Sau khi Hoắc Triều nhìn thấy Thư Giai Nhĩ, bất ngờ mà sửng sốt một chút.
Cô đến đây lúc nào vậy? Cô nhìn thấy Thư Nhĩ rồi sao?
Thư Giai Nhĩ chống nạnh, giống như sóc chuột Disney, thong dong đi một vòng quanh người Hoắc Triều.
Hoắc Triều: ???
Tuy trên mặt của Thư Giai Nhĩ nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng của cô rất hoảng loạn. Cô đi vòng qua vòng lại Hoắc Triều như một con sóc chuột để hồi phục tâm trạng.
Chuông vào học đã sớm reo lên, còn có vài học sinh cầm nước uống cách bọn họ không xa đang vội vã chạy vào phòng học. Lúc những người này chạy qua họ đều liếc họ một cái theo bản năng.
Bởi vì này hai người quá kỳ lạ! Có điều mọi người đều vội vàng vào học nên cũng không ai dừng lại hóng chuyện. Huống chi còn là chuyện của Hoắc Triều nên bọn họ không dám nhìn, cũng không dám hỏi.
Lúc Thư Giai Nhĩ còn muốn đi thêm vài vòng nữa thì đã bị Hoắc Triều kéo cánh tay lại: “Em lắc đầu như vậy mà không thấy choáng à?”
Thư Giai Nhĩ dừng lại, nếu là bình thường thì chắc chắn cô sẽ cố ý cãi lại, hợp tình hợp lý mà nói những lời như: “Không choáng, em còn muốn lắc.”, nhưng hôm nay cô cũng không muốn làm trời làm đất nữa.
Sau khi cô dừng xoay vòng lại thì hai người liền trở nên im lặng.
Khu dạy học liên tiếp vang lên tiếng “Chào thầy/ chào cô” đinh tai nhức óc, mọi người đã bắt đầu học, chỉ còn hai người bọn họ còn mắt to trừng mắt nhỏ bên ngoài phòng thể dục dụng cụ.
Thư Giai Nhĩ cảm thấy ngượng ngùng xoắn xít như vậy không phải phong cách của mình, cô hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi: “Là bởi vì em từng cứu anh sao?”
“Cái gì?”
“Những gì anh nói với cô ấy lúc nãy em đã nghe hết, bởi vì khi còn nhỏ em từng cứu anh nên anh mới kiên định đứng về phía em sao?” Tuy rằng cô được hưởng lợi từ nghi vấn còn chưa chắc chắn của nguyên chủ đáng thương, nghiêm túc mà nói thì không phải Thư Giai Nhĩ cứu, nhưng không phải xuyên sách sẽ kế thừa hết tất cả của thân thể này sao? Một khi xuyên sách thì đương nhiên cô hoàn toàn trở thành người này. Ngay từ đầu Hoắc Triều đã đoán được Thư Giai Nhĩ nghe được cái gì, sau khi xác nhận chuyện này từ miệng cô thì anh còn thở phào nhẹ nhõm, bị nghe lén vẫn tốt hơn bị hiểu lầm.
Nếu Thư Giai Nhĩ hiểu lầm cái gì thì mới chết.
Không thể không nói, Hoắc Triều bị Thư Giai Nhĩ giày vò lâu như vậy đã có tư tưởng giác ngộ.
Hoắc Triều cong môi cười một cái: “Đương nhiên không phải.”
Trong cuộc sống sẽ gặp được rất nhiều người, có đôi khi bạn giúp đỡ người khác thì bạn sẽ được giúp lại, nhưng đó đều xuất phát từ cách ứng xử giữa người với người, không liên quan gì với tình cảm cả.
Ở thời đại này làm gì còn chuyện quê mùa cũ rích như “ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp” chứ? Từ lúc bắt đầu, anh cũng muốn dùng tiền trả hết ơn cứu mạng này, cho đối phương không lo cơm áo gạo tiện suốt đời này, anh chưa từng nghĩ đến việc trả thân mình.
Còn bây giờ…
Anh hoàn toàn không ngại lấy thân báo đáp.
Thư Giai Nhĩ để tay sau lưng, hai tay nắm chặt nhau, lần đầu tiên cô có chút ngượng ngùng của thiếu nữ, thấp thỏm, bất an, nhưng cô vẫn nghiêng đầu hỏi vấn đề cất giấu bấy lâu trong lòng: “Vậy bởi vì gì ạ?”
“Bởi vì em đó.”
Bởi vì em đáng yêu, xinh đẹp, bất ngờ xuất hiện trong sinh mạng của anh, gieo một hạt giống trong thế giới cằn cỗi của anh, để nó chậm rãi lớn thành một bông hoa tươi đẹp, soi sáng cả cuộc sống của anh.
Đương nhiên, những lời này vô cùng thẹn thùng nên Hoắc Triều cũng không có mặt mũi nào nói ra.
Nhưng Thư Giai Nhĩ đã thỏa mãn. Cô áp sát tai mình, hàng mi dài run rẩy, dùng tay phải chọc chọc má phải của mình.
“Công chúa cho phép anh hôn cô ấy một cái, chỉ một cái thôi.”
Hoắc Triều bật cười, nghe lời mà cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên má phải của Thư Giai Nhĩ, tiếng hôn này vô cùng vang khiến mặt của cô hơi ửng hồng.
Hoắc Triều hạ giọng, tiếng nói mang theo một chút khàn khàn chọc người: “Bé Thư Nhĩi, chúng ta bây giờ, xem như đang ở bên nhau sao?”
Nếu đã chủ động cho anh hôn mặt thì chắc là chấp nhận tấm lòng của anh đúng chứ?
Thư Giai Nhĩ đỏ mặt gật gật đầu, tuy cô đã chấp nhận nhưng những gì nên nói vẫn nói rõ ràng: “Phải phải đối xử tốt với em, yêu em, cưng chiều em vô điều kiện, em nói anh phải nghe, yêu cầu của em anh cũng phải cố gắng làm được. Anh không được nhìn cô gái khác, không được cười nói vui vẻ với người khác, có cô gái nào muốn dụ dỗ anh thì anh phải nói mình đã có chủ, anh có làm được hay không?”
Những lời này của Thư Giai Nhĩ nghe có vẻ rất khó khăn, đổi thành một chàng trai khác thì sớm đã bị cô dọa chạy, không những muốn chạy trốn mà không chừng người ta còn ném những câu linh tinh như “Bệnh tâm thần”, “Đồ ngu ngốc”, “Đồ não tàn”, “Nhớ phải uống thuốc”, có điều Thư Giai Nhĩ chướng mắt bọn họ là đúng.
Hoắc Triều nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ một chút, anh cảm thấy mình có thể làm được.
“Làm được chứ.” Hoắc Triều nói xong, vươn tay mình ra, ho nhẹ một tiếng: “Từ nay về sau, tay của anh chỉ có em được nắm.”
Thư Giai Nhĩ rất dứt khoát mà nắm tay Hoắc Triều, đây là tay của bạn trai cô, cô không nắm thì ai nắm?
Lúc Thư Giai Nhĩ về phòng học thì cũng đã hết một tiết.
Cô vừa về chỗ ngồi thì Ninh Manh liền thò đầu tới: “Tai nhỏ, không đụng tới phiền toái gì chứ?”
Thư Giai Nhĩ lắc đầu, mặt mày hớn hở, vừa nhìn liền vui vẻ trong lòng: “Không có.”
“Vậy sao tiết này cậu lại không tới? Đầu giờ thầy Trương hỏi cậu đi đâu, tớ nói cậu không thoải mái nên đến phòng y tế rồi.”
Thư Giai Nhĩ vừa chuẩn bị sách cần dùng cho tiết sau vừa cười nói: “Ninh Manh, cảm ơn cậu.”
Ninh Manh thấy dáng vẻ vui vẻ không thôi của Thư Giai Nhĩ, trong lòng không khỏi tò mò, vội hỏi: “Tai nhỏ, cậu còn chưa nói vừa rồi cậu làm gì đấy?”
Thư Giai Nhĩ “Ha” một tiếng, cười tủm tỉm trả lời: “Dạo quanh trường với bạn trai mới nhận chức của tớ.”
Vừa rồi hai người bọn họ tốn không ít thời gian ở phòng dụng cụ thể dục, dù sao giờ học đã bắt đầu lâu như vậy nên hai người dứt khoát trốn một tiết, tay trong tay đi dạo một vòng trong trường.
Mới nhận chức!
Bạn trai!
Nếu chuyện quan trọng đã nói ra thì phải truy hỏi!
Tâm hồn hóng chuyện của Ninh Manh bừng lên: “Ai vậy? Là Hoắc đại ca sao?”
Thư Giai Nhĩ gật gật đầu, nói giỡn: “Là anh ấy, là anh ấy, chính là anh ấy, trà sữa gà rán Hoắc của các cậu đó.”
“A!”
Ninh Manh không khỏi hưng phấn mà thét chói tai, bạn học trong lớp cũng nhìn cô ấy.
Cô ấy vội xua tay, ý bảo không có gì cả. Xong, cô bịt chặt miệng mình để tránh kêu lên sợ hãi nữa.
Hưng phấn một hồi lâu, Ninh Manh mới nhỏ giọng hỏi: “Tai nhỏ, chúc mừng cậu, sau này bọn tớ có phải còn được uống trà sữa nữa không?”
“Đúng vậy!”
“A a a!”
Tuy Ninh Manh đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, nhưng lúc ngày này thật sự đã đến thì cô ấy vẫn thật lòng vui vẻ vì Thư Giai Nhĩ.
Bọn họ thật sự ở bên nhau rồi!
Bây giờ Thư Giai Nhĩ chính là phú bà nhỏ của mình, cô có thể mời cả trường uống trà sữa mọi lúc.
Có điều cô ấy cảm thấy bình thường không có việc gì cả mà đột nhiên đánh một trận lớn như vậy, phỏng chừng sẽ hù chết người khác, cho nên cô ấy vẫn cảm thấy chuyện này vẫn nên chậm rãi một chút.
Danh hiệu Nữ Thần Học Đường lần trước đã đủ bùng nổ rồi, nếu tiếp tục thêm một cái nữa thì có thể trở thành kẻ thù của tất cả các cô gái trong trường. Dù sao việc uống trà sữa này cũng không vội, từ từ cũng được.
Thư Giai Nhĩ cũng không nói chuyện này với Hoắc Triều, cô chuẩn bị tìm thời gian mời trà sữa cho cả lớp.
Không ngờ vào tuần sau, vào giờ tan học hôm thứ Tư, thầy trò toàn trường lại được Hoắc Nhị thiếu mời trà sữa nữa, đồng thời còn được ăn kẹo do Hoắc Nhị thiếu kêu người đến phát.
Đương nhiên, lần này không có shipper nào hô hào khẩu hiệu, nhưng không lâu sau, mọi người đều biết chuyện lần này vẫn có dấu vết của Hoắc Nhị thiếu.
Sau khi shipper mang đủ trà sữa và kẹo vào lớp thì cũng rời đi, lớp trưởng thì giúp đỡ phát đồ.
Lúc Thư Giai Nhĩ nhận trà sữa và một hộp kẹo từ tay lớp trưởng thì giật cả mình.
Vậy mà Hoắc Triều lại giấu cô làm việc này?
Anh ấy muốn làm gì?
Lúc này, Ninh Manh đột nhiên thét chói tai bên tai cô: “Trời ạ, đây được xem là kẹo mừng sao?”
Kẹo mừng? Cái quỷ gì vậy?
Cũng chưa kết hôn, kẹo mừng ở đâu tới?
Ninh Manh vội lấy hộp kẹo đưa cho Thư Giai Nhĩ xem, vẻ mặt hưng phấn nói: “Tai nhỏ, cậu xem xem, trước hộp có một hàng chữ.”
“Hoắc Triều & Thư Giai Nhĩ từ ngày // cùng nhau già đi.”
Thư Giai Nhĩ:……
Cô cho rằng mình đã đủ phách lối lắm rồi, không ngờ một khi Hoắc Triều làm tới thì cô cũng không còn làm gì được nữa.
Hôm nay là //, mới qua // sáu ngày.
Tình yêu mới sáu ngày! Sáu ngày! Anh ấy đã thông báo tình yêu với thiên hạ, hận không thể khiến tất cả mọi người đều biết bọn họ đang bên nhau, thậm chí còn phát kẹo cho tất cả mọi người.
Nếu sau này hai người bọn họ chia tay, ngày hôm nay phỏng chừng sẽ bị vô số thầy trò lấy ra cười nhạo, xỉa xói, coi như đề tài trà dư tửu hậu, nhắc đến vô số lần.
A a a, Thư Giai Nhĩ cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cô lấy điện thoại ra, gửi WeChat cho Hoắc Triều, lúc này, cô vừa thấy tin nhắn Hoắc Triều mới vừa gửi: [Anh trai: Ăn kẹo của mình thấy hương vị thế nào?]
Thư Giai Nhĩ: !!!
Hương vị gì chứ, cô còn chưa ăn đâu.
Ngón tay của Thư Giai Nhĩ đánh liên tục lên màn hình:[Tiểu Nhị: Sao lại bất ngờ vậy chứ!]
Hoắc Triều trả lời với vẻ đương nhiên, [Anh trai: Bất ngờ gì? Đã qua sáu ngày rồi.]
Cái gì mà đã qua sáu ngày rồi chứ, rõ ràng mới chỉ sáu ngày.
[Tiểu Nhị: Vì sao anh lại phát kẹo cho bọn họ chứ?]
[Anh trai: Sau này chúng ta tốt nghiệp, sẽ không gặp lại được rất nhiều người trong họ, phần lớn sau này sẽ không ăn được kẹo mừng của chúng ta đâu, cho nên chỉ có thể phát trước cho họ thôi.]. Thì ra là như vậy.
Được rồi, cái lý do này hoàn toàn không chê vào đâu được, vậy mà lại khiến cho người khác không thể phản bác.
Tuy trong miệng Thư Giai Nhĩ ghét bỏ nói không muốn nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Cô nghĩ, cho dù tương lai có một ngày bọn họ chia tay cũng không sao hết, bọn họ từng có kỉ niệm đẹp như vậy, thanh xuân cũng không còn gì để tiếc nuối cả.
[Tiểu Nhị: Có phải hơi quá rồi không? ( ⊙o⊙ )…]
Trong lòng của Thư Giai Nhĩ không ngừng thổi bong bóng, lúc gửi tin nhắn cho Hoắc Triều cũng không kìm được mà lộ hết lên mặt.
[Anh trai: Không làm quá thì sao họ biết chúng ta ở bên nhau chứ?]
Được rồi, cái này này cũng khiến người khác không phản bác được.
Bây giờ thì hay rồi, thầy trò cả trường đều biết bọn họ đang ở bên nhau.
Tuy rằng trường học rất thoáng, cũng không cấm học sinh cấp ba yêu đương nhưng tiền đề vẫn là đôi tình nhân hỗ trợ lẫn nhau, giúp nhau phát triển, hơn nữa không làm phiền những học sinh khác.
Lần này Hoắc Triều làm quá như thế, phỏng chừng sẽ khiến nhiều người tức giận.
Đặc biệt là cẩu độc thân, phỏng chừng còn hận chết bọn họ.
Nhưng Thư Giai Nhĩ vẫn cảm thấy trong lòng mình thật sự rất ngọt ngào.
Cô lột giấy gói một viên kẹo, đặt chocolate vào trong miệng.
Chocolate trắng ngọt ngào tan khắp khoang miệng
Ăn kẹo của mình quả nhiên rất ngọt.
Lúc này Ninh Manh cũng bỏ một viên vào miệng, ăn không bao lâu thì cô ấy lại muốn hét lên nữa.
Không hổ là kẹo của Hoắc đại ca, thật sự ngon vô cùng, ngon hơn cả gì mà X Liệt La, X Phù, X Sĩ Liên.
Hu hu hu, thật là ngon quá đi!!!