- Nếu nắng lên, người đầu tiên anh muốn thấy, là em. - bàn tay vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng uốn lọn tóc của cô.
- Nếu kì thi đến, người tôi muốn thấy rớt hạng, là anh. - cô vất tay anh ra.
"Tàn nhẫn quá đi..." anh bĩu môi. Giờ họ đã chính thức là bạn trai bạn gái của nhau. Anh cũng hơi bất ngờ, vì cái người mở miệng là Misao, thường thì anh là người mở miệng nói thích cô nhiều nhất. Nhưng có lẽ nào, những động thái của anh, đã làm cô rung động? Và rồi khiến cô phải tỏ tình với anh bằng cái cảm giác cô đã đè nén từ lâu.
"Nó đấy! Chính là nó!" cô gào thét tâm can mặc dù bên ngoài mặt tỉnh rụi. Cô thích anh từ khi nào? Cô không hay. Cô buột miệng nói vì cái gì? Cảm xúc tự dưng bắt cô mở miệng. Cuối cùng cô đang làm trò gì? Trò ngu dại nhất mà cô nghĩ!
"Rồi phải nói thế nào với cha mẹ, Mao và anh hai...cả Hana-san và những người bạn mình mới quen biết? Chẳng nhẽ thốt lên 'Mình đang làm bạn gái của Akira Tatsuki?'. Chắc chắn họ sẽ cạo đầu mình....cả những cô gái hâm mộ anh ta nữa. Và cả kì thi nữa!!? Làm thế nào...Làm thế nào? Kì thi sắp tới rồi mà mình lại còn yêu với đương! Chẳng nhẽ lại chui đầu vào rọ như trước đây sao?" cô rất bối rối.
Anh bây giờ cùng cô trên tầng thượng, gió phần phật mát lạnh cả người. Anh cười:
- Bây giờ chúng ta đang hẹn hò à? - đôi mắt anh có ý trêu chọc. - Em cũng biết chọn chỗ đấy.
- Không. - cô đáp thẳng, liếc sang - Anh bám lên đây.
- Tưởng em sẽ chọn nhà vệ sinh để chúng ta hẹn hò chứ? - anh không thèm nghe, cằm đặt trên vai cô.
- Này...tôi đang làm bài. Làm ơn đừng rủ rỉ suốt như vậy. Phiền phức! - cô đẩy mặt anh ra.
"Ức hiếp nổi giận..." Tatsuki chu mỏ, cuối cùng cũng phải chịu thua sự chịu đựng đáng khen với những trò dụ dỗ mà anh làm. Anh dựa lưng vào hàng rào sắt, rồi nhìn cô. Cô thật xinh đẹp trong đôi mắt anh. Anh nghĩ đó là người con gái đẹp nhất và trong sạch nhất mà anh gặp. Anh không phải kén chọn con gái, nhưng anh từng gặp nhiều kiểu người. Họ khác nhau. Họ tỏa sáng bằng ánh đèn sân khấu hoặc những lớp trang điểm dày cộm làm anh buồn nôn. Cách ăn nói của họ quá tuyệt, đến nỗi anh có thể nghĩ họ có cách làm người ta lên giường cùng họ chỉ bằng lời nói. Anh không phải lần đầu gặp cô gái như Misao. Thậm chí, anh thấy khá nhiều. Khổ nỗi anh luôn cho rằng họ là "trạch nữ" và cũng không muốn giao tiếp với họ. Họ chưa từng tỏa sáng.
Cô gái này lại khác. Tỏa sáng và quyến rũ theo cách riêng của mình. Ngày đầu tiên ném dép vào người anh. Cô là cô gái nghiêm nghị với mái tóc đen phất phơ trước gió. Sau đó cứu anh, mặc dù trước đó phun ra không ít lời phỉ báng anh, dù chảy máu, cô không khóc. Trái tim anh đã rung động từ đó. Cô chưa hề để anh thấy rằng cô không thể tự vệ hoàn hảo như việc cô bị bắt giam rồi mém bị những trò đồi bại xâm lấn. Anh đã đi đến quyết định sẽ tỏ tình cô vào ngày không xa, nhưng không ngờ, anh lại là người được tỏ tình. Nếu hỏi anh cảm giác như thế nào, anh sẽ không nói, mà là hành động.
Bờ môi nhỏ của cô mím lại, khuôn mặt nhìn nửa của cô trông đáng yêu đến mức tim anh không điều chỉnh được nhịp đập. Anh nghĩ cô đẹp tựa hồ đóa huệ trắng. Tinh khiết, trong sạch, tỏa hương thơm xao xuyến. Muốn ngắt hẳn cũng rất do dự mới dám làm.
Riêng anh thì anh lại không ngắt, anh muốn nó hoàn toàn thuộc về anh, cả mảnh đất, cái rễ hay chỉ đơn giản là phấn hoa. Tất cả phải là của anh.
- Này! - cô giật mình khi có vòng tay quanh eo cô.
Anh vẫn còn giữ cây son đó, và cười:
- Yên nào, khéo lem đấy.
Anh lại bắt đầu tô son bóng lên bờ môi của cô, bờ môi mềm mại đang thở ra những hơi thở gấp rút.
Bàn tay trái anh tô son, tay phải thì giữ chặt lấy cằm cô. Có cảm giác anh đã quá gần rồi, hơi thở anh bên tóc cô, nong nóng. Cô ngồi im. Để anh cứ tiếp tục làm. Anh từ cằm cô, vuốt nhẹ xuống cổ. Cô nhột, cảm giác đến xương sống, lập tức giật người. Anh mỉm cười, mắt anh có ý định hoang dại với cô gái này. Anh đang chạm vào nhành hoa mà anh yêu thương nhất, để mà chiếm đoạt nó. Cô liếc anh. Nghĩ anh mà làm gì bậy bạ, cô sẽ lập tức cho anh phát cùi chỏ vào mặt. Tâm tình là thế, mà cơ thể lại không. Đôi má cô đỏ ửng lên, và nơi nóng hổi ấy, chợt cũng bị lây lan đỏ cùng cực. Cô nghe được tiếng tim đập, biết là của cô. Nó đập lớn. Cô sợ anh sẽ nghe thấy. Cô phải phân tán hết tất cả tâm tư.
Tô xong, anh nhìn cô, cô vẫn cố gắng nhắm mắt nhắm mũi viết bài cho bằng được dù đôi má cô như quả cà, lòng anh có chút si mê.
Vì bây giờ, cô đã rất gần, rất xinh đẹp.
"E là...mình cũng không nhịn được rồi..." anh cúi đầu xuống, mái tóc vàng của anh khẽ bay.
Cô nhắm tịt mắt mũi, nhưng vẫn cảm nhận được sự nóng ấm, mềm mại cùng với hơi thở gần gũi mát rượi. Bờ môi mềm mại của anh chỉ chạm lên môi cô, như chỉ nhẹ nhàng vây lấy bông hoa nhỏ bé không dám làm bị thương.
Anh vốn biết tính cô, nếu anh tiến sâu, cả không chỉ trở nên khó khăn, mà thậm chí còn khiến cô có cảm tưởng anh chỉ xem cô như "cái máy hôn".
Chỉ như thế, anh ngẩng đầu lên, hôn khẽ lên trán cô.
- Anh không thể làm gì nhiều hơn thế này. - anh kéo đầu cô, cũng khẽ hôn lên mái tóc phía thái dương.
Rồi anh ôm lấy cô, rất nhẹ nhàng. Đôi mắt anh nhìn xa xăm lên phía bầu trời, đầu anh tựa vào vai cô, mỉm cười nhạt:
- Anh nghe được tiếng tim em đập đấy...
- Im! Im đi! Tên đần! - sau khi ngồi im cho anh hôn, cô mới chợt tỉnh giấc.
- Anh hạnh phúc lắm, Misao-tan của anh à.
Anh với tay lấy khuôn mặt nhỏ bé, định đáp môi lên lần ...
- Này...sắp vào học rồi, đứa ở đây lâu quá sẽ bị bắt đấy!
Ông thầy Kuro làm gì đó tựa tựa tranh thủ thời gian dạy trốn lên sân thượng ngủ...và thấy hết tất cả những gì nãy giờ....
....Cả người bị cắt ngang, cứng họng....