Mệnh Trung Chú Định

chương 1: sống lại

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Lộ Trạch tỉnh lại, nghe có tiếng người nói chuyện, cậu cố hết sức mở mắt ra, mất một lúc lâu mới nhìn rõ trên đầu mình là trần nhà màu trắng, kiểu này, hình như cậu đang ở bệnh viện, chẳng lẽ cậu không chết? Lúc đó, suy nghĩ cuối cùng trong đầu trước khi cậu mất đi ý thức chính là cậu cho rằng mình sẽ chết, dù sao cậu cũng bị va chạm rất thê thảm.

“Phu nhân, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, tiểu thiếu gia là người tốt sẽ được trời phù hộ!”

“Chỉ hi vọng thế, nếu A Đình cứ như vậy thì tôi phải nói sao với cô em gái đã mất của mình đây?”

“Phu nhân, đừng đau lòng…”

Tiểu thiếu gia? A Đình? Còn có người khác trong phòng bệnh này sao? Không phải chỉ có một mình mình?

“Phu nhân, tiểu… tiểu thiếu gia tỉnh rồi!”

“Cái gì?” Người đang nói chuyện bên ngoài phòng bệnh lập tức chạy vào, một người trong đó trông giống như người được gọi là ‘phu nhân’ xúc động nhìn cậu, gọi người phía sau: “Mau, mau gọi bác sĩ đến đây!”

Người đàn ông trung niên đứng phía sau lập tức chạy ra ngoài. “A Đình, con tỉnh lại rồi, nói cho dì nghe, có khó chịu ở đâu không?” Người phụ nữ mang theo nước mắt trên mặt, ân cần nhìn cậu.

Chuyện gì vậy? Mình quen bà ấy? Lộ Trạch đảo con ngươi, vẻ mặt đầy ngờ vực.

Bác sĩ đến rất nhanh, nhìn bác sĩ đang nói tiếng Anh, Lộ Trạch nghĩ, mình hẳn là còn ở Mĩ mới đúng, vậy hai người Trung Quốc khi nãy mình gặp là sao?

Mặc dù trông tuổi tác, hai người đều có thể trao đổi tiếng Anh với bác sĩ rất lưu loát, hơn nữa nhìn cách ăn mặc, quần áo của người phụ nữ rất sang trọng, dáng vẻ của người đàn ông trung niên cũng có chút cao quý, chắc là người có tiền, nhưng như thế thì cậu lại càng không quen, mà hồi nãy người kia còn tự xưng là ‘dì’?

Bác sĩ nói xong, người phụ nữ mỉm cười: “A Đình, nghe thấy không? Con đã qua nguy hiểm rồi.” Trông rất vui vẻ.

Đương nhiên Lộ Trạch nghe thấy, dù gì cũng là giảng viên đại học ở Mĩ, nhưng cậu thật sự không hiểu chuyện trước mắt này là như thế nào! “Chuyện đó…” Vừa mở miệng, cảm giác cổ họng rất khó chịu, lời vừa đến khoé miệng lại biến thành câu hỏi “Có nước không?”

“Khát sao? Để dì đi rót nước.”

Người đàn ông trung niên mở miệng ngăn cản, “Phu nhân cứ để tôi! Người chăm sóc cho thiếu gia đi.”

Người phụ nữ gật đầu, ngồi bên giường bệnh, “Con trai, cơ thể con có chỗ nào khó chịu không?”

Lộ Trạch lắc đầu, ngoại trừ đau đớn ra thì thật sự không hề khó chịu, cậu cảm thấy bây giờ nên nói ít một chút, cậu phải làm rõ chuyện trước mắt này.

Uống nước xong, cổ họng cũng khá hơn nhiều, Lộ Trạch mở miệng dò hỏi: “Con hôn mê bao lâu?”

“Ba ngày, đã ba ngày kể từ vụ tai nạn đó, may là con đã tỉnh lại!”

Ba ngày rồi? Hôm đó mình lái xe từ trường về nhà như thường ngày, đột nhiên có một chiếc xe xông thẳng đến từ phía trước, chưa kịp phản ứng đã bị đụng vào thật mạnh, sau đó lập tức mất ý thức.

“Dì?”

Người phụ nữ không chú ý đến giọng điệu của Lộ Trạch, cho rằng cậu đang gọi bà, lập tức đáp lại: “Có phải đang lo lắng cho cô gái ngồi bên ghế lái phụ trong xe của con không?”

Lộ Trạch sửng sốt, cô gái? Mình luôn tự đi tự về mà! Ở đâu ra thêm một cô gái? Vì có rất nhiều vướng mắc nên Lộ Trạch nhất thời không phản ứng lại, suy nghĩ trở nên lộn xộn, nhưng nghĩ gì cũng không nghĩ ra được.

Vài ngày sau, Lộ Trạch ngồi trên giường bệnh, thờ dài một hơi, cậu tỉnh lại đã được một tuần, ngay cả cậu cũng cảm thấy khó tin, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận rằng cậu sống lại, sống lại thành người đã gây ra hoạ, còn chuyện nào đáng sợ hơn chuyện này nữa không? Cơ thể của người bị hại đã chết, chỉ giữ lại được linh hồn, còn người gây hoạ giữ được thân thể, không còn linh hồn.

Tai nạn lần này rất nghiêm trọng, tin tức trên tivi cũng đưa tin, một bên trong đó, tức là cậu —— Lộ Trạch, được báo cáo là đã tử vong, cô gái ngồi trên chiếc xe còn lại cũng đã chết, theo người dì kia nói, cô gái đó là bạn gái của A Đình, càng bi thương hơn chính là cô gái kia đang mang thai, đứa con đó hết tám chín phần là con của người tên A Đình.

Lộ Trạch ở trong thân thể của một cậu sinh viên đại học năm hai, tên là Diệp Tư Đình, học trong trường đại học mà cậu đã từng dạy, cậu đã từng nghe người khác nói qua cái tên này lúc còn ở trường, là một người không cha không mẹ, xài tiền như nước, học tập không tốt, hoàn toàn là một thanh niên bất lương, vậy có con với cô gái khác cũng rất giống chuyện cậu ta sẽ làm.

Bây giờ xem ra, hình như cậu đã hiểu được một chút, không có cha mẹ nhiều tiền, nhưng có một người dì giàu có, hơn nữa người dì này quanh năm chỉ ở trong nước, quản lý cậu ta rất hời hợt, vậy nên mới làm cho cậu ta nuôi ra cái tính như thế.

“A Đình, thời tiết hôm nay không tệ, muốn dì đưa con ra ngoài phơi nắng không?”

Lộ Trạch gật đầu, vì tính cách nên gần đây cậu luôn đối xử với mọi người như vậy, mỉm cười là biểu cảm quen thuộc của cậu, mọi người cũng đánh giá cậu là người tốt tính, nên cậu đều nổi tiếng trong cả lớp giảng viên lẫn học sinh.

Diệp Xảo Như đẩy Lộ Trạch đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, ở bên cạnh cậu mấy ngày nay, bà rõ ràng nhận ra được cháu trai mình không còn giống như trước, không phải bà không biết những hành vi trước kia của cậu ta, mà là mỗi lần nghĩ đến đứa trẻ này không cha không mẹ, bà lại không nỡ nghiêm khắc, sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn xe, Diệp Tư Đình không chỉ bị mất trí nhớ, mà ngay cả tính nết cũng thay đổi, lúc nào cũng mang theo nụ cười như có như không trước mặt người khác, trên gương mặt cũng có chút lạnh nhạt. “A Đình, bác sĩ nói còn vài ngày nữa là con có thể xuất viện.”

“Vậy ạ?” Lộ Trạch mỉm cười, suy nghĩ xem có nên nói ra quyết định của mình hay không, “Dì, con muốn… cùng về nước với dì.” Tuy nước Mĩ không xa lạ gì với cậu, thậm chí cậu rất quen thuộc ngôi trường kia, nhưng cậu không thích trở về nơi cũ với thân phận của người khác, hơn nữa lúc trước Lộ Trạch còn thê thảm hơn Diệp Tư Đình, cậu không có một người thân nào, Diệp Xảo Như ở bệnh viện chăm sóc cậu hơn một tuần khiến cậu có chút luyến tiếc loại cảm giác ấm áp này. Cậu nghĩ, nếu ông trời đã cho mình một cơ hội sống lại, vậy cậu phải trải qua một cuộc sống không giống như trước.

Diệp Xảo Như có hơi bất ngờ: “Vì sao? Con vẫn còn đi học mà?” Lúc đầu cũng do Diệp Tư Đình nói muốn ra nước ngoài, vậy tại sao bây giờ lại muốn trở về?

Lộ Trạch mím môi: “Có thể thôi học không? Con… không muốn lăn lộn ở Mĩ nữa, muốn quay về học tập thật tốt, ở gần dì, không được sao?”

Diệp Xảo Như rơi nước mắt, “Được, đương nhiên được!” Đứa con này hiểu chuyện rồi, làm sao không mà không tốt? Diệp Xảo Như nhìn trời, Dung Dung, là em đang giúp con trai em sao? Em có thấy không? Bây giờ A Đình muốn sống cho thật tốt…

Sau một tuần, Lộ Trạch xuất viện, cậu khuyên Diệp Xảo Như về nước trước, cậu còn một vài chuyện phải làm, mấy hôm sau sẽ về. Vì vậy, Diệp Xảo Như cùng với người đàn ông trung niên kia, cũng chính là người làm của Diệp Xảo Như – quản gia của Thẩm gia về nước trước.

.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio