Sau tháng tân hôn của nàng và hắn
Nàng chính thức về nhà hắn làm vợ hiền dâu thảo, trong lòng có chút bồi hồi lo lắng, lúc ở đám cưới nàng chưa gia mắt qua ba mẹ vợ nên giờ lo lắng không nguôi sợ sẽ tạo nên ấn tượng xấu đối với ba mẹ hắn
Bước vào trong cánh cửa lớn nhà họ Trần, nàng nhìn đông nhìn tây ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn xem ba mẹ vợ đâu
- Mời thiếu gia và thiếu phu nhân - một bác quản gia nhìn đã ngoài mươi tuổi nói
- Vâng - nàng nhẹ nhàng nói
Rồi hắn bất chợt nắm lấy tay nàng như ý bảo hại tự tin lên
- Anh Duy em nhớ anh - một tiếng nói lanh lảnh vang lên
Nàng như sock trước cảnh tượng mà mình nhìn thấy, cô gái không biết từ đâu chui ra ôm chầm lấy hắn không những thế hai người họ còn hôn nhau thân mật nữa. Tim nàng đâu nói hồi, nàn bỏ hành lý xuống quay gót bước đi
- Nhã Hân bỏ anh ra, khoan đã Linh Linh anh không phải như em nghĩ đâu - nói rồi
Hắn không do dự trực tiếp đẩy Nhã Hân ra chạy tới ôm chầm lấy nàng rồi hôn nàng thật sâu, nụ hôn chứa đựng chân tình và yêu thương
Sau khi nàng đã ổn định lại tinh thần, hắn mới nhẹ nhàng giới thiệu lại
- Đây là em họ anh Nhã Hân - hắn nói rồi lườm Nhã Hân một cái
Nhận được cái lườm vừa rồi Nhã Hân màn lạnh sống lưng, trong lòng cô uất ức, rõ ràng cô đã ở cùng hắn từ bé tới lớn, tình cảm thân thiết gắn bó nhưng tại sao hắn lại đi yêu một người khác, rõ ràng hồi bé hắn hứa sẽ lấy cô cơ mà, hai người còn hẹn ước với nhau, chỉ vì ả tiểu tam kia mà.....thật bất công
- Anh Duy chúng ta đã đinh ước sẽ là của nhau, hôm qua em nhận được tin từ mẹ anh kết hôn vội vàng từ Anh trở về, tại sao vậy em không tin ình cảm năm của chúng ta chỉ tiêu tan như vầy, anh nói đi em đã sai ở chỗ nào - Nhã Hân bức xúc nói
- Nhã Hân chúng ta là anh em tuy không phải ruột thịt nhưng mà đó chỉ là lời hứa của các bậc tiền bối anh thực sự không đồng ý - hắn nói dõng dạc và cũng như ngầm tuyên bố hắn không yêu Nhã Hân với nàng
Nhìn thấy hắn với nàng ân ân ái ái mà Nhã Hân lòng như lửa đốt, cô hận thấu xương nhìn nàng, cô đã thề rằng cả đời này người đàn ông duy nhất xứng với cô chỉ có hắn, chỉ có mình hắn mà thôi, nếu cô không có được cũng đừng hòng kẻ khác có.
Cứ như vậy Nhã Hân hận ý đầy mình nhìn nàng, không nói tiếng gì Nhã Hân bỏ đi mặc cho hắn và nàng đứng đó tình ý sâu đậm. Cô chắc chắn sẽ khiến nàng phải sống không bằn chết khi dám tranh dành người đàn ông của cô
- Sao lại có chuyện ầm ỹ thế - bà hắn đi từ trên tầng xuống nhìn mớ hỗn độn vừa rồi
- Bà - nàn gọi tiếng bà
- Cháu dâu - bà hắn niềm nở nhìn nàng tươi cười hỏi han
Đang vui vẻ nói chuyện, thì bỗng mẹ hắn xuất hiện
- Con trai, con dâu các con đã về - người phụ nữ đó lên tiếng
Giọng nói nhẹ nhàng mè mang theo chút lạnh lùng cùng khó chịu hướng tới nàng
- Tôi không phải con trai bà - hắn nói như quát
Nhìn bà ta có vẻ không vừa ý. Người phụ nữ không phải mẹ hắn mà tự nhận là mẹ hắn thật sự da mặt quá đỗi dày
- Cháu dâu, chúng ta lên phòng ta nói chuyện ở đây không khí thật quá sức khó thở - bà hắn nói rồi kéo nàng lên phòng
Nàn không hiểu chuyện gì chỉ biết đi theo, nhưng mà nàn nghĩ sự tình chắc hẳn không tầm thường chút nào. Chắc chắn là có rất nhiều chuyện đã xảy ra với gia đình hắn