Trước đêm một ngày, rốt cuộc Lộ Trạch cũng được gặp mặt cô em gái thiên kim của Thẩm gia trong phòng khách của Thẩm trạch. Thẩm Thái sở hữu mái tóc xoăn rất xinh đẹp, nhưng lại nhuộm xanh nhuộm đỏ phá vỡ vẻ đẹp đó. Gương mặt trang điểm rất đậm, vẻ mặt cũng có chút ngỗ ngược. Cô mặc bộ quần áo đen, rõ ràng là mùa đông, nhưng lại theo đuổi cái đẹp mà ăn mặc đơn giản mỏng manh, chiếc quần dài mỏng màu đen rất khiêu gợi.
Dù vậy, Diệp Xảo Như cũng chỉ nói mặc ít sẽ bệnh, xem ra đây là phong cách của cô, bọn họ nhìn quen rồi. Lộ Trạch không ngờ Thẩm Thái nhìn thấy mình lại rất kinh ngạc, ngay sau đó là sự oán hận không thể hoá giải, rõ ràng như vậy khiến Lộ Trạch cảm thấy nhật định là Diệp Tư Đình đã đắc tội cô.
“Mẹ, tại sao nó lại ở đây? Sao mẹ không nói gì cả?” Thẩm Thái chỉ vào Lộ Trạch hỏi.
“Con không thích nghe mẹ nói nhiều, chưa nói được vài câu đã cúp máy, mẹ…” Diệp Xảo Như rất bất đắc dĩ.
Thẩm Thái còn muốn nói gì đó, Thẩm Minh lại nói: “Được rồi, mau dọn dẹp đồ đạc, quay lại ăn cơm!” Không ngờ Thẩm Thái lại ôm hành lý lên lầu nói, “Con không muốn ăn cơm với người như vậy, ngán lắm.”
Lộ Trạch sửng sốt, phải mâu thuẫn bao nhiêu mới trở nên như thế này? Thẩm Di cũng bất ngờ, theo lý thì Lộ Trạch về nước hơn nửa năm trước, có thể có mâu thuẫn gì? Chẳng lẽ là mâu thuẫn khi còn ở Mĩ? Diệp Xảo Như thở dài, bà cảm thấy con gái mình thật nhỏ mọn, dặn dò mọi người ăn trước, định lên lầu trò chuyện với con gái. Lộ Trạch dù có tò mò cũng phải nén lại, theo chân bọn họ đi ăn cơm trước.
Diệp Xảo Như lên lầu một lúc lâu rồi lại xuống, sắc mặt không tốt lắm. Thẩm Dự hỏi trước: “Sao vậy? Mẹ, không thoải mái sao?” Diệp Xảo Như lắc đầu, “Ăn cơm xong lại nói.”
Bữa cơm này Lộ Trạch ăn khá vô vị, nhìn Thẩm Di cũng không biết, theo lý tính cách hai người không quá hợp nhau, coi như là người thân, nhưng tại sao phải thế này?
Trong thư phòng, Thẩm Minh đang cúi đầu xem sách, Diệp Xảo Như bưng ly sữa vào, “Ngủ sớm một chút.”
Thẩm Minh gọi vợ mình lại, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Thái sao vậy? Trước đây nó không ghét A Đình.”
Diệp Xảo Như lại thở dài, bà phải hỏi Thẩm Thái rất lâu cô mới nói. “Con gái mình thích một người.”
“Cái gì?” Vừa nghe thấy, Thẩm Minh cũng ngạc nhiên, ông nghĩ rằng với tính cách này của Thẩm Thái, cũng chỉ là chơi đùa một chút, không ngờ cô sẽ nói mình nghiêm túc thích một người.
“Là một giảng viên trong trường, vì cậu ấy mà Thẩm Thái đã cố gắng học tập suốt một thời gian dài, còn định tỏ tình với người ta.”
“Đúng là chuyện tốt! Nhưng có liên quan gì đến A Đình!” Thẩm Minh không hiểu.
“Người giảng viên đó là người đã mất trong tai nạn do A Đình gây ra.”
Bởi vì kiêng dè những người khác, Lộ Trạch và Thẩm Di ngủ khác phòng, không có nhiệt độ quen thuộc bên cạnh, Thẩm Di lật qua lật lại trên giường cả buổi cũng không ngủ được nên định ra ngoài hít thở một chút, nhưng lại nghe thấy dưới phòng bếp có tiếng động. Vốn là buổi tối Thẩm Thái vì không ăn cơm nên đói bụng, lại không thể mất mặt gặp mọi người nên đợi đến nửa đêm xuống bếp tìm thức ăn, đúng lúc nhìn thấy Lộ Trạch đang uống nước.
Thật ra Lộ Trạch đang ngủ, nhưng buổi tối ăn quá nhiều cá nên khát đến tỉnh. Vừa mới rót ly nước, lập tức nghe có ngươi đi xuống, vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cặp mặt đang trừng mình của Thẩm Thái.
Hơn nửa đêm lại bị trừng như thế, lá gan Lộ Trạch không nhỏ nhưng cũng giật mình, trong chốc lát không biết nên nói gì.
“Sao vậy? Làm sai rồi trốn về nước? Đừng bao giờ tự nhận mày là người của Thẩm gia…” Thẩm Thái vừa mở miệng liền châm chọc.
Lộ Trạch có chút xấu hổ, không biết rốt cuộc Diệp Tư Đình đã đắc tội gì với cô, cũng không biết mở miệng thế nào.
“Mày cho rằng mày không biết gì thì có thể bỏ qua sao? Tại sao người chết không phải là mày!” Nói đến đây, Thẩm Thái rất kích động, giật lấy bình nước rót cho mình một ly nước rồi uống ực.
Chết? Lộ Trạch hoảng sợ, có ai chết vì Diệp Tư Đình sao?
Thẩm Thái nhìn cậu không nói gì, trong lòng càng thêm nổ lửa, lại rót một ly nước, nhưng không uống mà hất hết lên mặt Lộ Trạch, “Hung thủ giết người!” Thẩm Thái nâng tay lên đánh, nhưng lại bị bắt lấy, quay đầu lại, chính là Thẩm Di đang đen mặt nhìn cô. “Anh hai, không phải anh rất khinh thường nó sao? Còn những người khác, tại sao bây giờ ai cũng tốt với nó như vậy?”
Thẩm Di ném tay cô xuống, “Em vừa nói gì? Em đang nguyền rủa ai chết?”
“Đưng nhiên là nó! Vì sao có người chết vì nó, còn nó có thể tự do tự tại? Công bằng với nữ sinh kia sao? Công bằng cho thầy Lộ sao?” Thẩm Thái hét to, mặt cũng đỏ lên.
Lộ Trạch khẳng định mình nghe thấy hai chữ ‘thầy Lộ’, là thầy Lục? Hay là… ‘ai đó’?
“Mày không biết mày đã hại chết ai? Ngay cả tên của họ mày cũng quên sao? Diệp Tư Đỉnh, lương tâm của mày đâu rồi?”
Lộ Trạch há miệng, mất một lúc lâu mới thốt ra tên của hai người kia, “Tôn Thiến… Lộ Trạch…” Còn có đứa trẻ vẫn chưa ra đời.
Thẩm Thái cười khẩy, giọng điệu kỳ quái, “Hừ, mày còn nhớ? Tao cứ ngỡ mày gây tai nạn xong rồi bị mất trí nhớ?”
Thẩm Di cũng sửng sờ, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lộ Trạch, anh chau mày hỏi, “Sao em biết?”
“Chuyện này ở trường ai mà không biết? Thầy là người tốt như vậy… Vì sao tên con đồ như nó có thể sống, còn thầy lại phải chết? Tuy cảnh sát chưa nói, nhưng em biết chắc chắn là lỗi của nó, tiếc là em không có chứng cứ.”
Đây là lần thứ hai Thẩm Di nghe thấy người khác nói về tính tình của Lộ Trạch, lần đầu tiên là ở Mĩ, anh đi hỏi thăm về hai người chết trong tai nạn xe, lúc nói đến thầy Lộ, những người biết cậu đều nói cậu là người rất tốt, là bạn tốt, là đồng nghiệp tốt, người thầy tốt, có không ít người thích cậu, những người nhận xét cậu tồi tệ gần như là không có, cho dù cậu làm giảng viên khi còn rất trẻ, khiến rất nhiều người đỏ mắt. Sau này thỉnh thoảng Thẩm Di lại nghĩ, người đã từng ưu tú như vậy đột nhiên trở thành một tên sinh viên dốt nát, nhất định là rất thiệt thòi?
Lộ Trạch vẫn không nhúc nhích, giống như đang chìm trong ký ức… Nhìn vẻ mặt của Lộ Trạch, Thẩm Di đau lòng không thôi, kéo Lộ Trạch lên lầu, trước khi đi còn không quên nói với Thẩm Thái: “Mẹ có nấu cháo, biết em đói nên để trong nồi, tự hâm nóng lại đi.”
Thẩm Thái đặt cái ly trên tay xuống, mở nồi ra nhìn, mùi vị quen thuộc phả vào mặt, đột nhiên vành mắt hồng hồng.
Kéo Lộ Trạch vào phòng, Thẩm Di đóng cửa lại, xoa xoa đầu cậu: “Đừng nghĩ nữa, đã qua rồi.”
Âm thanh của Lộ Trạch có chút khó chịu, “Em nhớ ra rồi, Thẩm Thái đã từng học lớp của em…” Nhưng thời gian đó Thẩm Thái vì muốn để lại ấn tượng tốt với người thầy dịu dàng nên nhuộm tóc đen, mặt cũng không trang điểm, ăn mặc rất nữ tính, tan học còn chịu khó hỏi cậu vài câu. Còn Lộ Trạch lại cho rằng cô gái này luôn như thế nên không nhận ra được khi vừa thấy Thẩm Thái đã tẩy trang. Hơn nữa ở trường dùng tên tiếng Anh, Lộ Trạch không biết tên tiếng Trung của cô, cũng không biết các nữ sinh người Trung gọi cậu là ‘thầy Lộ’.
“Không được!” Thẩm Di không đầu không đuôi.
“Hả? Chuyện gì?” Lộ Trạch ngẩng đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu.
“Con bé thích em đúng không? Có phải trong trường có rất nhiều người như con bé hay không? Thậm chí còn có cả nam sinh?”
“Eh?” Thầy Lộ không hề thông minh lanh lợi ở khía cạnh này cảm thấy cách nói của Thẩm Di rất khó hiểu, “Anh đang nói gì?”
“Anh nói không cho phép, không được thích!” Giám đốc Thẩm luôn quyết đoán ngang ngược đột nhiên trở nên rất ngây thơ.
Lộ Trạch dở khóc dở cười, thầm nói lẽ nào em có thể kiểm soát suy nghĩ của họ sao? Ôm lấy anh một cái, định trở về phòng ngủ lại bị Thẩm Di nhanh tay kéo lại, “Đã mấy giờ rồi? Chạy tới chạy lui không lạnh sao? Ngủ ở đây với anh!”
“Nhưng anh hai chị dâu đều ở đây…”
“Bọn họ sẽ không biết, ngày mai anh sẽ gọi em dậy sớm” Nói xong kéo tay cậu đến bên mép giường, sau đó đi sang bên kia nằm xuống, vỗ vỗ giường, “Mau ngủ đi.”
Lộ Trạch cũng đành chịu, cậu cũng mệt mỏi nên nghe lời chui vào ổ chăn, sau đó bị Thẩm Di đang nhắm mắt ôm chặt, cả hai ôm nhau ngủ, thoạt nhìn vừa tốt đẹp vừa… thuần khiết.
.