3
Tiêu Chí Hành, nam, 30 tuổi, là người phụ trách chính của Bảo tàng tư nhân Phủ Cổ, ngoại hình đẹp trai, tính cách tao nhã, sở thích: khỏa thân (cởi ch.uồng ở nơi công cộng).
Tôi xem đi xem lại thông tin cá nhân của vị kim chủ này, cũng đỗ xe ngay gần lối vào của bảo tàng, nhìn hai con sư tử bằng đá xanh ở lối vào, mặt tôi nhăn lại thành hình trái khổ qua.
Thật là tổn thọ mà.
Đây là loại đau khổ nào của con người vậy.
Vì dự án tiếp theo là dự án phát triển hạng mục tại Phủ Cổ, sắp tới tôi phải dẫn theo một nhóm người đến bảo tàng này để tu sửa.
Tôi còn đang lê lết ở cửa thì bạn thân nhắn tin đến: "Làm sao vậy, tên k.hốn kia làm khó dễ cậu à? Không cần sợ, c.ắn c.hết hắn cho mình!”
Sau đó, nó còn gửi voichat cho tôi nữa.
Tôi giật mình, vì vậy tôi tắt đi một cách dứt khoát.
Bởi vì tôi sợ rằng giọng nói của nó có thể triệu hồi đến vị kim chủ kia.
Haizz, đau dài còn hơn đau ngắn vậy, tôi lê bước chân đến trước quầy lễ tân và giả vờ hỏi: "Xin lỗi, người phụ trách có ở đây không?"
Cô gái trẻ ở quầy lễ tân nhìn tôi từ trên xuống dưới, đôi mắt xanh lay động, cô cười niềm nở với tôi: “Có, có, ngài ấy đang chờ cô đó.”
Chờ tôi?
Tôi ngạc nhiên lắm nha.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong ngõ không một bóng người như thế, hắn sẽ không biết cái quần tối qua là do tôi lấy đi đúng không?
Nghĩ đến đây, tôi càng lo sợ hơn.
Bất quá, hắn không có quần, vậy hắn trở về như thế nào?
Nghĩ đến bộ dạng của vị kim chủ bên trên mặc áo vét, bên dưới lại không mặc gì đi trên phố, tôi…
Hí Hí
Đương nhiên, nếu tôi có góc nhìn của thượng đế, lúc này tôi hẳn sẽ thấy một người đàn ông với mái tóc bù xù vừa bước ra khỏi xe taxi, mặc chiếc quần tây được đặt may riêng lẽ ra phải ở trong nhà tôi, và chiếc áo sơ mi trắng bó sát với những chiếc cúc cài một nửa, vẻ mặt âm trầm mà bước vào viện bảo tàng Phủ Cổ từ cửa đằng sau.
Mà bên trong văn phòng, hai kiện quần áo nằm rải rác trên sàn, từ đó một con mèo sư tử chui ra.
Khi tôi gõ cửa bước vào, Tiêu Chí Hoành đang cài cúc áo.
Thật là trắng…
Giữa cổ áo, những đường cơ ngực lộ ra mờ nhạt.
Tôi che cái mũi của mình.
Wow, thật lớn nha.
Anh ta nhìn lên, thấy đó là tôi, giọng nói có vẻ hài hước:
"Giám đốc Thẩm, chị lại tới đây để nói về "công việc" à?"
Giọng anh ta trầm lắng, mang theo chút khàn khàn.
Không cần nghĩ cũng biết anh ta đang muốn nói đến ‘công việc’ gì.
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nổi:
"Không dám so với ông chủ Tiêu, ‘sở thích’ của ngài thật đặc biệt nha.”
Lời này vừa nói ra, văn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ, một con vẹt thò đầu vào, đứng trên bàn làm việc mà hóng chuyện.
Tôi liếc nhìn nó, nó có cùng màu lông giống với tóc của cô gái ở quầy lễ tân.
Vì đang nắm trong tay bí mật của người ta, tôi khụ khụ hai tiếng, nói rõ mục đích của mình:
“Hôm qua là tôi say rượu nên lỡ lời, thỉnh ngài thông cảm cho tôi. Nhưng mà…”
Tôi đặt một chai vang đỏ đắt tiền lên bàn, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt anh ta:
“Không khéo nha, tôi cũng biết bí mật của ngài. Nhưng tôi không có ý định tiết lộ nó. Dù sao thì sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội hợp tác với nhau. Tôi cũng tin tưởng, ông chủ Tiêu ngài là người kín tiếng. Vậy thì chúng ta về sau cùng giữ bí mật cho nhau, tương lai cùng hợp tác vui vẻ.”
Tôi nói một cách uyển chuyển, dịu dàng mê người.
Quả nhiên, anh ta nghe đến đây, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như kiếm vậy.
Anh ta mở miệng ngập ngừng hỏi: "Chị biết... con mèo kia là?"
Tôi gật đầu lia lịa, “đúng đúng”, địa điểm anh ta để lại đúng là có một con mèo.
Anh ta giật mình, tựa hồ không tin, lại hỏi tôi: "Chị nhìn thấy tôi..."
Tôi vội trả lời: “Hì, con mèo sư tử trắng, tôi đều thấy…”
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Liền đó, con vẹt từ trên bàn ngã xuống đất, Tiêu Chí Hoành hít một hơi thật sâu, ngồi mạnh xuống ghế.
Sau một lúc lâu, anh ta dường như là buồn bã, lại như là thả lỏng.
Anh ta mỉm cười với tôi, trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy giống như toả ra ánh sáng hào quang của mười phương chư phật vậy.
"Chị là người đầu tiên biết được bí mật này."
Giọng nói nhẹ nhàng, cũng mang theo một chút thỏa hiệp.
Tôi cũng từ từ thả lỏng lại.
Rào cản này cuối cùng đã vượt qua rồi.
Cứ như vậy, hai con người với hai tâm tư khác nhau, cùng ở trong viện bảo tàng này, mà đạt được một thỏa thuận dơ bẩn…
Nháy mắt, bầu không khí trong văn phòng cũng trở nên thân thiện hơn.
"Đến rồi, mời giám đốc Thẩm uống trà nha."
"Trà ngon, trà ngon, ông chủ Tiêu, trà ngon lắm."
"Giám đốc Thẩm thật là có năng lực."
"Không dám không dám, vẫn là năng lực của ông chủ Tiêu tốt hơn."
"Giám đốc Thẩm thật là có trí tuệ cao rộng."
““Quá khen quá khen, không cao rộng bằng ngực ngài được.”
...
Toang rồi, tôi lại nói sai rồi.
4.
Dù thế nào đi nữa, thỏa thuận cũng đã đạt được, thành công giải quyết được một vấn đề mà tôi lo lắng, tôi vui vẻ vô cùng. Lúc trở lại văn phòng mình, tôi cảm thấy thật hưng phấn, tiện tay cũng đặt một đống đơn hàng.
Cát vệ sinh cho mèo, cat tree cho mèo, đồ chơi cho mèo, đồ ăn nhẹ cho mèo, bạc hà mèo.
Trên màn hình điện thoại, số lượng tin nhắn mà tên bạn trai cũ gửi đến càng ngày càng nhiều, tôi không phân vân liền cho anh ta vào danh sách đen luôn.
Không phải tôi không tha thứ cho hắn, mà là do tôi đã tha thứ rất nhiều lần rồi.
Khi tôi còn rất nhỏ, cha mẹ tôi đã qua đời, tôi như quả bóng bị họ hàng đá qua đá lại mới có thể lớn lên, vì vậy tôi luôn mong muốn có một gia đình riêng.
Sau khi chứng kiến quá nhiều trường hợp chia tay, tôi không dám đòi hỏi tình yêu gì cả, chỉ cần một người đồng hành bên cạnh mình.
Nhưng ngay cả điều này, bọn họ đều không làm được.
Tôi thở dài.
Nếu không thể có tình yêu, vậy thì sống cùng mèo cả đời đi.
Mở di động lên, xem ảnh của Trứng Đen đang ngủ, tôi không nhịn được lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Tuy nhiên, vui mừng chưa được bao lâu, thì tôi nhận được một cái tin dữ.
Không thấy Trứng Đen đâu nữa rồi.
Khi phát hiện ra sự thật này, tôi lạnh hết cả người, sau khi chắc chắn rằng mình đã đóng kín các cửa sổ, tôi vội vàng gọi cho ban quản lý khu nhà.
Sau khi chắc chắn rằng không có ai xâm nhập từ hệ thống giám sát, tôi bắt đầu tìm kiếm dọc theo con đường.
Cuối cùng, hai tiếng đồng hồ sau, tôi nhìn thấy một con mèo trắng đang lười biếng dụi dụi sau phiến đá nhỏ bên bờ sông, vô cùng hạnh phúc.
Đúng là Trứng Đen.
Tôi tức giận chạy đến, túm lấy gáy nó:
"Em chạy lung tung làm gì! Em có biết chị đã lo lắng như thế nào không!"
Tôi ôm lấy nó, trong nháy mắt, tất cả những ủy khuất mà tôi phải chịu đựng trong mấy ngày nay lập tức phun trào.
Cha mẹ tôi qua đời, tôi lớn lên một mình, tôi bị bạn trai lừa dối hết người này đến người khác, những người xung quanh tôi lần lượt kết hôn, chỉ có tôi lẻ loi một mình.
Sau đó, còn đắc tội vị kim chủ đáng ghét kia nữa
"Hu huhu, chị không có cha mẹ, cũng không có người thân, lại càng không có bạn trai, đừng để chị lại mất đi em, Trứng Đen à."
“Chính em đã tự mình chạy vào vòng tay của chị mà.”
“Em không thể bỏ rơi chị như thế được.”
Giống như bị tiếng khóc của tôi dọa sợ, Trứng Đen không hề giãy giụa, mà ngoan ngoãn để tôi ôm về nhà.
Tiểu công chúa tóc dài trắng trẻo tôi đây, vậy mà khóc như người vô gia cư vậy.
Nhưng tựa như nó đều hiểu, đôi mắt màu xanh lam kia - vậy mà nhìn tôi một cách trầm tĩnh, cũng không giãy giụa.
Móng chân nhỏ đưa lên lau nước mắt cho tôi.
Chị đừng khóc.
Tôi đoán đó là những gì nó muốn nói với tôi.
Mùa hè đến, sôi động lạ thường.
Nhưng lòng tôi tràn đầy bất an.
Tôi sợ Trứng Đen lại bỏ đi, tôi đem nó đặt lên giường, chính mình lại ngồi ở mép giường, bắt lấy móng vuốt nhỏ của nó, cẩn thận hỏi:
"Trứng Đen, em có thích chị không nè!”
Nó nghiêng nghiêng đầu, tôi biết nó nghe không hiểu, tôi cười hôn lên chiếc mũi nhỏ hồng hồng của nó: “Chính là, chị rất thích em đó nha.”
Ánh trăng xuyên thấu cửa sổ mà soi đến.
Chiếc chuông gió màu xanh treo bên cửa sổ kêu leng keng trong gió đêm.
Trứng Đen ngây ngẩn cả người.
Tôi vùi mặt vào bụng nó tự nói thầm:
"Chị rất thích em đó, Trứng Đen à.”
"Vì vậy, đừng rời xa chị nhé."
"Chị chỉ có mình em đó."
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt nó.
"Chúng ta cùng ở bên nhau cả đời được không?”
Chữ thích khi tôi nói.
Tựa như có ma lực vậy.
Tôi có thể cảm nhận được, bộ lông trong tay tôi đang dần nóng lên.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn nó:
"Trứng Đen, em thẹn thùng hả?"
"Meo meo!"
Nó có vẻ như thẹn quá thành giận, muốn giơ móng vuốt giả vờ cào vào tôi, sau đó né tránh tôi, nhanh như chớp mà chạy ra khỏi phòng.
Cho đến khi nó trở lại, đã là một giờ sau.
Bàn chân nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên giường, thứ mèo sư tử này giống như một con sư tử nhỏ, kiêu ngạo mà ngẩng đầu bước đi đến trước mặt tôi, sau đó ngồi xuống.
Tôi cười: "Sao, em nghĩ kỹ chưa? Có muốn cùng chị mãi mãi ở bên nhau không?”
Tôi không nghĩ nó sẽ trả lời, nhưng lại không ngờ rằng, giây tiếp theo, nó liền gật đầu.
"Meo"
Lần này đến lượt tôi ngây người.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhỏ giọng hỏi một cách khó tin: “Em có thật sự muốn ở bên chị cả đời, cũng không rời đi không?”
Lần này tôi giống như một tên trộm gà, không cần thích, không cần ở bên nhau, mà là buột miệng hỏi.
Trứng Đen lại gật đầu.
Ánh trăng ở trong lòng tôi, tựa như có âm thanh.
Có chút nhẹ, có chút dịu dàng.
Tôi nhìn nó với vẻ mặt phức tạp.
Một lúc sau, tôi cười: “Chốt đơn”.
Mặc kệ nó có phải yêu quái mèo hay là mèo thành tinh, từ nay về sau, nó sẽ sống cùng với tôi cả đời.
Sau khi xác nhận, tôi đã vô cùng phấn khích.
Mọi người ơi, mọi người ơi, tôi đã có người nhà rồi nè!!!
Chín bỏ làm mười, tức là tôi có gia đình riêng của mình rồi.
Tôi hưng phấn lăn lộn trên giường, lăn đi, lăn lại, mỗi lần lăn lại, tôi lại hôn nó một cái, lúc thì là cái mũi nhỏ, lúc thì là cái đầu nhỏ.
Hôn xong tôi liền cười hì hì lăn lăn.
Tôi không nhìn thấy, trong đôi mắt của Trứng Đen, dưới ánh trăng, thật dịu dàng như có thể nhỏ thành giọt.
Vượt qua một buổi tối tốt đẹp.
Vào ngày hôm sau, khi tôi vô cùng cao hứng đi làm, tôi liền chết lặng.
Bởi vì trên bàn tôi, có một bó hoa hồng lớn đang nằm. Đồng nghiệp bên cạnh liền nháy mắt với tôi, đến cô gái ở quầy lễ tân cũng ân cần rót cà phê cho tôi.
Tôi ngây thơ mà cầm tấm thiệp giấu trong bó bông hồng lên, đập vào mắt chữ ký của người tặng hoa:
Tiêu Chí Hoành.
Tôi bất ngờ ngước lên thì thấy người phụ trách này đang nằm bò một chỗ, anh ta thấy tôi liền vội đóng cửa lại.
Tôi bối rối.
Người đàn ông này đang làm cái quái gì vậy?