Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

"Cậu... cậu nói bậy!"

Thiệu Dĩ Ninh hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nói ra câu đầu tiên chính là phản bác: "Mới không phải!"

Cái gì bị nguyền rủa? Đây không phải là khái niệm của nhân loại sao? Không biết trên thảo nguyên của thế giới này có nhân loại không, nguyền rủa cái gì, gạt người.

Hừ, gia hỏa này thoạt nhìn không giống một người... sói tốt. Ngao ô tộc cùng miêu ô tộc lại là thù địch tích từ nhiều thế hệ, nói bậy vài câu cũng hết sức bình thường.

Cho nên, Thiệu Dĩ Ninh hạ quyết tấm, nhất quyết không tin!

Hơn nữa...

Già Lâu tốt như vậy, làm sao có khả năng bị nguyền rủa?

Nói loại lời này, đều là người xấu!

Đồng thời, Thiệu Dĩ Ninh không nhịn được mà nhớ tới một ít hồi ức, một ít hồi ức không tốt lắm.

Cậu xoay người, dứt khoát hướng về phía lang thiếu niên mà hung hăng nói: "Cậu tránh ra!"

"Cậu nói cái gì, tôi đều không tin!"

Chính cậu có mắt để nhìn, có đầu óc để tự suy nghĩ, vì sao lại muốn nghe một gia hỏa không rõ lai lịch lừa dối?

Lông mày lang thiếu niên nâng lên, ánh mắt càng thêm hứng thú.

Bọn nhãi ranh miêu ô tộc, không phải đều rất ngu ngốc, bị a ba a mụ bảo vệ rất tốt, rất dễ bị lừa sao?

Con này nhìn như một nắm tuyết, vậy mà không dễ lừa?

Mới đầu cách xa nên hắn không nhìn cẩn thận, hiện tại, lang thiếu niên thật sự cảm thấy hứng thú, vì thế đến gần một ít, cẩn thận đánh giá tiểu miêu nhãi con.

Da lông thuần trắng giống tuyết đầu mùa vừa mượt mà lại mềm mại, giống đám mây trôi nổi vào tầm nhìn của hắn, đôi mắt xanh thẳm giống bầu trời sau cơn mưa, trong sáng tươi mát... Từ từ, bạch tạng? Tại sao đến giờ hắn mới ý thức được điểm này?

Trách không được sẽ đứng về phía Già Lâu, là bởi vì đều không giống người thường sao?

Nghĩ như vậy, tròn mắt lang thiếu niên quay tròn, cố ý lớn tiếng nói: "Ai nha! Mạnh Mẽ à, mày nói xem, cả thảo nguyên đều biết chuyện của Già Lâu, vật nhỏ thế này tại sao lại không biết?"

"Có phải Già Lâu cố ý gạt nó không a?"

Thiệu Dĩ Ninh quay mặt qua chỗ khác, không nhìn hắn.

Con sói xám khác tên Mạnh Mẽ khờ khạo nói: "Có thể là sợ nó không để ý đến hắn đi."

Hắn nâng chân trước lên, gãi gãi đầu, đầu lưỡi vươn ra, hút nước miếng: "Tiểu miêu nhãi con này, thật đáng yêu a."

Muốn thân cận, muốn liếm.

Lang thiếu niên:...

Phản bội, thường đến từ nội bộ.

Hắn nháy mắt giận sôi máu, cào cái ót Mạnh Mẽ một vuốt: "Câm miệng!"

Mạnh Mẽ ngốc: "Thiếu tộc trưởng, không phải ngài vừa nói chuyện cùng tôi sao?"

Lang thiếu niên cả giận nói: "... Không phải bây giờ, hiện tại câm miệng!"

Mạnh Mẽ có chút hồ đồ, bất quá hắn giống như bị đánh thành thói quen, ủ rũ cụp đuôi lui về sau hai bước, lại nhịn không được mà ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt trông mong tiếp tục nhìn về phía mèo con.

Lang thiếu niên dời lực chú ý trở về, hầm hừ nói: "Tiểu miêu nhãi con, ngươi có muốn biết chuyện của Già Lâu không?"

Khẩu khí của hắn mười phần giống bà ngoại sói*, trăm phương nghìn kế dụ dỗ mèo con: "Chẳng lẽ ngươi không hiếu kì sao? Không hiếu kì về chuyện xưa của Già Lâu?"

*Bà ngoại sói trong cô bé quàng khăn đỏ:)))

"Ta không phải là đang lừa ngươi, mà là nói cho ngươi chân tướng."

"Chờ ngươi biết được chân tướng, về sau ở thời điểm Già Lâu cần trợ giúp, ngươi cũng có thể giúp hắn a."

... Lời này vậy mà rất có đạo lý.

Nhưng mà, Thiệu Dĩ Ninh sẽ không bị mắc mưu. Cậu muốn biết chân tướng, cậu có thể hỏi Già Lâu, có thể tự mình đi điều tra, cần gì phải biết từ trong miệng người khác?

Lại thêm nữa, lỡ đâu Già Lâu không muốn để người khác biết chân tướng thì sao? Nếu Già Lâu muốn tự mình xử lý thì sao? Già Lâu cứu cậu, cậu xem báo đen là bằng hữu, đã là bằng hữu thì phải tôn trọng lẫn nhau nha.

Vì thế, Thiệu Dĩ Ninh không những không đi xuống, ngược lại còn dùng móng vuốt nhỏ bò đến chỗ cao hơn, lắc mình tránh ở mặt sau của một lá cây lớn.

Cậu quyết định, thẳng đến khi Già Lâu quay về, cậu sẽ không đáp lại cái gì.

Không để ý tới hắn.

Nhưng mà, lang thiếu niên hạ quyết tâm muốn trêu đùa cậu.

Hắn đi về phía trước hai bước, xem xét vị trí cụ thể của mèo con, sau đó cười tủm tỉm nói: "Ta biết rồi, nguyên nhân ngươi không xuống dưới là vì ngươi không thể xuống."

"Chậc chậc, chỉ biết trèo lên không biết trèo xuống, ha ha ha ha!!!"

Thiệu Dĩ Ninh:?????

Sỉ nhục! Sao có thể nói như vậy!

Ai nói cậu không thể xuống! Cậu chỉ là, chỉ là thấy phía dưới có sói, không muốn đi xuống mà thôi!

Cái đứa thất bại khi xuống cây kia, không phải là cậu!

Lông mao của mèo con đều nổ tung, cái đuôi dựng thẳng lên trời, quơ qua quơ lại ở lá cây, tức giận thật sự.

Cậu nhịn không được mà lộ cái đầu nhỏ, tuy không có khí thể để trực tiếp phản bác, nhưng cũng có chút ý tứ muốn biện giải, chỉ là kiềm chế --- khoan đã, cậu làm có thể giải thích vụ việc này với một con sói?

Lý trí quay lại, Thiệu Dĩ Ninh hầm hừ trong lòng, ngáp một cái, bày bộ dáng không quan tâm, học sự bình tĩnh của Già Lâu: "Cậu nói thế nào cũng được, tôi sẽ không xuống."

... Chiêu này cũng không dùng được?

Đáy lòng lang thiếu niên cứ như là có móc câu khảy tới khảy đi, làm cho lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, càng muốn dụ mèo con xuống cây --- hắn nhân lúc đi tuần tra lãnh địa, lén tới đây. Chỉ muốn xem miêu ô tộc có canh phòng nghiêm ngặt hay không, lại không nghĩ rằng sẽ gặp được vật nhỏ thú vị như thế.

Hắn là thiếu tộc trưởng của ngao ô tộc, về sau sẽ trở thành tộc trưởng, muốn đồ vật gì, chiếm lấy là được.

Mắt đen của lang thiếu niên âm trầm, đột nhiên lớn tiếng ra lệnh với con sói xám bên cạnh: "Đi, trở về gọi bọn chúng đi!"

Bọn họ là sói, giỏi nhất là chiến đấu theo nhóm, người (sói) đông thế mạnh.

Trong lòng Thiệu Dĩ Ninh cả kinh.

Sói là động vật quần cư, một cái bầy sói ít thì có bảy tám con, nhiều thì mấy chục con, ở nơi hoang dã mà gặp phải, vô luận là sư tử, hổ, báo cũng đều phải lùi bước. Bọn họ giảo hoạt lại đoàn kết, trên cơ bản không thắng được.

Một con mèo con, dù có tránh ở trên cây, chỉ sợ cũng không kéo dài được bao lâu. Huống chi ở chỗ này, miêu ô tộc và ngao ô tộc có thù địch từ nhiều thế hệ.

Thiệu Dĩ Ninh có chút hoảng hốt.

Đầu nhỏ thò ra từ đằng sau lá cây, mắt lam chớp chớp, nãi thanh nãi khí miao một tiếng: "Cậu... cậu từ từ!"

Bốn lỗ tai sói dựng thẳng lên, lang thiếu niên làm bộ không kiên nhẫn, hơi nghiêng đầu, cố ý có lệ nói: "Làm gì?"

"Ngươi cho rằng bây giờ xin tha thì sẽ có tác dụng sao? Chậm!"

Thiệu Dĩ Ninh căn bản không có ý định xin tha thứ.

Móng vuốt nhỏ của cậu lay lay bên cạnh hai cái, rồi sau đó nghiêm trang nói: "Cậu nói đúng, là tôi không xuống được."

"Cậu không cần kêu sói khác tới đây, giúp giúp tôi đi."

Lang thiếu niên nheo mắt.

Từ thái độ của tiểu miêu nhãi con, có chút giống sợ bị sói vây công nên thỏa hiệp, hay là kéo dài thời gian, chờ Già Lâu trở về?

Sói là sinh vật cực kì đa nghi, bọn họ không thể tin tưởng ai một cách đơn giản như vậy.

Nhưng mà...

Lỡ đâu là thật thì sao?

Ấu tể đáng yêu như thế, mềm như bông, lớn lên giống một nắm tuyết, yếu ớt, đáng thương, chạm vào liền nát giống bông tuyết.

Cho nên, sợ hãi cũng là bình thường.

Tưởng tượng như vậy, lang thiếu niên liền cảm thấy có khả năng. Tiểu miêu nhãi con vẫn chỉ là một con non, loại phản ứng này cũng rất bình thường.

Hắn liền đứng ở dưới tàng cây, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, cái mồm hẹp dài nhòn nhọn hướng về phía mèo con, nhe răng: "Tốt thôi."

"Vậy ngươi nói, làm sao để ta giúp ngươi?"

"Nếu không thì ngươi nhảy xuống, ta đón ngươi?"

"Không được." Thiệu Dĩ Ninh lập tức từ chối, làm như thật nói: "Qúa cao, tôi sợ. Cậu trèo lên trên một chút, tôi cũng đi xuống một chút, như vậy rồi cậu hẵng đón tôi."

Cây đại thụ này cũng không phải là một cây thẳng tắp, các mặt đất khoảng 1 mét có một cái cành vươn ra, nếu đứng ở chỗ này đón tiểu miêu nhãi con, xác thật là khoảng cách gần hơn một ít.

Lang thiếu niên tự hỏi một lát, đồng ý.

Hắn phân phó con sói xám còn lại đi xa một chút, định cùng tiểu miêu nhãi con chơi đùa thật tốt. Da lông màu xám bạc dưới ánh mặt trời rất dễ thấy, hắn tinh thần phấn chấn, một chút đã nhảy được lên trên cành cây.

... Điều này chứng minh, hắn là một con sói khỏe mạnh, rắn chắc hữu lực, tràn đầy tuổi trẻ. Hắn rất tin tưởng, lớn lên hắn có thể cùng phụ thân --- không, hắn sẽ lợi hại hơn phụ thân, càng có thể làm một con sói đầu đàn tốt.

Sau khi lang thiếu niên nhảy lên, đứng vững vàng, liền bắt đầu thúc giục tiểu miêu nhãi con: "Nhảy đi? Ta sẽ đón ngươi."

Khoảng cách nơi này với mặt đất không cao, tuy hắn không phải là chủng tộc am hiểu leo cây, nhưng hắn cũng không quá hoảng loạn, cùng lắm thì nhảy thẳng xuống, độ cao 1 mét chẳng là gì với hắn.

Không nghĩ tới, tiểu miêu nhãi con lại "đáng thương vô cùng" nói: "Cậu leo lên trên chút, tôi vẫn sợ hãi."

Lang thiếu niên: Xuy, miêu ô tộc quả nhiên phiền toái.

Đã đi lên trước bước đầu tiên, bước thứ hai cũng dễ dàng hơn nhiều. Hắn chỉ cần nhẫn nãi, lần thứ hai bò lên trên một đoạn.

Thân cây càng lên cao thì càng khó kiếm chỗ đặt chân, sói thời thiếu niên đã có dáng người và thể trọng lớn, đạp lên trên nhánh cây làm nó kẽo kẹt rung động, làm hắn có một tia dao động, nhưng lúc này, tiểu miêu nhãi con phảng phất như nhìn ra hắn đang do dự, đột nhiên nói: "Cậu tên gì?"

"Ta..." Lang thiếu niên hồi phục tinh thần, giơ cằm lên: "Ta tên Đa Luân."

Tên này ở loài sói có ý nghĩa là dũng sĩ dũng cảm nhất, cường đại nhất.

Đa Luân rất kiêu ngạo vì cái tên này. Bất quá, hiện tại hắn có chút mất kiên nhẫn, chòm râu rung động, âm điệu lớn hơn: "Sao ngươi còn chưa xuống dưới?"

Thiệu Dĩ Ninh chậm rì rì nói: "Từ từ đi."

Thanh âm của tiểu miêu nhãi con mềm mại, giống như một bông hoa nhỏ nở rộ trong gió xuân, lỗ tai Đa Luân hơi chuyển động, bỗng nhiên hơi ửng đỏ.

Quá dễ nghe, một chút nữa hắn bắt được, hắn sẽ đem cậu giấu đi, giấu ở nơi không ai tìm thấy được, như vậy, chính mình có thể thường thường tìm mèo con chơi cùng.

Vật nhỏ tốt như vậy, thế nào... chơi thế nào cũng không đủ.

Hắn tính toán khá tốt, đã bắt đầu lên kế hoạch giấu mèo con ở đâu. Nhưng cũng ngay một khắc này, móng vuốt Thiệu Dĩ Ninh đột nhiên nâng lên, sau đó dùng sức cào một phát!

"Ngao ô!!!"

Một quả mọc trên cây đại thụ rơi xuống, chuẩn xác không lầm đập vào trán Đa Luân! Bởi vì quán tính, quả này còn rất nặng, đánh hắn đau đến mức ngao ô một tiếng!

"Ngươi... ngươi dám đánh ta!"

Đa Luân rốt cuộc cũng tỉnh ngộ --- vật nhỏ này vậy mà dám lừa hắn!

Thiệu Dĩ Ninh... khụ, rất ít khi gạt người, a không, lừa sói. Nhưng hiện tại cậu không có biện pháp, cậu cũng có chút chột dạ.

Cậu nhìn Đa Luân đang bực bội, nhanh chóng cào thêm ba phát nữa!

*Ninh Ninh cào làm rớt quả nha, đừng quên lúc này tụi nó cách nhau ít nhất vài mét.

"Đông!"

"Thình thịch!"

"Ai nha!"

Đa Luân quả thực là muốn tức chết rồi!

Hắn tức muốn hộc máu, muốn trực tiếp xông lên bắt tiểu miêu nhãi con, nhưng hắn đã quên, lúc này hắn đang không ở mặt đất vững vàng quen thuộc, mà là ở trên nhánh cây lảo đảo lắc lư giữa không trung. Động tác đột ngột của hắn, lập tức dẫn tới một vòng nguy cơ. Nhánh cây hoảng a hoảng a, vang kẽo kẹt, ngay sau đó "tách" một tiếng! Gãy đứt!

"Ngao ô!!!"

Sói bạc ngã thật mạnh xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi. Bất quá phía dưới là cành lá khô, hắn cũng không thể bị thương. Chỉ là đau đến tàn nhẫn, hơn nữa hắn lại tức giận muốn chết, một lát cũng không bò dậy được.

Thiệu Dĩ Ninh từ trên cây thò đầu nhỏ ra, thè lưỡi: "Cậu còn dám khi dễ tôi?" Hừ!

"Ngươi... ngươi chờ!"

Đa Luân cá chép lộn mình, kiên cường bò dậy, hung hăng cắn răng một cái: "Ngươi chờ!"

... Vừa dứt lời, một hắc ảnh bỗng nhiên hiện ở phía sau hắn, trầm giọng hỏi lại: "Chờ cái gì?"

"Chờ..."

Đa Luân quay đầu lại, Thiệu Dĩ Ninh cũng nhìn xuống theo --- dưới tang cây, báo đen cường hãn, mạnh mẽ hơn báo đốm bình thường, cũng lớn hơn sói xám một vòng, chỉ đứng bất động cũng có cảm giác áp bác kia không phải là Già Lâu thì là ai?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio