Mệnh Trung Chú Định

chương 4: ăn chung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Viễn có thể xưng là một gương mặt ‘hồng’, bên cạnh anh ta có không ít người đến chào hỏi, nhưng người ái mộ xuất phát từ sự tôn trọng nghệ thuật, nên không tranh cãi ầm ĩ quá đáng, lúc muốn xin chữ kí cũng khá yên lặng, và đây là một trong những nguyên nhân khiến Lăng Viễn không để ý thân phận mà đến phòng triển lãm.

“Không muốn đến gặp thần tượng của cậu sao?” Nhìn Chu Thi Hàm vẫn còn đứng yên tại chỗ, Lộ Trạch mở miệng hỏi, trông cô nàng rất mến mộ ngôi sao này.

Chu Thì Hàm thật sự rất muốn đi, nhưng cô hơi ngượng, dù sao cô cũng đi xem triển lãm với Lộ Trạch, vẫn còn do dự, đột nhiên phát hiện Lộ Trạch đã đến chỗ bọn họ, vì vậy cô đành phải đi theo.

Lộ Trạch biết Thẩm Di đã thấy cậu, nếu giả mù thì rất thất lễ, Lộ Trạch suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi tới chào hỏi. “Anh họ, thật trùng hợp.”

Chu Thi Hàm ngạc nhiên nhìn Lộ Trạch, bạn Diệp là em họ của Lăng Viễn? Tin này quá sốc rồi! Nhưng cô vẫn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã thấy người lên tiếng “ừ” là người đàn ông đứng bên cạnh Lăng Viễn, lập tức hiểu, thì ra là em họ của vị tiên sinh kia.

“Chào, tôi là bạn của anh họ cậu, Lăng Viễn.” Lăng Viễn khách sáo hơn so với Thẩm Di, còn vươn tay ra.

Lộ Trạch mỉm cười bắt tay với Lăng Viễn, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Không biết Lăng tiên sinh có ngại kí tên không?”

Thẩm Di cười nhạo trong lòng, không ngờ một đứa con trai to xác còn theo đuổi ngôi sao như một nữ sinh đang yêu, con gái nhà người ta còn chưa lên tiếng đấy thôi. Lăng Viễn đã không còn ngạc nhiên với những chuyện kỳ quái này nữa, hỏi cậu muốn kí ở đâu?

“Uầy, người ta hỏi cậu kìa!” Chu Thi Hàm vẫn đang ngẩn ra, lại nghe Lộ Trạch nói chuyện với mình, sau đó chỉ chính mình: “Hỏi mình?”

Lộ Trạch buồn cười, “Không phải chứ! Người ta còn đang chờ!”

“À à!” Chu Thi Hàm lập tức lấy giấy bút trong túi xách ra đưa cho Lăng Viễn, kích động nhìn Lăng Viễn kí tên.

Ra khỏi phòng triển lãm, Chu Thi Hàm vẫn cầm lấy bản kí tên nói lời cảm ơn với Lộ Trạch, Lộ Trạch khoát khoát tay, “Không có việc gì, thấy cậu xấu hổ nên mình giúp luôn.”

“Bạn Diệp, mình…” Chu Thi Hàm cầm bản kí tên, đứng tại chỗ sắp xếp lại ngôn ngữ.

“Xe bus tới, mình đi trước.” Không đợi Chu Thi Hàm nói xong, Lộ Trạch lập tức lên xe bus, Chu Thi Hàm tiếc nuối rẽ sang một hướng khác.

Bên kia, trên xe Thẩm Di, Lăng Viễn ngồi phía sau nghịch điện thoại, “Cậu em họ này của cậu thật sự không giống như cậu kể…”

“Ừm…” Biết đâu lúc trước giả vờ, hoặc cũng có thể là bây giờ giả vờ, vậy cậu ta đang âm mưu cái gì? Dù bây giờ bọn họ không gặp nhau thường xuyên, nhưng cậu vốn sống trong nhà anh, ở cùng với cha mẹ, xem ra anh vẫn phải làm rõ nguyên nhân! Mẹ anh quá cưng chiều cậu, e rằng không phải chuyện tốt… “Cậu đi đâu?”

Lăng Viễn suy nghĩ một chút, “Về nhà!”

Đưa Lăng Viễn về nhà xong, Thẩm Di suy nghĩ một chút, chuyển hướng tay lái đến Thẩm trạch…

“Dì, sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?” Về đến nhà, Lộ Trạch lập tức chú ý đến niềm vui không thể che giấu được trên mặt Diệp Xảo Như.

Diệp Xảo Như đặt điện thoại xuống, “À, anh con nói hôm nay về ăn cơm.”

“Anh con?” Anh nào?

“Là Thẩm Di, mấy ngày nay nó rất bận, không ngờ còn nói về nhà ăn cơm, dì phải dặn nhà bếp chuẩn bị một chút…” Diệp Xảo Như lẩm bẩm đi vào nhà bếp.

Bởi vì Thẩm Minh có việc không về ăn cơm nên trên bàn cơm chỉ có Lộ Trạch và mẹ con Diệp Xảo Như. Diệp Xảo Như rất vui vì Thẩm Di thình lình về ăn cơm, không ngừng gấp thức ăn bỏ vào chén anh, nhưng Thẩm Di lại không có tâm trạng với cơm nước, mà là có chút hối hận với sự kích động của mình, cứ về nhà như vậy, anh hẳn phải nghĩ đến chuyện có về nhà cũng không biết rõ được cái gì mới đúng.

Lộ Trạch cảm giác được ánh mắt sáng rực dừng lại trên người mình, suy nghĩ trong đầu rối loạn, mặt cũng không có gì khác thường, cúi đầu ăn cơm.

“Sao vậy con? Sao cứ nhìn A Đình mãi?” Diệp Xảo Như hỏi.

Thẩm Di bị phát hiện cũng không xấu hổ, thấy Lộ Trạch ngẩng đầu lên, anh lập tức dời mắt đi, “Không có gì, đột nhiên cảm thấy em họ… thay đổi rất nhiều.”

“Đúng vậy!” Diệp Xảo Như vui mừng cười cười, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Con trai, ngày mà là chủ nhật, con có rảnh không?”

“Có chuyện gì sao?”

“Mẹ muốn con dẫn A Đình đi mua xe, lúc trước ở Mĩ nó lái xe đi học, bây giờ chen lấn trên xe bus cũng không quen được. Hơn nữa nó học không ngừng, có xe tự đi sẽ tiện hơn một chút.”

Lộ Trạch ngạc nhiên, vội vàng buông đũa, cười nói: “Không cần đâu dì, con như vậy đã tốt rồi, hơn nữa anh họ cũng bận…” Cậu không muốn đi cùng Thẩm Di, khí phách của người này quá mạnh mẽ, ở chung không hợp. Tuy chuyện sống lại này không phải lỗi của cậu, nhưng ở trước mặt anh vẫn sẽ có loại cảm giác như ‘lộ nguyên hình’.

“Không sao, con có thời gian, ngày mai không bận.” Câu trả lời của Thẩm Di cắt ngang Lộ Trạch, Lộ Trạch ngẩn ra, cậu không ngờ Thẩm Di sẽ đồng ý, chỉ nghe Thẩm Di nói, “Con sẽ giúp cậu ấy mua xe tốt, mẹ yên tâm!”

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Xảo Như cũng gắp đồ ăn cho Lộ Trạch, “Con cũng ăn nhiều một chút!”

Lột Trạch gật đầu, nhìn Thẩm Di, không hiểu anh đang suy nghĩ gì, tính cách như anh cũng sẽ không để ý những việc nhàn hạ thế này… Trong lòng nghi ngờ, nhưng không ai giúp cậu trả lời câu hỏi này.

Sau bữa cơm chiều, Lộ Trach ôm một quyển sách ngồi trong phòng, đọc sách là một trong các sở thích của cậu, tính cậu yên tĩnh bẩm sinh, bình thường Lộ Trạch thích ở nhà, cho dù ra ngoài thì lần nào cũng chọn một nơi im ắng để đi.

Lúc ở Mĩ, cậu dạy văn học Trung Quốc, tuổi tác lẫn dáng vẻ người phương Đông của cậu khiến cậu có chút danh tiếng ở trường, xuất phát từ sự quan tâm đến Trung Quốc, lớp của cậu bao giờ cũng ngồi đầy người, đa số đều là những gương mặt của người phương Tây.

Lúc cửa bị gõ, Lộ Trạch cho rằng là Diệp Xảo Như giống mọi ngày, cho nên không nghĩ nhiều, trả lời theo bản năng: “Mời vào.”

Bởi vì đang đến đoạn đặc sắc nên Lộ Trạch không ngẩng đầu lên, chờ người vừa đến mở miệng trước. Thẩm Di nhìn căn phòng gọn gàng sạch sẽ, nếu không hiểu rõ tình hình, nhất định sẽ nghĩ chủ nhân của nó là một người tốt, mà sự thật thì Diệp Tư Đình bây giờ cũng như thế.

Người kia ngồi cạnh cửa sổ, tập trung xem quyển sách trên tay, trên bàn có một cái ly, nước đang bốc hơi nóng. Sườn mặt của cậu nhìn rất mềm mại, có lẽ là do ánh trăng làm nền khiến cả người cậu trở nên rất đẹp đẽ, làm cho người ta muốn hiểu thế giới trong quyển sách của cậu là gì mà có thể khiến cho cậu bị mê hoặc như thế.

Thẩm Di cứ đứng yên một hồi như thế, người kia giống như đã quên có người vào phòng, vẫn xem quyển sách trên tay. Đợi đến lúc Lộ Trạch nhớ ra, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, không có bất cứ dấu vết gì lưu lại, làm cho cậu suýt nghĩ rằng lúc nãy là ảo giác của cậu, chắc là dì không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi? Lô Trạch nghĩ vậy, lại cúi đầu.

Setoh: Anh Di cứ ghét cho nhiều vô, rồi sau này lại thương không hết -_-

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio