- Anh đừng quá vô liêm sỉ Trần Bảo Nhật Duy, tôi nói cho anh biết tôi của bây giờ khác với tôi của ngày trước - Cô nói, khẽ trừng mắt nhìn hắn
- Hahahaha - hắn cười phá lên
Tiếng cười nghe như là xem một bộ phim hài rồi tự nhiên cười rất thoải mái nhưng khi vào tới tai của cô thì nó chở thành những tiếng cười nhạo kinh bỉ khiến cô tức anh ách, hắn của mấy năm trước vẫn mãi là hắn của bây giờ, không một chút thay đổi, không một chút khá khẩm hơn năm đó, rất đáng ghét và vô liêm sỉ
Không thèm đoái hoài tới hắn nữa, cô vén chăn mỏng quấn quanh người, cô đứng dậy vào nhà tắm, không quên nhặt quần áo bị rơi xuống sằn. Cái gì còn mặc được đương nhiên cô sẽ lấy, thứ bị xé rồi cô sẽ để hắn dọn.
- Có cần anh tắm cùng - hắn nói, khôn mặt cười tự tin
- Da mặt anh dày thật đấy, trước đây tôi cưới anh đúng là một sai lầm, anh năm đó che đấu bản chất của mình thực quá tốt - cô nói kèm theo nụ cười nhạt làm người ta không thể suy đoán ra ẩn ý trong câu nói của cô
Nhíu chặt mày lại, hắn tâm tình đang vui tự nhiên trở lên khó chịu, có gì đó lành lạnh toát lên từ người hắn. Không nói gì nữa, đợi cô đi vào trong nhà tắm thì hắn cũng rời giường bước tới tủ quần áo lấy vài bộ quần áo mặc ở nhà ra rồi mặc vào.
Lúc tắm xong thì đã hơn h đêm, đi ra ngoài thấy có bộ quần áo mặc ở nhà, size bé hình như cô mặc vừa, chắc là hắn đưa cho cô mặc nhưng hình như là đồ dành cho nam thì phải. Thôi kệ vậy tới nước này rồi thì miễn cưỡng mặc vào vậy. Quả nhiên cô mặc vừa thật nhưng đó chỉ là cái quần còn cái áo thì rộng thùng thình ra, nhìn cô cũng mật mạp lên vài phần. Sải bước ra khỏi phòng cô đi xuồng tầng dưới thấy hắn đã bầy ra một bàn thức ăn
- Ăn đi, chắc từ chiều tới giờ em chưa ăn gì - hắn cười nói
- Không cần cảm ơn - cô vốn chả còn tâm trạng để ăn nữa, vôi vã bước ra cửa
- Vậy thì mấy tấm ảnh này chắc sẽ loan khắp công ty cùng giới truyền thông - hắn giơ máy điện thoại lên
Cô có phần hoài nghi như không tin, thấy thế hắn mở khoá rồi đưa cho cô thấy tấm ảnh hắn đang ôm cô trong ngực mình rồi cười rất tươi khi chụp hình, mặc cô cau có, hàng mi thẳng tắp giờ đã nhíu lại mấy phần
- Anh....anh còn là con người không - cô giận tới nỗi đỏ cả mang tai, giận dữ quát
- Không là con người thì tôi là con gì - đáp lại sự giận dữ của cô là sự cợt nhả, trêu đùa của anh
Không thèm so đo với anh nữa, cô mặc kệ, cô không tin khi tung bức ảnh này ra, thì thanh danh của anh không bị huỷ hoại.
- Nếu như tung lên mạng chỉ có em là thiệt chứ tôi chả thiết đâu - anh nói nghiêm túc
Giọng nói của anh làm bước chân cô dừng lại, siết chặt bàn tay lại cô quay người nhìn thẳng vào mắt anh
- Mặt mũi của anh không tốn hại, anh chắc chắc được mấy phần ? - cô cười khinh bỉ hỏi
- Có điều em chưa biết, ở trong nước, ai ai cũng biết tôi là kẻ phong lưu, thích trêu hoa ghẹo nguyệt - hắn cười khuôn mặt vô sỉ hơn lúc trước
Biết mình không thể thắng được sự chuẩn bị trước này của hắn, cô quyết định ngồi vào bàn ăn, nhắm hờ mắt ngồi im bất động. Thấy sự lì lợm của cô, ban đầu hắn kiêm trì đưa thức ăn vào bát cô, cô vẫn ngồi im, rồi đưa miếng thịt bò tới miệng cô, cô cũng chẳng thèm mở miệng ăn. Sự lỗ lực của hắn trở về con số không, nhận thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp nhiều quá mức, hắn cả giận đạp bàn trừng mắt nhìn cô
Nghe thấy tiếng đập bàn, cô cũng chả mảnh may tới vẫn giữ nguyên tư thế cũ chỉ là đôi mắt mở ra chút. Vẫn cứ thế trầm lặng, không thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ nhìn vào mấy đĩa thức ăn, ánh mắt lạnh lùng hiện rõ ràng ở đôi mắt trong veo ấy. Hắn thực sử không bằng một miếng thịt ở trước mắt cô. Thẹn quá hoá giận, hắn vung tay hất hết thức ăn xuống đất ( tác giả : ôi mẹ ơi phí )
Nắm chặt lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy, vì do bị kéo đột ngột cô mất thăng bằng chân không may dẫm phải mảnh sành, máu chảy ra thấm đẫm cả mảng. Thấy thế hắn bế cô lên, sau đó đặt cô ở ghế sofa, nét mặt đã thoáng hoảng sợ. Hắn gọi ngay cho bác sĩ tư của mình tới khám cho cô.
Một lát sau, bác sĩ đến và lấy mảnh sành từ chân cô rồi bôi thuốc băng bó chân cho cô. Trước khi về, bác sĩ có dặn dò
- May mà mành sảnh đâm không sâu, không có gì đáng ngại, chỉ cần ở trên giường , tuần là sẽ khỏi liền, những ngày đầu đừng nên đi lại, sẽ rất đau đấy - bác sĩ tư của hắn nói xong rồi vẫy tay tạm biệt
Bác sĩ vừa đi, cô đang định kéo chăn xuống ghế thì
- EM ngồi im đi - hắn hốt hoảng ngăn cô lại
- Tôi không sao, tôi muốn về - cô lạnh lùng nói, khuôn mặt không một tia cảm xúc
- Không được, em ở lại đây, anh không thể để em đi trong tình trạng hư vầy được - hắn lo lắng quan tâm
- Tôi không muốn mắc nợ ai cả đặc biệt là anh - cô khẽ quát nói
- Em ngồi im đó cho anh ! - hắn có nén giận ra lệnh cho cô
- Không muốn ! - cô cũng quát lại hắn, khuôn mặt hết sực giận dữ
- Được, anh mặc kẹ em, em có chết anh cũng không quan tâm - hắn nói
Nhưng sau khi thấy cô khó khăn đứng lên để bước đi, ngay lúc đó hắn lại thấy hối hận vì lời nói của mình. Muốn ra đỡ cô nhưng mà lòng tự trọng của hắn lại không cho phép. Nhìn những bước chân nặng nề của cô đáy lòng hắn đau nhói, giống như là chính hắn bị thương vậy.
Cô khó khăn kê thân hình của mình lại, cố gắng lết thân ra khỏi công ty hắn, xuống nơi để xe, ngồi vào vị trí lái xe, cô nhấn ga chạy xe về nhà . Khi về đến nhà cô cẩn thận đi từng bước một. Bàn chân cô như là bị hàng ngàn cây kim đâm vào thật rất đau. Máu đã chảy ướt đẫm lớp vải bó chân của cô.
- A - cô kêu lên
Sau đó nắm chặt lấy quần mình cố nén đau, trên trán cô đã có tần mồ hôi nhỏ. Nghiến răng ken két, cô đứng len, đi khập khiễng vào nhà trông rõ là khổ sở
Ở bên ngoài nhà cô, có một chiếc xe ô tô màu đen bóng lóng, rất sang trọng. Bên trong xe là người đã gây ra vết thương cho cô. Hắn lo lắng nhìn cô đi vào. Hắn đã vốn không muốn đi xem cô có ổn không nhưng tay và chân hắn không nghe lời hắn, cứ như vậy mà lấy xe lái tới nhà cô.
Nhìn cô đi khó khăn, nét mặt đau đớn, thà rằng người bị thương là hắn còn hơn là cô. Nhìn cô như vầy trái tim hắn như bị giày vô, tâm can đau nhức, muốn chạy tới ôm lấy cái thân thể bé nhỏ kiêng cường kia.
Cô đau đớn, hắn còn đau gấp bội. Ở trong xe hắn trầm lặng, mắt cứ khư khư vào gian phòng ở trên lâu cô. Khi ánh đèn tắt, hắn mới an tâm đôi chút, sau đó đánh xe về nhà. Trên đường, hắn lo lắng không thôi, sự cô gặp phải chuyện gì không may.