Mỗi người đều hâm mộ Ân Dung hắn cùng Yến Vương thành thông gia, chỉ có trong lòng Ân Dung rõ ràng, cháu gái nhỏ gả qua khẳng định sẽ chịu ủy khuất, nào có tự tại như gả cho người tài phú Ân gia, phóng nhãn khắp thiên hạ, tùy tiện chọn một cái công tử tuổi trẻ nhà phú thương đều sẽ vô cùng cao hứng mà đem cháu gái nhỏ cưới trở về xem như Bồ Tát mà cung phụng, hắn mới không hiếm lạ cái hoàng tôn mặt lạnh Huệ chỉ có thể an ủi lão gia tử: “Tổ phụ nói quá lời, cháu gái không cảm thấy ủy khuất, đặc biệt là sau khi có Hành ca nhi, cuộc sống ở vương phủ cũng phong phú hơn nhiều.”Ân Dung gật gật đầu: “Vô luận gả cho người nào, cuộc sống đều là do chính mình quyết định, A Huệ tốt như vậy, ta tin tưởng Tam gia chậm rãi cũng sẽ thích ngươi, ngươi chỉ lo hầu hạ Tam gia chiếu cố hài tử, chuyện trong nhà đều không cần ngươi nhọc lòng, chờ xem, năm nay tổ phụ liền sẽ đem hôn sự của tỷ tỷ ngươi định ra, bảo đảm không cho bọn họ đi quấy rầy ngươi cùng Tam gia.”Ân Huệ thay thế tổ phụ xoa nếp gấp cổ tay áo, thấp giọng nói: “Ngài có thể hay không cảm thấy ta máu lạnh không muốn nghĩ giúp đỡ tỷ tỷ? Thật sự là ta ở vương phủ còn phải cẩn thận cẩn thận mà làm người, nào dám lại trộn lẫn sự tình trên quan trường.
Tam gia vốn dĩ liền đối đãi với ta lãnh đạm, vạn nhất nhị thẩm bọn họ lại đi phiền hắn, ta cũng không biết hắn sẽ xem ta như thế nào.”Ân Dung vỗ vỗ tay cháu gái nhỏ: “Tổ phụ đều minh bạch, A Huệ không cần suy nghĩ nhiều, kết mối hôn nhân này, tổ phụ chỉ hy vọng ngươi có thể mạnh khỏe, đều chưa từng nghĩ tới Ân gia có thể hay không mượn ánh sáng của vương phủ, tổ phụ sẽ không, cũng tuyệt không cho thúc thẩm ngươi thêm phiền toái cho ngươi.”Ân Huệ bỗng dưng ướt khóe phụ thật là đã làm như vậy, đời trước thẳng đến khi tổ phụ qua đời, một nhà nhị thúc mới bắt đầu thường xuyên đi tới Yến Vương phủ muốn kéo quan nhà có khách nhân tới, Ân Dung đi đãi Huệ vẫn cứ ở trong viện của tổ phụ, nhân lúc tổ phụ không ở, nàng ngồi ở dưới mái hiên, thỉnh lão quản sự Đức thúc bên người tổ phụ uống trà nói Cáo“Đức thúc, nhà chúng ta dưỡng đội hộ vệ, nhưng có một người kêu là Liêu Thập Tam phải không?”“Có, phu nhân như thế nào biết hắn?”Ân Huệ cười nói: “Trên đường lại đây nghe thấy có người khen hắn, nói là hộ vệ nhà chúng ta, ta liền muốn hiểu biết thêm.”Đức thúc không nghi ngờ, liền nói về Liêu Thập Tam: “Người này nguyên lai ở thương đội nhà người khác làm việc, có một năm lão gia đi quan ngoại, trên đường gặp được một thương đội mới bị bọn cướp đánh cướp qua, mấy chục người cơ hồ đều chết sạch, chỉ có một người mạng lớn, ăn dao nhỏ còn chút hơi thở, người này là Liêu Thập Tam.
Lão gia cứu tánh mạng của hắn, Liêu Thập Tam cũng nguyện ý tới nhà chúng ta ra lực, một thân cao lớn uy mãnh, có một thân hảo bản lĩnh lại còn trung thành và tận tâm, lão gia thực coi trọng hắn.”Ân Huệ gật gật đầu: “Nhà hắn có những người nào?”Đức thúc nghĩ nghĩ, nói: “Khi hắn vừa tới nhà chúng ta làm việc còn không có thành gia, tới Bình Thành liền yên bề gia thất, cưới một cái thê tử, sinh một cái nữ nhi, bất quá thê tử hắn thân thể không tốt, hàng năm ốm đau trên giường, nói không chừng khi nào đi liền không biết, nữ nhi nhưng thật ra rất hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ, nhưng tâm linh thủ xảo.”Ân Huệ lâm vào trầm trước tổ phụ thay đường ca Ân Văn chắn đao chết oan ở trong tay Liêu Thập Tam, quan phủ điều tra qua động cơ Liêu Thập Tam hành hung.
Nhưng khi đó Liêu Thập Tam đã là người cô đơn, thê tử nữ nhi song song qua đời, chính hắn cũng cùng Ân gia không có thù, ngược lại còn nợ ân cứu mạng năm đó.
Còn nguyên nhân thê nữ của hắn chết, theo hộ vệ khác trong thương đội , thê tử Liêu Thập Tam là chết bệnh, nữ nhi quá mức bi thống chính mình đâm tường đi theo nương nàng, đồng dạng cùng Ân gia không có quan khi Liêu Thập Tam động thủ nói chút lời nói, người chung quanh còn có thể đoán được một vài, cố tình Liêu Thập Tam cái gì cũng không nói, chỉ có sát ý ngập người hoài nghi Liêu Thập Tam có phải hay không bị điên Huệ không tiếp thu suy đoán vớ vẩn như thế, một cái võ giả ( người tập võ) hàng năm đi theo thương đội vào sinh ra tử, tâm trí kiên định hơn hẳn người bình chuyện Liêu gia, khó hiểu nhất chính là cái chết của nữ nhi Liêu Thập Tam, cha mẹ qua đời, con cái bi thống là nhân chi thường tình, nhưng ai sẽ đi cùng chết theo người chết?Quan phủ cũng hoài nghi Liêu cô nương chết không bình thường, vô cùng có khả năng cùng án này có quan hệ.
Nhưng mà năm đó Liêu Thập Tam đích thân mai táng nữ nhi, hàng xóm láng giềng chỉ thoáng nhìn qua cái trán Liêu cô nương đâm bị thương, năm sau ngỗ tác đào ra thi thể Liêu cô nương, thi thể đã hóa thành bạch cốt chồng chất, không thể cung cấp cái manh mối Huệ từng chất vấn Ân Văn, có phải hay không Ân Văn hại Liêu cô nương, qua hai năm mới bị Liêu Thập Tam phát hiện, tiện đà dẫn đến Liêu Thập Tam ám sát Văn kiên quyết phủ nhận, Ân Huệ cũng không có chứng cứ..