Mệnh Hoàng Hậu

chương 48: hôn sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quay sang nhìn nam nhi đã nhược quán lạnh lùng, tôn quý đến mức không nhiễm bụi trần.

“Nghĩ đến ai?” Thái tử nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi hỏi.

“Thái tử nghĩ là ai?” Cố Cẩm Nguyên dựa người vào cây liễu, cố ý cắn môi hỏi hắn như vậy.

“Nghĩ tới ta?” Thái tử đi đến gần nàng.

Hắn không tin, cho dù nàng không có lương tâm hay lòng dạ đôc ác, ở trước mặt hắn, nàng còn có thể nói nghĩ đến người khác?

“Không phải.” Cố Cẩm Nguyên mím môi cười: “Được rồi, sao ta lại nghĩ tới ngươi?”

“Vậy ngươi nghĩ đến ai?” Thái tử càng đi đến gần nàng.

Cố Cẩm Nguyên nhìn hắn, lại thấy môi mỏng nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ ia, giống như một đố phu.

Nàng cười: “Nghĩ tới phụ thân ta!”

Thái tử nhíu mày, chỉ thấy nữ tử trước mặt, cười lên rạng rỡ như hoa xuân, tươi đẹp có thể so với tuyết.

Hắn không nói, nàng lại cố ý hỏi: “Xin hỏi điện hạ, vừa rồi có phải đã suy nghĩ nhiều hay không?”

Thái tử hừ nhẹ một tiếng, nhìn thấy sự giảo hoạt trong mặt nàng, biết bị nàng lừa, cùng biết nàng chỉ tùy tiện nói, nhưng nghĩ đến phỏng đoán vừa rồi, cũng không phải quá vui mừng là được.

Có chút đau, là giấu ở trong lòng, chỉ là bên ngoài nhìn không tổn thương, thật ra thì lại đau thấu tin gan.

“Nghĩ đến hắn làm gì, hắn lại không để ý đến ngươi.” Hắn hơi có chút tức giận, khẽ nói như vậy.

“Nhưng cũng là phụ thân của ta.”

“Nghĩ làm thế nào khiến trong phủ phụ thân ngươi huyến nào gà chó không yên sao?” Hắn hỏi như vậy.

Cố Cẩm Nguyên cắn môi: “Không để ý tới ngươi, sao ngươi lại nói chuyện không dễ nghe như vậy!”

Nhưng nói thế nào đây cũng là lời nói thật.

Thái tử nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, nhíu mày, trong mắt hiện lên vui vẻ: “Vừa rồi ngươi nói như vậy, không phải ta vẫn nhẫn nại sao, cũng chưa từng tức giận ngươi, ta mới nói một câu, ngươi lại giận.”

Cố Cẩm Nguyên suy nghĩ một chút, hình như là vậy, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, nàng đối mặt với vị Thái tử này, tính khí càng ngày càng không tốt.

Từ mới đầu cẩn thận đề phòng, cẩn thận đối phó, biến thành hôm nay tùy ý, muốn nói cái gì thì nói cái đó.

Thái tử lại nhỏ giọng hỏi: “Ta đưa dược tới cho ngươi, sao ngươi lại không cần?”

Cố Cẩm Nguyên: “Cái đó quá quý giá.”

Thái tử: “Quý giá thế nào?”

Cố Cẩm Nguyên: “Quý giá như vậy, ta cảm thấy xấu hổ.”

Thái tử: “À, không phải ngươi muốn làm Thái tử phi của ta sao, thế nào, ta cho Thái tử phi tương lai của ta một chút dược liệu cũng không được sao?”

Cố Cẩm Nguyên trừng hắn: “Ai muốn làm Thái tử phi của ngươi, ta đã đồng ý sao?”

Thái tử: “Hôm đó ở Tây Sơn, tự ngươi nói, nói muốn canh giữ hậu cung, nói muốn cho hậu cung của ta không có một giai nhân.”

Cố Cẩm Nguyên: “Ta nói như vậy, ngươi tưởng là thật?”

Thái tử: “Đúng là ta tưởng thật.”

Hắn nói ra lời này, giọng nói khàn khàn, dường như có mấy phần nỉ non, Cố Cẩm Nguyên ngước mắt nhìn lên, lại thấy trong mắt đen sâu của hắn, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Trong lòng nàng hoảng sợ, chỉ cảm thấy giống như đâu đó chậm một nhịp.

Nhưng hắn lại càng tiến tới gần, gần đến như hơi thở muốn lẫn vào nhau: “Nguyên Nguyên, làm Thái tử phi không tốt sao?”

Hắn quá gần, hơi thở mát lạnh đập vào mặt, gò má tuấn tú góc cạnh hiện rõ trước mặt, hơi thở của nàng có chút gấp gáp, không nhịn được cắn môi, qua mặt qua chỗ khác: “Ta không làm Thái tử phi đâu.”

Ánh mắt nóng bỏng của Thái tử nhìn nàng, giọng trầm ấm nói: “Tại sao, Nguyên Nguyên, ngươi không thích ta, hay là không thích vị trí Thái tử này?”

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, trong lòng hoảng hốt, nàng phát hiện nàng không thích người này nhưng cũng không phải là ghét, là không thích người này hay là không thích vị trí Thái tử phi này?

Nàng lắc đầu, nói lời thật lòng: “Ta cũng không biết, dù sao cũng là không thích.”

Thái tử nhíu mày: “Nguyên Nguyên biết hôm nay Hồ đại tướng quân đã nói gì trước mặt Hoàng thượng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio