11.
Như thể tôi đoán trước được có gì đó sẽ xảy ra, giấc ngủ của tôi đêm nay đặc biệt bất an.
Lòng tôi cảm thấy rất bồn chồn.
Tôi chợt mở mắt ra và thấy Trứng Đen nằm đè lên ngực mình.
TÔI:……
Thật là một thứ mèo hiểu chuyện nha.
“Làm sao em vào được đây thế?” Tôi dụi mắt bật đèn ngủ nhìn nó.
Trứng Đen ngẩng cái đầu nhỏ nhắn xinh đẹp lên, nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt xanh lam, hướng phòng ngủ dành cho khách bên cạnh mà kêu lên một tiếng.
"Meo"
Thì ra Tiêu Chí Hoành đã mở cửa cho nó - Tôi nghĩ.
Theo thói quen, tôi ôm Trứng Đen lên định hôn lên cái mũi nhỏ của nó, đột nhiên tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ miệng và mũi nó.
“Lại uống rượu à?” Tôi cau mày, bất đắc dĩ nói: “Con mèo nhỏ tham lam này.”
Trứng Đen kêu “Meo” làm nũng, li3m li3m cái mũi tôi, tránh môi tôi rồi lại li3m xuống cằm tôi.
Không biết vì sao, tôi liền cảm thấy đêm nay nó có vẻ ôn nhu hơn với tôi.
Trứng Đen nhìn tôi với đôi mắt xanh ngấn nước một lúc rồi bước đến chỗ chiếc đèn bàn, bộ lông trắng của nó dưới ánh đèn phản chiếu, phảng phất như cả người nó đều phát sáng.
Trứng Đen của tôi đúng là quá đẹp mắt mà.
Tôi mỉm cười nhìn nó.
Trứng Đen chìa măng cụt nhỏ của nó ra, để lên chỗ công tác, sau đó nó ra hiệu cho tôi, tôi hiểu ý mà nằm xuống, nó thấy vậy cũng tắt đèn. Trong bóng tối, màu trắng của lông nó nổi bật hẳn lên.
Nó dường như hòa vào một với ánh trăng.
Tôi đột nhiên trong lòng thấy sợ hãi.
“Trứng Đen, em định rời đi à?” Tôi hỏi.
"Meo..." Nó ngẩn ra một chút, nhảy đến trên gối của tôi, quay người một vòng, tìm chỗ nằm cuộn người xuống.
Tôi cảm thấy yên tâm hơn, dần chìm vào giấc ngủ yên bình.
Cũng không nhìn thấy, sau khi tôi ngủ say, nó lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy, Tiêu Chí Hoành đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.
Một chiếc bánh mì kẹp trứng và giăm bông đơn giản, cùng với sữa đậu nành ngọt ấm pha sẵn, anh cởi chiếc áo phông dính đầy dầu mỡ trước mặt tôi, mặc chiếc áo sơ mi trắng do cô lễ tân buổi sáng đưa đến.
Áo phông bên dưới được cuốn lên, dần dần lộ ra cơ bụng cùng cơ ngực rắn chắc.
Tôi chet lặng, đưa mắt dõi theo hình ảnh trước mắt, tia xuống phía dưới tìm kiếm…
"Có ngon không?"
Giọng nói trầm trầm, có ẩn ý.
"Ừm." Tôi ngậm sandwich gật đầu vô thức, nói xong liền sửng sốt.
Ngẩng đầu lên, quả nhiên nửa vai anh ta vẫn lộ ra, anh ta liền cười đến mức không đứng thẳng được.
Mẹ kiếp, tên cờ hó này cố tình lừa tôi.
Náo loạn một buổi sáng, khi tôi đến Cổ Phủ, mặt tôi vẫn còn đỏ bừng, nỗi sợ hãi tối qua đều đã tan biến không dấu vết.
Với tâm lý sợ người khác cũng sẽ là nạn nhân như mình, tôi liền kể lại cơn ác mộng tối qua, điều này khiến cho một số đồng nghiệp nữ cảm thấy sợ hãi đến mức nhanh tay đặt camera giám sát và trang bị tự vệ cho bản thân mình.
Tuy nhiên, đến chiều, chúng tôi bỗng nhận được tin vui.
"Chị Thẩm, chị nhìn này, đây có phải là kẻ bi3n thái chị gặp phải không?"
Uyển Uyển cầm chiếc máy tính bảng chạy tới đưa tôi xem, quả nhiên là tên trộm hôm qua trước cửa nhà tôi.
Theo báo chí đưa tin, kẻ bi3n thái này cứ hô lớn ‘có yêu quái’, nên được vị cảnh sát tốt bụng đi ngang qua thấy đưa về đồn tìm người nhà, tìm xem đây là bệnh nhân tâm thần của nhà nào trốn ra.
Kết quả vừa vặn, giữ lại tên này cho vào uống trà.
Tôi quả thực cười muốn chet, lại trùng hợp đúng lúc cảnh sát đi ngang qua.
Tôi còn chưa kịp báo tin vui cho Tiêu Chí Hoành thì anh ta đã mang đến cho tôi một tin buồn.
“Trứng Đen chuyển nhà đi rồi.” Giọng anh trầm thấp, như sợ làm phiền đến tôi.
Tôi ngay lập tức choáng váng.
Làm sao có thể?
Tiêu Chí Hoành cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, bấm vào một đoạn video, thoạt nhìn như anh ta quay nó vào buổi sáng nay: “Sáng sớm tôi có chút việc, tình cờ đi ngang qua đây và nhìn thấy cái này. Mấy người này nói đây là con mèo bọn họ nuôi mấy năm rồi, hôm nay bọn họ chuyển nhà nên sẽ mang nó đi luôn.”
Trong video, Trứng Đen tự mình mở cửa sân ra, đi vòng quanh các công nhân đang chuyển nhà vài vòng rồi cuối cùng nhảy lên xe của công ty chuyển nhà.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Ngay lập tức, mọi nghi ngờ trước đó của tôi đều có lời giải thích.
Trách không được,
Thảo nào nó chẳng cần tôi dạy cũng tự biết mở cửa.
Thảo nào ban ngày thì nó biến mất, ban đêm mới xuất hiện.
Hóa ra ngay từ đầu nó lại là mèo của người khác.
Lúc biết tin này, người ta thường không có cảm giác gì cả, nhưng sự ngây ngẩn qua đi, bi thương trong lòng từ từ dâng lên từng chút một.
Tôi đợi ở nhà 3 ngày, vậy mà Trứng Đen cũng không hề xuất hiện.
Cuối cùng tôi đành chấp nhận hiện thực này.
Nhìn cái cat tree mới toanh trong nhà: “Sớm biết nó là mèo của người khác, tôi phải mang nó đi thiến ngay từ đầu mới được.”
Bàn tay đang định nắm lấy vai tôi của Tiêu Chí Hoành bất chợt dừng lại trên không, anh ta khó tin mà quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi không thấy vẻ mặt anh ta nên đá mạnh vào cái cat tree, nghiến răng nghiến lợi: “Để cho nó biết kết cục dám lừa dối tôi sẽ thế nào!”
Tiêu Chí Hoành:...
Anh ta nhịn không được mà khép lại chân, rùng mình một cái.
12.
Sáng hôm sau, cô lễ tân mang quần áo đến cho Tiêu Chí Hoành như thường lệ, tôi đang định mở cửa thì nghe thấy cô ấy hỏi: “Sao lại không nói cho chị ấy biết?”
Tiêu Chí Hoành nói: “Còn chưa đến lúc.”
Tôi đứng ở bên trong cánh cửa rất lâu mà không dám ra ngoài.
Tôi không đem thắc mắc này hỏi anh ta, sau đó công việc lại rất bận bịu.
Cũng khiến Tiêu Chí Hoành không còn thường xuyên tìm đến tôi nữa.
Hôm nay, Tôi vừa hoàn thành xong một công việc, nên lười nhác vươn vai định về nhà nghỉ ngơi, bên tai tự nhiên truyền đến một giọng nam trong trẻo hỏi:
"Đây là phương án sẽ thuyết trình sao?”
Tôi quay đầu lại, thấy anh ta liền sửng sốt.
So với chiếc sơ mi công sở màu trắng thường mặc trước kia, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean ôm vừa vặn, mái tóc cũng hơi bù xù, cả người sạch sẽ như một sinh viên đại học trẻ tuổi.
Anh khẽ cúi người, chống cánh tay bên cạnh tôi, nhàn nhạt ôm tôi vào lòng, ngón giữa mà tôi đã xem kỹ, xoay con lăn màu bạc của con chuột, thế nhưng lại sinh ra một phong thái khó mà miêu tả được.
Gần như vậy, tôi cũng ngửi thấy mùi hương tùng lạnh tỏa ra từ người anh ta.
Giống như vừa bước ra khỏi rừng tùng lạnh lẽo vậy.
Tôi bị bao phủ trong mùi hương tùng lạnh lẽo, không dám mở mồm mà hít vào, cũng không dám phát ra âm thanh gì, giống như con chuột bị con mèo li3m ở cổ, run rẩy lại mang theo sự thoải mái kỳ lạ.
Trước khi tôi kịp phản ứng lại, anh ta đã đứng thẳng người lên.
“Vừa rồi” anh cúi đầu, lông mi nhỏ dài, đuôi mắt mang theo điểm phiến hồng, trong mắt hình như có gợn nước: “Chị thấy thơm sao?”
Mặt tôi chợt đỏ bừng.
Anh ta, anh ta, anh ta nghe được tiếng tôi hít một hơi sâu thì phải.
Tôi chưa kịp nói thì anh ấy đã đột ngột rút lui, đúng lúc tôi đang bối rối thì một lọ nước hoa được đặt trên bàn.
“Vì Giám đốc Thẩm thích nên tôi sẽ tặng chị một lọ của nữ.”
"Phương án rất tốt, cố gắng lên."
Giám đốc Thẩm…
Hãy nhìn xem, đây là kiểu tiếp cận của anh ta đó.
Vừa ái muội lại vừa xa cách, mỗi lần bước đến ranh giới của tôi, chỉ nán lại một lúc liền rút lui.
Chẳng lẽ đây là kịch bản của Hải Vương hay sao?
Tôi định gọi cho người bạn thân của mình, lại nhịn xuống thoát màn hình ra.
Tôi tựa vào lưng ghế ngồi, ngoài cửa sổ, đã bắt đầu có lá cây chuyển vàng.
Sự ra đi của Trứng Đen giống như một cái chốt, khiến lần đầu tiên tôi dừng lại bước chân, đi quan sát những thứ mà trước đây tôi vô tình bỏ qua.
Tôi trước giờ không có mù quáng lao đầu vào tình yêu, cũng không có cố chấp theo đuổi mãi một người, bởi sau khi tôi ngừng đem cảm giác an toàn kỳ thác vào người khác, tôi đột nhiên phát hiện ra, sống một mình thực ra rất tốt.
Bạn thân tôi thì nhiệt tình, Uyển Uyển thì đáng yêu, còn có Tiêu Chí Hoành, tên này vừa xấu xa vừa quyến rũ.
Có lẽ là trong trạng thái tốt, tôi liên tục nêu được những ý chính trong cuộc triển lãm, một trong số đó cũng có bức tranh bảo vật quốc gia nổi tiếng <Người đẹp đi chơi mùa xuân>, tôi đã đặc biệt vì nó mà lên phương án thuyết trình này.
Hôm nay chính là thời điểm để quảng bá nó đến nhiều người.