngụ ý tốt đẹp như vậy thì Thư Nhĩ vẫn rất vui vẻ.
Cô đeo khóa bình an lên cổ, chụp một tấm ảnh gửi cho Hoắc Triều.
[Tiểu Nhị: Anh trai, em rất thích quà sinh nhật.]……
Ngày hôm sau là thứ Bảy, là ngày Thư Nhĩ đến bệnh viện lấy kết quả DNA.
Sau khi Thư Á nói vài lời với cô thì cô lặng lẽ trộm tóc của cha mẹ Thư và tóc mình đến bệnh viện kiểm tra.
Qua mấy ngày rồi, hôm nay đã có kết quả kiểm tra.
Lúc Thư Nhĩ nhận tờ kiểm tra DNA từ trong tay bác sĩ, nhìn thấy dòng chữ kết luận kia thì trong lòng cô mới có cảm giác trần ai lạc định.
Trần ai lạc định: chỉ những việc sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả
Quả nhiên cô không phải con của cha mẹ Thư.
Tuy rằng trong lòng cô đã sớm có suy đoán này nhưng trước khi không có kết quả kiểm nghiệm thì tất cả đều chỉ là suy đoán của cô mà thôi, cho dù cô giống với mẹ Thư thời trẻ như thế nào, cho dù Thư Á nói với cô rằng cha mẹ Thư nói cô bị ôm sai, trước khi không có kết quả giám định đáng tin thì tất cả đều không có ý nghĩa gì cả.
Hiện tại, suy đoán của cô đã trở thành sự thật.
Có lẽ, cần phải mau chóng sắp xếp để cô tiếp xúc với người nhà họ Thư mới càng rõ ràng.
Lúc Thư Nhĩ lấy kết quả giám định DNA ở bệnh viện, trong lòng Thư Nhĩ nóng như lửa đốt mà tìm người xin cách thức liên lạc của Hoắc Triều.
Trên thực tế, cô ta muốn nói trước mặt Hoắc Triều nhưng muốn thấy mặt anh vào cuối tuần thì có chút khó khăn, cô ta hoàn toàn không biết anh ở đâu.
Có thể anh đang chơi bida, có lẽ anh đang đánh golf.
Nếu cô ta tùy tiện nói muốn gặp Hoắc Triều thì sợ rằng ấn tượng đầu tiên của cô ta trong mắt Hoắc Triều sẽ không tốt.
Đương nhiên, chỉ cần cô ta chờ đến thứ Hai thì có thể đến Nhất Trung gặp anh, có điều cô ta không chờ lâu như vậy được.
Nghĩ đến việc có thể Hoắc Triều nhận sai Thư Nhĩ thành cô ta thì một phút một giây cô ta cũng không chờ nổi nữa.
Khi còn nhỏ người cứu anh, rõ ràng là cô ta!
Nếu Hoắc Triều thật sự nhận sai người, có phải chứng minh những đãi ngộ thuộc về Thư Nhĩ thật ra là thuộc về cô ta không?
Dù là túi xách hay là tiệc sinh nhật xa hoa.
Những thứ đó, thật ra đều là của cô ta, đúng hay không?
Thư Nhĩ chiếm đoạt danh tiếng của cô ta!
Đoạt luôn hào quang của cô ta!
Thư Nhĩ cảm thấy mỗi một giây mình cũng không chịu nổi nữa.
Cuối cùng, Thư Nhĩ khó khăn lắm mới lấy được WeChat của Hoắc Triều thông qua Lý Mạt.
Cô ta lập tức nhập WeChat của Hoắc Triều vào, tìm kiếm, sau đó ấn thêm bạn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, WeChat không hề có chút động tĩnh nào.
Hoắc Triều chậm chạp không chấp nhận lời mời bạn tốt của cô ta.
Thư Nhĩ cắn cắn môi, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có xin Lý Mạt nhờ người khác số điện thoại của Hoắc Triều.
Lý Mạt cầm điện thoại, nhìn vẻ mặt của cô ta thì muốn nói lại thôi: “Thư Thư, vì sao cậu nhất định phải có cách thức liên lạc của Hoắc Triều vậy?”
Hành động của Thư Nhĩ nhìn qua quá không bình thường. Dáng vẻ của cô ta như nhất định phải có được Hoắc Triều nhưng bên Hoắc Triều đã có Thư Nhĩ.
Cô ta hấp tấp như vậy, không phải giống như người thứ ba sao?
Đương nhiên, thật ra Lý Mạt cũng không có chút tam quan lễ nghĩa nào, người thứ đoạt người thành công cô ta gặp cũng nhiều rồi.
Nhưng cô ta vẫn cảm thấy Thư Nhĩ không phải là loại này.
Thư Nhĩ là ai? Thiên kim tiểu thư nổi tiếng của thành phố Bắc Kinh, muốn loại đàn ông nào mà không được?
Tuy rằng Hoắc Triều rất rất tốt nhưng thân phận tiểu thư như Thư Nhĩ thì làm gì phải hạ thấp thân phận của mình, tranh giành đàn ông với Thư Nhĩ chứ?
Gần đây cặp đôi Hoắc Triều và Thư Nhĩ rất nổi tiếng, nếu Thư Nhĩ muốn chen một chân vào thì không chừng lúc đó sẽ mang tai mang tiếng.
Thư Nhĩ nghe thấy câu này của Lý Mạt, miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt của mình: “Tôi muốn cách thức liên lạc của anh ấy thì đương nhiên là cần dùng đến rồi.”
Lý Mạt há miệng thở dốc, muốn khuyên tiếp. Nhưng cô ta cảm thấy lời nói của mình cũng không có chút trọng lượng nào, có nói thì Thư Nhĩ cũng sẽ không nghe, chỉ có thể từ bỏ.
Lý Mạt thở dài, dò hỏi nhiều người, cuối cùng mới từ một người bạn học cấp của Triệu Chi Phong lấy được số điện thoại của Hoắc Triều.
Sau khi Lý Mạt nói số điện thoại của Hoắc Triều cho Thư Nhĩ, do dự một lát, vẫn hỏi: “Thư Thư, cậu phải gọi điện thoại cho anh ta sao?”
Thái độ của Thư Nhĩ rất rõ ràng: “Không.”
Trái tim của cô ta giờ đập rất loạn, trong đầu có rất nhiều ý tưởng.
Cô ta sợ đến lúc đó sẽ nói lắp bắp trong điện thoại, cho nên cô ta sắp xếp ngôn ngữ một chút, gửi một tin nhắn cho Hoắc Triều trước.
[Hoắc Triều, chào anh, em là Thư Nhĩ. Anh còn nhớ rõ em không? Khi còn nhỏ, em đã cứu anh một mạng ở huyện B. Chàng trai nhỏ mà em cứu chắc là anh nhỉ? Sau khi em vô tình nhìn thấy ảnh của anh thì cảm thấy có thể anh là chàng trai nhỏ kia lúc trưởng thành, cho nên mới mạo muội hỏi một chút, nếu em nhận sai người rồi thì anh không cần để ý đâu.
- Thư Nhĩ]