18
Tôi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Có chuyện gì vậy?"
Người đẹp lợn tinh tên Đàm Kỳ, cô ấy ôm ngực vén tóc, lơ đãng mà nói:
"Cô không tò mò về mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Chí Hoành sao?"
Có thể là mối quan hệ gì nữa, anh ta vì báo đáp ân tình của mình mà lưu lại ở cái nhà nọ, anh ta cũng nhận ra cô gái này có tiềm năng tu luyện, cho nên anh ta mới cứu cô ấy một mạng, vậy mà cô ấy lại cứ quấn lấy anh không buông.
Tôi tỏ ra không quan tâm lời nói của cô ấy, cô ấy sốt ruột mà nói:
“Ngay từ một trăm năm trước, khi Tiêu Chí Hoành cứu tôi, tôi đã biết trong lòng anh ấy có tôi rồi.”
Tôi nhịn không được mà nghĩ: ‘Nếu anh ấy mà không cứu cô, cô đã sớm biến thành thịt hun khói mấy đời rồi.’
"Anh ấy cũng vì tôi mà chiến đấu dũng cảm."
Tôi: ‘Sao cô không bảo anh ấy còn dũng cảm đuổi mấy con chuột đang ăn trộm gạo đi.’
"Chúng tôi ngày đêm ở bên cạnh nhau, cũng ở chung rất nhiều năm.”
Tôi: ‘Hừ, cô và anh ấy ở chung, anh ấy ngủ trên nóc nhà, cô ngủ trong chuồng lợn.’
"Lúc tôi bị bệnh, anh ấy liền liều mạng đi trộm tiên dược."
Tôi: ‘Bệnh heo không khó chữa, chữa xong mới có thịt ngon mà ăn chứ.’
Chờ cô ấy nói xong, tôi từ từ đặt ly cà phê xuống:
"Cô không cần phí tâm tư châm ngòi ly gián chúng tôi, hôm qua anh ấy đã kể cho tôi nghe hết chuyện của hai người rồi. Nếu tôi mà để ý, thì hôm qua tôi đã chia tay anh ấy rồi, còn đợi đến giờ làm gì nữa.”
Nhưng cô ấy lại cười.
"Nếu thật sự không để ý, sao cô lại đến đây?"
Wow, bộ não của cô ấy có vẻ thông minh hơn rồi đó.
Cô ấy nghiêng người tới gần tôi, lộ rõ cảnh sắc trước ngực: “Hôm nay tôi không đến để châm ngòi ly gián gì cả, mà tôi chỉ có ý tốt mà nhắc nhở cô, tuổi thọ của con người chỉ có trăm năm, đến lúc cô chết, Tiêu Chí Hoành vẫn sẽ là của tôi."
“Huống hồ, chưa chắc đợi đến lúc cô chết, chỉ cần đến lúc cô già đi rồi, anh ấy sẽ chán cô, vậy cuối cùng anh ấy cũng thuộc về tôi.”
"Anh ấy đối xử với cô có khi là vui chơi thôi.”
“Người với yêu, sao có thể dài lâu mà bên nhau cơ chứ?”
Mỗi lời cô ấy nói đều như con dao đâm thẳng vào trái tim tôi.
Tôi dừng động tác lại, cúi đầu, cố che đi sự chua xót trong lòng.
“Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.”
Cô ấy hất mái tóc dài bồng bềnh, trông thật dịu dàng và quyến rũ, cũng chẳng ai ngờ được, bên trong thân xác xinh đẹp này lại là một con lợn tinh.
“Nhân lúc tình cảm chưa đậm sâu, cô nên dời khỏi anh ấy đi, cô và anh ấy ở bên nhau lâu dài sẽ trở thành bi kịch thôi.”
Nghe đến đây, tôi gần như loạng choạng bước đi.
Sau khi rời quán cà phê, thế giới rộng lớn như vậy, nhất thời tôi không biết phải đi đâu về đâu.
Đúng vậy, tôi đã học được rằng mình có thể sống hạnh phúc mà không cần tình yêu, nhưng khi bi kịch ập đến trước mắt, tôi vẫn cảm thấy đau lòng.
Cô ấy nói đúng, cho dù Tiêu Chí Hoành không ngại việc tôi già đi, tôi có thể không bận tâm sao?
Nghĩ đến ba mươi năm sau…
Lúc đó, mặt tôi nhăn nheo, khi đi chơi với anh, người ta sẽ nói với tôi: “Hai mẹ con thật hòa thuận đó.” Chỉ nghĩ thôi tôi muốn nội thương luôn rồi.
Giữa chúng tôi, định mệnh sẵn là một bi kịch.
Sau đó, khi nhìn thấy Tiêu Chí Hoành ở nhà, tôi đã muốn khóc.
Tiêu Chí Hoành nấu ăn cho tôi.
Tôi nghĩ: ‘Có lẽ đây là bữa ăn tối cuối cùng.’
Tiêu Chí Hoành hôn tôi.
Tôi nghĩ: ‘Đây chắc là nụ hôn cuối cùng.’
Tôi gần như điên cuồng mà tiếp nhận tình yêu của anh, khi anh hỏi tôi làm sao vậy, tôi lắc đầu mà nước mắt lưng tròng.
Tôi vẫn chưa tìm ra cách đối mặt với vấn đề này.
Tựa như nhớ đến trí tưởng tượng lạ kỳ từ bộ não của tôi, Tiêu Chí Hoành cũng bất lực.
Cuối cùng không chờ được tôi nói ra, anh ta đã làm ra một việc.
Hôm nay khi tôi vừa tan ca, liền nhận được cuộc gọi từ số điện thoại anh, đầu bên kia có rất nhiều giọng nói, sau đó một giọng nam lạ lùng vang lên: "Là Tiêu phu nhân sao? Anh Tiêu say rồi, xin chị hãy mau đến đón anh ấy."
Ghi chú số điện thoại tôi trong danh bạ của anh là vợ.
Tôi còn chưa kịp đỏ mặt, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, quả nhiên vừa đỡ anh lên xe, anh liền biến lại thành một con mèo.
Con mèo trắng nhỏ nghiêng đầu nhìn tôi, như thể không hiểu tại sao trong chốc lát tôi lại lớn như vậy.
"Meo meo meo?"
Tôi vội vàng che ngực mình lại.
Sao lại có thứ đáng yêu như thế chứ?
Về đến nhà, Tiêu Chí Hoành muốn hôn tôi, anh đặt hai bàn chân nhỏ lên ngực tôi, con mèo nhỏ dùng cái mũi mát lạnh dụi dụi vào miệng tôi.
Thấy tôi đã lâu không mở miệng, anh ta tức giận kêu lên một tiếng “meo meo”.
Tôi nhanh chóng đặt nó lên giường, khóc không ra nước mắt, dù có thích mèo như nào, tôi cũng không mở nổi miệng.
Tiêu Chí Hoành nằm nghiêng trên giường, trong nháy mắt liền ngủ thiếp đi, dưới ánh trăng mái tóc trắng gợn sóng, chóp tóc tỏa ra ánh sáng bạc độc đáo, phản chiếu ánh trăng trên mặt đất.
Tựa như trăng trong nước, như thế nào cũng không bắt được.
Tôi nhìn anh, có chút ngây người.
Nhịn không được mà thổ lộ tâm tình, thanh âm vang lên khàn khàn:
"Tiêu Chí Hoành, về sau không được tùy tiện biến thành mèo như vậy."
"Em sẽ ở bên anh nhiều nhất cũng chỉ một trăm năm. Về sau, khi không còn em, nếu anh để người khác phát hiện ra thì làm thế nào?”
"Về sau camera cũng càng nhiều, nếu anh bị phát hiện ra, nói không chừng lại bị người ta mang đi nghiên cứu thì sao?”
Ngày xuân đêm lạnh như nước, yên tĩnh không một tiếng động.
Tôi bỗng cảm thấy buồn, tầm mắt nhòe đi vì nước mắt, lại không để ý con mèo trắng bên cạnh hô hấp ngưng lại.
Sau đó, một giọng nói trầm vang lên bên tai tôi, má tôi được áp vào làn da trần ấm áp.
“Em xa lánh anh chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này thôi sao?”
TÔI:???
Tên cờ hó này thế mà lại dám nói dối tôi!
"Anh căn bản không hề say đúng không?"
Tôi bối rối đẩy anh ra, khi tay tôi chạm vào vòm ng ực tr@n trụi của anh, tôi rút tay lại như bị điện giật.
Anh mỉm cười trên đỉnh đầu tôi: “Đã lâu như vậy, em vẫn còn xấu hổ.”
“Về sau em phải rèn luyện nhiều hơn một chút.”
Đầu tôi ong lên một tiếng như muốn nổ tung ra vậy, xung quanh tôi như tỏa ra ánh sáng vàng khắp nơi.
Rèn luyện cái gì? Có phải cái tôi… đang nghĩ không?
Tôi không khỏi buồn bực: “Vấn đề nghiêm túc như này mà anh lại còn trêu em.”
Cuối cùng anh cũng buông tôi ra, khóe mắt và lông mày toàn là ý cười:
"Ai nói em chỉ có thể sống được trăm năm."
Tiêu Chí Hoành tr@n truồng bước ra khỏi giường, lấy một cuốn sách trên bàn ném lên giường, vẻ mặt đắc ý:
"Đây, để anh giới thiệu cho em biết "Luật kết hôn giữa người và yêu".
TÔI:???
Tôi cơ hồ như không thể tin vào tai mình nữa.
Anh mở luật ra và cho tôi nghe một đoạn, sau đó tôi mới nhận ra rằng việc yêu nhau giữa yêu và người là một vấn đề muôn thuở của thiên cổ. Yêu tộc sớm đã thống nhất bí mật quản lý vấn đề như này ở Kiến Quốc, cũng từ hai bên Cộng Đồng hiệp thương, chỉnh sửa bộ pháp luật này.
Nói một cách đơn giản, sau khi hai bên yêu nhau, nếu quyết tâm ở bên nhau suốt đời, con người có thể nhận được một loại cổ tên là đồng sinh cộng tử cùng với yêu, cũng vì thế con người sẽ có tuổi thọ tương đương với bạn đời của mình trong tương lai.
Nghe vậy, tôi cau mày nói: “Yêu tộc các anh không sợ con người vì mục đích trường sinh bất lão mà lừa gạt tình cảm của yêu tộc hay sao?”
“Không sợ. Một là bộ luật này không có công bố rộng rãi ở yêu tộc, cần phải có sự điều tra và xác nhận của hai bên yêu tộc và loài người. Sau đó mới ban hành giấy phép đến cá nhân. Thứ hai nếu một trong hai bên ủy ban có phản đối, chúng ta cũng có thể xin Nước Thần từ vùng cầm, nhưng cái này để sau em sẽ biết.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tiêu Chí Hoành lại cau mày.
"Vấn đề thực sự không phải là lừa gạt yêu tộc để được trường sinh. Ngược lại, phần lớn con người đều không thể chịu được nỗi cô đơn trước sự ra đi của người thân và bạn bè xung quanh họ, trong khi bản thân mình thì lại bất tử. Cuối cùng có rất nhiều người lựa chọn cách thức tự sát. Ngày hôm qua, anh đã tìm hiểu lại về bộ luật này, nghe nói gần mười năm rồi mà chưa có người đăng ký.
Sau đó tôi ngẫm nghĩ, đúng vậy, sau khi dùng cổ kia, con người sẽ không bao giờ già đi hay chết đi, lúc đó sẽ trở thành không phải loài người, cũng không phải yêu tộc. Trong khi con người là loài động vật cao cấp, có tình cảm và cảm giác tồn tại, khó tránh khỏi cảm giác mất mát, không chịu được.
Nhưng với tôi lúc này, nó lại là cọng rơm cứu mạng.