Vệ Thành nổi lên ý chí chiến đấu, quay đầu lại vẫn là đến làm đến nơi đến chốn, từ từ tiến tới.
Muốn lựa chọn sử dụng thứ thường, có thể đi theo người trong Hàn lâm viện học ba năm, ba năm sau kiểm tra đánh giá, nếu kết quả tốt sẽ có cơ hội đề bạt thành biên tu (người biên soạn), nếu kết quả kiểm tra đánh giá không được đại khái chính là bị chuyển đi. Vệ Thành tiến Hàn Lâm Viện thời gian ngắn ngủi, hiện tại cũng chưa tới nửa năm, còn lâu mới được thăng chức.
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn là chiếu theo sự sắp xếp của cấp trên cần cù học tập, không nghĩ mượn giao tình hai lần trước hai đi lại cùng Lục học sĩ.
Hắn dường như đã quên chính mình cùng Lục học sĩ có vài lần trò chuyện với nhau thật vui, mỗi lần gặp mặt đều thực khách khí, trường hợp cần lễ nghĩa cũng không dám thiếu (những dịp quan trọng cần biếu quà).
Lục học sĩ ngoài miệng nói không cần khách sáo như vậy, trong lòng lại thấy rất vừa lòng hắn như vậy. Hắn mời Vệ Thành tới nhà làm khách cũng là muốn kiểm tra hắn thử một lần, hắn muốn nhìn xem khi mình biểu lộ thưởng thức Vệ Thành, Vệ Thành có còn trầm ổn không.
Hiện tại xem ra hắn là thật kiên định, không nghĩ hiệp ân báo đáp (làm việc tốt đòi người khác báo đáp), xong việc cũng không chủ động đi lên lôi kéo làm quen.
Trước kia Lục học sĩ chiếu cố Vệ Thành bởi vì Càn Nguyên Đế dặn dò, hắn nhìn ra trong số người được vào Hàn Lâm Viện, Hoàng Thượng cảm thấy hứng thú đối với Vệ Thành, tuy rằng đến nay không có bất luận ý tứ đề bạt nào, nhưng vẫn luôn chú ý.
Người được Hoàng Thượng nhìn trúng tiền đồ đều sẽ không kém cỏi, Lục học sĩ vẫn là tò mò hắn rốt cuộc có thể đi bao xa, có một lần thử này, kết quả rất xúc động. Trước đó thật là theo ý của Hoàng Thượng mà làm việc, từ lúc này hắn mới chân chính coi trọng Vệ Thành, đối đãi với hắn cũng càng thận trọng một ít.
Lục học sĩ bớt thời giờ cũng cùng thê tử hắn hỏi han, hỏi nàng thê tử của Vệ Thành như thế nào?
"Ta không rõ ý tứ của lão gia." (các nhà giàu, quan lại có đều gọi nam nhân chủ gia đình là lão gia)
"Ý tứ là ngày đó ngươi cùng Vệ phu nhân ở chung nửa ngày, có nhìn ra được cái gì không?"
"Ta xem nàng nhãn lực cũng còn tốt, nói chuyện cũng xuôi tai, bộ dáng không tồi, chính là xuất thân quá thấp. Nhìn đôi tay nàng chính là tay phải làm việc nhiều, ở trước mặt ta cũng câu nệ, rốt cuộc là người xuất thân nhà nghèo, không giống thế gia quý nữ gặp chuyện thong dong trấn định."
Lục học sĩ lại hỏi: "Ngươi xem nàng có thể là người sẽ kéo chân sau của nam nhân không?"
Lục gia tam thái thái xua tay nói không đến mức, chỉ là không phóng khoáng thôi. (các nhà giàu, quan lại có đều gọi nữ nhân chủ gia đình là thái thái)
"Như vậy a.."
"Lão gia đối với thứ cát sĩ chú ý nhiều như vậy? Thật sự thưởng thức hắn muốn đề bạt hắn sao?"
"Đều không phải là ý tứ của ta, muốn đề bạt hắn là người khác."
"Ai a?"
"Người này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng hắn sẽ không vĩnh viễn là thứ cát sĩ hèn mọn là được, thấy thê tử hắn ngươi khách khí một chút."
"Ta cũng không có không khách khí a, một câu khó nghe cũng chưa nói.. Bất quá hắn thực sự có bản lĩnh lớn như vậy? Hắn không phải không có hậu trường không có chỗ dựa sao? Ai mà mặc kệ con cháu nhà mình mà đề bạt hắn?"
Càn Nguyên Đế không làm rõ, Lục học sĩ nào dám nói bậy? Hắn cũng không dám đánh cuộc miệng của thê tử nhà mình, vạn nhất thê tử cùng tỷ muội hoặc là chị em dâu nhà mẹ đẻ tán gẫu vô ý nói ra ngoài, cũng là chuyện phiền toái.
Này đây, Lục phu nhân dù hiếu kỳ gặng hỏi, Lục học sĩ cũng không nhiều lời, chỉ nói về sau liền sẽ biết, bảo nàng vững vàng chậm rãi mà xem.
Nói là nói như vậy, năm này không thấy cái gì, đến cửa ải cuối năm, Vệ Thành cũng vẫn là thứ thường Hàn Lâm Viện.
Ngày trừ tịch (ngày ), hoàng đế ở trong cung mở tiệc, cùng triều thần đón năm mới. Lục học sĩ dẫn phu nhân đi, những quan viên không đủ tư cách đi thì ở nhà mình đón giao thừa, sau đó là kì nghỉ tết của bọn họ, triều đại quy củ là năm mới được nghỉ ngày, mùng sáu đi làm trở lại.
Chiều ngày , Vệ Thành làm xong một chút việc cuối cùng, thu thập xong ra khỏi Hàn Lâm Viện, trên đường trở về thấy có người bán bánh ngọt, hắn đi mua mấy thứ điểm tâm, sau đó dẫm lên tuyết chậm rì rì trở về. Đi đến nhà mình nơi đầu hẻm, liền thấy cổng được mở ra, cha hắn ở trước cửa quét tuyết.
"Cha."
Cha Vệ nghe thấy ngẩng đầu lên, thấy con thứ ba đã trở lại, nhếch miệng cười cười, khi cười, trong miệng liền thở ra một ngụm khí trắng: "Đứng ở nơi này làm gì? Ngươi đi vào đi."
"Để con tới quét cho, cha đi vào đi." Vừa nói hắn liền đem bánh trong tay đưa cho cha Vệ, muốn lấy cây chổi, hai cha con thế nhưng ở trước cửa tranh giành.
Ngô thị ở trong bếp, nghe được cửa có động tĩnh liền đi ra tới vừa thấy: "Các ngươi hai cha con làm gì a? Người đã trở lại sao không đi vào?"
Vệ Thành nói hắn muốn giúp đỡ làm việc nhà..
"Muốn làm việc nhà? Còn không đơn giản sao. Ngươi đừng cướp việc của ông ấy, về thư phòng nhìn xem, ta hôm nay ra khỏi nhà mua giấy đỏ rồi, chờ ngươi trở về viết chữ phúc, câu đối. Viết mấy bức, Các cửa phòng đều dán hết!"
Ngô thị sắp xếp như vậy Vệ Thành mới từ bỏ cướp chổi với cha hắn, hắn đem điểm tâm đi cất, xoay người vào thư phòng, mài mực, trải giấy đỏ chuẩn bị đề bút viết câu đối.
Cha Vệ thấy hắn vào thư phòng, lại cười cười, nói lúc này mới đúng! Đều là quan lão gia ai lại đi quét tuyết? Đây là việc của người thấp hèn!
Ông đưa tay lên miệng hà hơi, chuẩn bị tiếp tục làm việc, cũng bị Ngô thị mắng.
"Ngươi cũng thật là! Tức phụ nhi (con dâu) không phải lấy vải thô kẹp bông làm bao tay cho ngươi sao, bao tay đâu? Ngươi ra ngoài quét tuyết sao không mang?"
"Lúc làm việc mà mang rất dễ dàng làm rách, ta làm nhanh rồi về phòng ngồi trên giường đất liền ấm áp."
Ngô thị trừng ông một cái: "Lại không thiếu ông một bộ bao tay này, rách rồi thì vá lại, vá không được thì may cái mới. Bên ngoài trời lạnh, ngươi cũng không sợ lạnh rồi đổ bệnh sao."
Cha Vệ nói không lại thê tử mình, lấy lòng nói lần tới sẽ mang, bây giờ quét gần xong rồi lười về phòng lấy. Thấy ông còn ngoan cố được, Ngô thị cũng mặc kệ ông, xoay người về phòng bếp cùng tức phụ nhi tiếp tục bận việc.
Có tiền hay không có tiền đều ăn tết, đêm nay cả nhà muốn cùng nhau đón giao thừa, dù sao cũng phải thu xếp ra mấy món chính. Phía bắc sông hồ rất ít, đến năm trước mặt hồ đều đóng băng, trong chợ bán thức ăn không mua được cá.
Bọn họ mua hai cái móng heo, một miếng thịt ba rọi, lại mua con gà, mẹ chồng nàng dâu hai người thương lượng lấy đậu nành hầm móng heo, làm thịt kho, gà nướng ăn, lại chưng cái trứng, xào củ cải..
Người trong nhà ít, nên không nấu nhiều đồ ăn, Khương Mật còn nhớ mua ít giấy tờ vàng bạc, quê quán bên kia năm đầu tiên ở nhà mới sẽ ăn bánh trôi, bên này ăn sủi cảo, bây giờ nhà bọn họ đến phía bắc năm đầu tiên nên cũng nhập gia tùy tục làm vằn thắn.
Hiện giờ Vệ gia cũng không thể xưng là phát đạt, dù Vệ Thành ở Hàn Lâm Viện làm việc, bọn họ cũng chỉ là gia đình bình thường trong kinh thành.
Cuộc sống được mẹ chồng nàng dâu hai người thu xếp rất rực rỡ, người tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại náo nhiệt.
Đây là năm thứ hai sau khi Nghiên Mực chào đời, đầu năm này hắn mới tám tháng, mới vừa dứt sữa, có thể ăn đồ ăn nhưng chưa ăn được nhiều, tuy rằng sẽ ngồi sẽ bò nhưng cũng không đi đường, há mồm cũng là ê ê a a. Khi đó hắn còn nhỏ, tuy rằng mủm mỉm, nhìn cũng chỉ lớn một chút.
Hắn hiện tại một tuổi tám tháng, nói được rõ ràng, đi chạy đều thực vững chắc, có thể giúp nương hắn mang một ít đồ.
Khương Mật chỉ vào trong nhà các loại đồ vật đã dạy hắn, nói cho hắn cái đó là cái gì, cho hắn mang đồ vật cũng không có vấn đề gì. Nghiên Mực thực thích giúp nương hắn làm việc, thực dính người, còn sẽ cướp việc để làm.
Trong nhà khi thu xếp cơm tất niên, Nghiên Mực cũng ở nhà bếp, hắn một hai phải theo tới, đem người đặt ở trong phòng hắn cũng có thể trộm đi lại đây, Khương Mật không còn cách nào, liền ở chỗ trống bên cạnh để cái ghế cho hắn ngồi, hắn ngoan ngoãn ngồi xong, lại đem bánh bao thịt mua ở trên đường đưa cho hắn từ từ gặm.
Khi Nghiên Mực ăn hắn rất ngoan, hai tay cầm chặt bánh bao thịt gặm, một chút cũng không đáng ngại.
Hắn gặm non nửa cái, liền kêu nương.
Khương Mật quay đầu lại hỏi hắn có chuyện gì?
"Không muốn ăn."
"Nương cất cho con, khi nào muốn ăn thì hấp lại cho nóng có được không?"
Nhóc con gật gật đầu, hắn đứng lên đem bánh bao thịt đưa cho Khương Mật cất đi, Khương Mật lấy cái chén sứ, đem gặm thiếu bánh bao thịt để bên trong, lại đậy nắp, để bên cạnh phóng. Cất xong quay đầu lại nhìn nhi tử nói: "Nghiên Mực ngồi ngoan ở chỗ đó, ngồi chỗ đó nhìn nương, đừng chạy loạn biết không?"
"Nga."
"Nga là có nghe lời nương hay không?"
Nhóc con ngồi ở trên ghế nhỏ cười, nói là sẽ nghe lời.
Ngô thị mới đi ra ngoài một chút, về nhà bếp tới liền gặp được một màn này, cười nói: "Cũng chính là ngươi, đổi người khác tới hắn mới không ngoan."
"Do con là nương của Nghiên Mực chứ sao, giống Tam Lang không phải cũng rất nghe lời nương nói?"
"Đó là sau này hắn mới hiểu chuyện, lão tam khi còn nhỏ làm ầm ĩ, vào thôn học vỡ lòng mới chậm rãi đem tính tình sửa lại."
Nói đến thôn học, Ngô thị lại nghĩ tới quê quán bên kia, nói không biết ở nông thôn quê quán có náo nhiệt không, "Lão đại lão nhị hiện giờ đồng ruộng cũng nhiều, thu hoạch nhiều như vậy nhưng đừng giống như năm rồi, không dám ăn uống tiêu xài, cuộc sống còn có cái gì hi vọng? Bây giờ đã khác, dù có nghèo khó cũng sẽ đến nỗi ăn không tốt?"
Khương Mật cũng nghĩ đến nhà mẹ đẻ nàng, không biết cha có nhớ thương nàng không.
Đầu năm cùng Tam Lang ra khỏi nhà kỳ thật không có đặc biệt nhớ thương những người khác, lúc ấy chỉ lo lo lắng Nghiên Mực. Lúc ấy thật sự cái gì cũng không biết, cũng không biết thi hội khảo xong là sẽ làm cái gì, còn nghĩ thi rớt có thể trực tiếp về nhà, khảo tốt cũng có thể áo gấm về làng.
Lúc ấy căn bản không nghĩ tới loại khả năng không thể quay về, bởi vì không nghĩ tới, cũng không có đặc biệt nhớ thương cha mẹ chồng hoặc là nhà mẹ đẻ nàng.
Rời khỏi thời gian dài mới nhớ, Khương Mật thật không biết khi nào mới có thể trở về một chuyến, không biết lần sau trở về quê quán thành cái dạng gì.
Thấy nàng không nói, Ngô thị hỏi nàng suy nghĩ cái gì?
"Nhớ cha con, không biết ông ấy lúc này đang làm cái gì? Ở cùng đại bá bọn họ tán gẫu, hay là cùng Cẩu Tử chờ ăn cơm tất niên."
"Tức phụ nhi ngươi nhớ nhà sao?"
Khương Mật cười cười: "Nương nói lại không đúng. Tam Lang cùng Nghiên Mực ở chỗ này mới là nhà ta, chỉ là Tết nhất nhớ tới cha con, trừ bỏ lúc mang thai Nghiên Mực năm ấy, mùng hai năm rồi con đều về nhà mẹ đẻ xem ông ấy, năm nay là trở về không được."
"Về sau sẽ gặp lại, hoặc là chúng ta trở về nhìn xem, hoặc là ngươi nhà mẹ đẻ ngươi bên kia có người tiền đồ, không chừng cũng sẽ lên kinh."
"Nương cũng không nhớ tới bà con ở quê quán sao? Còn an ủi con?"
Đến lúc ăn cơm tất niên, mẹ chồng nàng dâu hai người ăn ý không nói đến chuyện này nữa, nội dung nói chuyện chủ yếu vẫn là kinh thành bên này ăn tết náo nhiệt, nói tình huống trong nhà hiện giờ, đề ra kế hoạch năm sau.
Ngô thị nói đầu xuân bà sẽ nuôi mấy con gà, bằng không ăn cái trứng cũng phải mua.
Khương Mật nghĩ nghĩ, nói sau này chủ yếu vẫn là chăm nhi tử, Nghiên Mực hiện tại nói rất khá, đi theo có thể dạy hắn đọc Tam Tự Kinh.
"Vừa lúc ta cũng cùng Nghiên Mực cùng nhau học, nhà ta về sau càng ngày càng tốt, ta phải biết chữ mới được, không thể việc gì cũng đẩy cho tướng công."
Vệ Thành nghe vậy liền buông đũa, nói: "Mấy ngày nay không cần đi nha môn, ta dạy hai người các ngươi, đầu tiên là tập viết tên cái đã."
Chính hắn có thể đọc sách, sao có thể không dạy người khác. Nói xong liền chấm nước trà ở trên bàn viết chữ Khương Mật, Khương Mật vừa thấy, mặt nhăn như trái khổ qua.