Mệnh Trung Chú Định

chương 13: ra ngoài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Em có biết là em đang làm gì không?” Một lúc lâu sau, môi hai người mới tách khỏi nhau, Thẩm Di nhìn đôi môi sưng đỏ của cậu, ánh mắt tối sầm lại.

Lộ Trạch thấy rõ hình dáng của chính mình trong mắt Thẩm Di, cậu ngồi dậy, nhìn thẳng anh, “Biết.”

“Vậy là em đồng ý?”

Lộ Trạch gật đầu, “Cho hai chúng ta một cơ hội để biết chúng ta có thích hợp hay không.”

Thẩm Di nở nụ cười tự tin, “Anh sẽ khiến em vĩnh viễn cũng không thấy chúng ta không hợp.” Thẩm Di lại hôn nhẹ lên môi câu thêm vài lần mới đứng dậy đi vào phòng tắm, “Trễ rồi, ngủ đi!”

Lộ Trạch âm thầm nghĩ: Cũng là anh ‘gọi’ em dậy.

Dù đã xác định quan hệ, nhưng Thẩm Di vẫn không vội chung chăn với Lộ Trạch, mà chỉ thành thật ngủ trên giường mình.

Lúc A Thành gặp lại Lộ Trạch vào ngày hôm sau, rõ ràng nhận ra được tâm trạng cậu khá hơn rất nhiều, lại vỗ tay lên lưng cậu, “Sao rồi? Đã giải quyết xong?” Coi bộ mình cũng giúp được cậu ấy?

“Hả? Ừm, đồng ý trước cái đã.”

“Nhìn dáng vẻ cậu là tôi biết cậu có đồng ý cũng không tệ, chú em, chúc mừng cậu trước! Lần sau nhớ cho tôi gặp mặt cô gái kia, tôi chưa từng gặp cô gái nào nóng nảy như thế.”

Lộ Trạch cười gượng, “Ha ha ha, có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu cho hai người quen nhau.” Có lẽ xác suất Thẩm Di không đồng ý hơi cao.

Cuối cùng, cả đám người ở nước ngoài khoảng ba bốn ngày rồi về. Du Lập gọi cho Lộ Trạch, biết anh họ cậu chưa đi nên báo cho Lộ Trạch bọn họ về trước, “Cậu cứ ở lại chơi với anh họ vài ngày! Hiếm khi mới gặp nhau mà!”

Lộ Trạch cúp điện thoại, cái gì mà hiếm khi gặp nhau, thật là lộn xộn, cậu vô cùng bất đắc dĩ. “Chừng nào chúng ta mới về?”

“Em muốn khi nào thì khi ấy trở về.” Thẩm Di đứng trước gương chỉnh caravat, trông dáng vẻ là biết phải ra ngoài.

“Anh phải ra ngoài? Bây giờ?” Trời đã tối rồi, chuyện gì mà phải đi vào ban đêm?

Thẩm Di nghiêng đầu, “Em lo?”

Lộ Trạch lắc đầu, “Tò mò.” Cậu nói thật, cậu không cần phải lo lắng cho Thẩm Di, nếu có tâm trạng đó, còn không bằng lo cho người Thẩm Di sẽ gặp.

Thẩm Di đi đến trước mặt Lộ Trạch, cúi người xuống, nhìn vào mắt cậu, “Yên tâm. anh không ra ngoài gặp phụ nữ, à, cũng không phải mấy chàng trai trẻ.” Nói xong nâng cằm cậu lên, cho cậu một nụ hôn sâu đúng chuẩn, “Anh chờ đến ngày em thắt caravat cho anh.”

Thẩm Di thật sự không phải đi gặp phụ nữ, cũng không phải trai trẻ, mà là một người đàn ông Pháp trung niên. Ông ấy là bạn thân của Thẩm Minh, hôm nay có tiệc sinh nhật của con gái ông, ông nghe nói Thẩm di đến Pháp nên phát thư mời, hi vọng anh có thể tham gia. Thẩm Di cũng không muốn đi, nhưng dù sau cũng là bạn thân của cha anh, lúc còn trẻ ông ta từng giúp cha mình nên anh không đi cũng rất phiền phức.

Đã rất lâu Thẩm Di không gặp lại ông chú William này, ngay cả William cũng sắp không nhận ra Thẩm Di nữa, nhìn người đàn ông anh tuấn đi đến trước mặt ông, trong lúc nhất thời ông có hơi sửng sốt.

“Chú William, mời cháu mà lại không nhận ra cháu, cháu thật xấu hổ!” Thẩm Di nói một câu tiếng Pháp rất trôi chảy, càng khiến cho sức quyến rũ của anh tăng thêm gấp mấy lần.

“Thẩm Di, là cháu sao? Vài năm không gặp, cháu lại càng đẹp trai hơn.” William ngạc nhiên nói, nhiệt tình cho cậu một cái ôm. Cơ thể Thẩm Di cứng đờ, anh không quen thân thiết với người lạ.

Một người đàn ông phương Đông xuất sắc như thế đứng bên cạnh chủ nhân buổi tiệc, tự nhiên sẽ thu hút không ít ánh mắt của người khác, bao gồm cả nhân vật chính. “Thẩm Di, đã lâu không gặp!” Jolie cảm thấy rất khó tin, cha cô không nhớ rõ dáng vẻ của Thẩm Di, nhưng cô không như thế, cho dù đã mấy năm không gặp lại anh. Jolie vẫn chú ý đến anh khi anh ở trong nước, chưa bao giờ bỏ qua thông tin mới về anh. Tấm lòng của cô như thế, anh đương nhiên đã biết từ sớm, cũng từ chối cô, nhưng một cô gái Pháp giàu tình cảm như cô sẽ không bỏ qua dễ dàng.

“Đã lâu không gặp, sinh nhật vui vẻ.” Thẩm Di khẽ lướt qua má cô, dù sao ở đây cũng là nước Pháp, hôm nay là tiệc sinh nhật cô, không thể quá thất lễ.

“Hiếm khi anh đến Pháp, em cảm thấy em rất may mắn.” Jolie ôm Thẩm Di, cả hai cùng nhảy một điệu waltz giữa sàn nhảy.

“Tôi đi với người yêu, em ấy rất thích đất nước lãng mạn này.” Thẩm Di nở một nụ cười đúng mực, chỉ để thể hiện tính lễ phép.

Câu nói này thành công khiến Jolie cứng đờ, “Người yêu?”

“Phải, tôi đã tìm được một nửa kia của sinh mệnh mình, cô sẽ chúc phúc cho tôi chứ?” Nụ cười của thẩm Di khiến Jolie nhìn thế nào cũng thấy anh rất hạnh phúc.

“…Đương nhiên rồi.” Jolie cười gượng, “Em có thể gặp người đó không?” Cô rất bất ngờ, củng rất tò mò người mà Thẩm Di yêu là người như thế nào.

Thẩm Di nhớ đến Lộ Trạch đang ở trong khách sạn, đột nhiên lại muốn về sớm một chút để gặp cậu, ôm lấy cậu, “Để tôi về hỏi em ấy.”

Lúc Thẩm Di đi, buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, sau khi gặp mặt William, Thẩm Di lập tức muốn lên xe quay về khách sạn, Jolie vẫn luôn chú ý đến anh nên đuổi theo, gọi anh lại.

“Sao vậy? Thẩm Di hạ kính xe xuống, khuôn mặt dưới ánh đèn của anh trông vô cùng lạnh lùng.

“Khi nào hai người về nước?”

“Vẫn chưa biết.”

“Ngày mai… chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé!” Jolie mời.

“Jolie…” Thẩm Di mở miệng, nhưng lại không nói gì.

“Vâng?”

“Không có gì, mau vào đi!” Nói xong khởi động xe, biến mất trong màn đêm rất nhanh.

Lúc Thẩm Di về, trời đã rất khuya, không ngờ Lộ Trạch lại không có trong phòng. Không chờ anh về mà chạy đi đâu rồi? Thẩm Di nghĩ một hồi, cuối cùng gọi điện thoại cho cậu.

Cũng may điện thoại được kết nối rất nhanh, bên kia có rất nhiều tạp âm, “Em ở đâu?”

“Bờ biển gần khách sạn…” Ra là tiếng của gió biển, Thẩm Di nói “Ở đó chờ anh” xong rồi lại chạy xuống dưới lấy xe.

Đến bây giờ Lộ Trạch mới biết ở đây có bờ biển đẹp như vậy, Thẩm Di đi ra ngoài, cậu không nhịn được nên ra biển, gió biển thổi vào mặt khiến tâm hồn cậu củng trở nên yên bình.

Lúc Thẩm Di tới, anh chỉ thấy bên cạnh bờ biển có vô số bóng người đen đen, nhưng chỉ có Lộ Trạch đứng một mình, vì vậy lập tức chạy đến bên cậu.

Lộ Trạch ngồi trên bờ biển, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Thẩm Di đến gần mới nhìn rõ, “Sao vậy? Anh ra ngoài nên em không vui sao?”

Lộ Trạch ngẩng đầu, nhìn Thẩm Di đứng trước mặt mình, miệng vẫn mím lại, cậu đứng lên, cười thật vui vẻ, “Không có!” Nụ cười của cậu vô cùng rực rỡ, Thẩm Di nhìn thấy rất rõ, không kiềm chế được, lập tức ôm lấy cậu, “Anh rất nhớ em.”

Lộ Trạch cũng vươn tay ra ôm lấy anh, “Mới có bao lâu đâu?”

Thẩm Di lại trẻ con, ôm mãi không chịu buông, “A Đình…”

“Hửm?”

“Về nước rồi chuyển vào nhà anh ở đi!”

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio