Biên tập: R Bê Đê
"...ngón tay Lê Chấn chỉ về một vị trí trên bản đồ."
Chỉ cần có lửa là dễ giải quyết rồi, dị năng hệ phong đúng lúc có thể thổi lửa, Phương Hoà dùng dị năng giúp đỡ bỏ gia vị vào nồi rồi đậy nắp lại.
Lê Chấn nhóm lửa xong lại tiếp tục đóng giả tượng đứng một bên chờ cơm.
Phương Hoà nghĩ rằng hương vị của mẻ cá lần này sẽ ngon hơn, cậu rất chờ mong được ăn món mà người ta đồn là nấu bằng bếp củi sẽ ngon hơn, nhưng mùi hương đỉnh cao không xuất hiện như cậu nghĩ, chỉ thấy có chút mùi tươi mới, không giống như mọi người nói.
Chờ cá hầm chín, Phương Hoà mở nắp nồi, nhìn thấy nước canh cùng với thịt cá trắng sền sệt vẫn thấy rất đói bụng, vị cũng rất được nhưng lại so với lần đầu ăn cá vẫn có chút khac
Phương Hoà nghi ngờ một hồi nhìn cái hồ nước mình mang vào, cảm thấy có lẽ liên quan tới nước suối. Hồ nước này không trong sạch giống dòng suối nên chất lượng cá cũng bị ảnh hưởng.
Phương Hoà một lần nữa cảm thấy ân hận nhìn về phía hồ nước do lòng tham không đáy của mình tạo lên, lại nhìn Lê Chấn, cá này không ngon như lần trước, Lê Chấn không muốn ăn thì phải làm sao đây?
Phương Hoà thì không có vấn đề gì, cậu chỉ cần có thể cho vào miệng là được, cậu không kén ăn.
Cũng may Lê Chấn vẫn ăn, mặc dù trông rất miễn cưỡng nuốt vào, nhưng so với tốc độ ăn như hổ lần trước, hiện tại hắn còn không ăn hết.
Cậu quả thật muốn quỳ lạy cảm ơn trời đất, dù ăn ít nhưng hắn chịu ăn là tốt lắm rồi.
Phương Hoà nghĩ xem sau này có nên nấu kiểu khác không, dù cậu không thể xào nấu điệu nghệ nhưng có dị năng giúp thì được, sau đó cố gắng luyện tập sử dụng thành thạo dị năng, có khi sau này không cần dụng cụ gì nữa cũng có thể nấu ra mỹ thực cũng nên.
Phương Hòa ăn xong ngồi xổm bên hồ nghĩ xa xăm thì Lê Chấn dọn dẹp bãi chiến trường lúc nấu ăn tạo ra rồi tiện tay ôm cậu nhảy xuống hồ nước.
Phương Hoà bỗng nhiên bị lôi xuống nước tí nữa thì chết sặc, vùng vẫy một hồi mới được Lê Chấn dùng tay nâng lên khỏi nửa mặt hồ.
Sau đó cậu vui vẻ phát hiện thì ra nước trong hồ cũng không phải không có sức mạnh, chỉ yếu hơn trước kia rất nhiều thôi, hiển nhiên là khi lượng nước khổng lồ trong đập đổ vào thì sức mạnh vốn có bị pha loãng đi, dù không so được với nước suối nhưng vẫn còn hi vọng.
Dùng thời gian lâu hơn trước khi hấp thụ một chút sức mạnh trong dòng nước, dù rất ít ỏi, nhưng có còn hơn không.
Phương Hoà lập tức lên tinh thần, nhìn Lê Chấn bên cạnh, tên ngu ngốc này hình như đang cởϊ qυầи áo?
Mặt mèo của Phương Hoà một nửa lộ trên mặt nước bỗng thấy ngượng ngùng, da mặt dưới lớp lông nóng lên, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Trước đây cậu đã thấy con sen nhà mình bán khoả thân rồi, cũng không thấy gì, nhưng bây giờ chẳng hiểu sao lại khá ngại.
Phương Hoà tự thấy khó hiểu, đều là người (?) với nhau thì có gì mà phải ngại, cái mặt mèo của cậu chúi xuống dưới nước, nhưng dưới nước cậu lại nhìn thấy cái sự khoả thân của con sen rõ hơn?
Méo! Phương Hoà đột nhiên muốn mù, cậu đã nhìn thấy thứ giữa hai bắp đùi Lê Chấn rồi huhu.
Phương Hoà thoát khỏi không gian, cả người ướt nhẹp rơi xuống mái nhà lúc trước Lê Chấn ngồi, dùng sức vẫy lông, cậu chạy trống cái mịa gì chứ?
Nhưng mà hình ảnh cơ thể rắn chắc mạnh mẽ cậu nhìn thấy dưới nước vẫn quanh quẩn trong đầu cậu.
Phương Hoà muốn chết quách đi cho rồi, bây giờ cậu là một con mèo, cậu không có ý định tìm mèo cái nhưng cũng chưa từng nghĩ đến yêu đương với người, lại còn bị thi hoá, lại còn là đàn ông.
Phương Hoà ưu thương ngồi trên mái nhà, dùng một tư thế rất "giang sơn này là của trẫm" mà nhìn đàm tang thi đi lại dưới đất, cuộc sống làm mèo của cậu gian nan quá, cậu suýt chút nữa đã động dục với một người đàn ông...
Rất lâu sau Lê Chấn mới ra ngoài, Phương Hoà không rảnh để chết trong lòng nữa, cậu nhìn kĩ Lê Chấn, thấy hắn không khác trước là bao, tim cậu như bị treo lên.
Có lẽ thời gian không đủ, hoặc sức mạnh trong nước hồ có hạn. Thứ nước kia có thể giúp Lê Chấn gia tăng sức mạnh nhưng đối với tình trạng thi hoá của hắn thì chỉ có thay đổi rất nhỏ.
Phương Hoà liếc nhìn đám tang thi bên dưới, hi vọng bọn chúng đều là tang thi đã tiến hoá
Nhưng rất không may, những tang thi ở đây đều là tang thi cấp thấp bình thường, trong đầu bọn nó còn chưa có tinh hạch.
Phương Hoà chán nản trèo lên người Lê Chấn, nằm nhoài ở khuỷu tay hắn mặc hắn chiến đấu với đám tang thi kia, còn bản thân thì dùng ý thức quét qua phòng làm việc của Lê Chấn, tìm kiếm.
Cậu vẫn không quên, bọn họ phải đi tìm chị gái Lê Nguyệt của Lê Chấn, quan trọng là cô sắp sinh rồi, giữa mạt thế trùng trùng nguy hiểm phải nhanh chóng tới hỗ trợ.
Lúc rời khỏi nhà, Phương Hoà đã đem toàn bộ đồ đạc trong nhà để vào không gian, dùng ý thức tìm kiếm nhanh hơn là trực tiếp lục lọi, Phương Hòa trong lúc vô tình phát hiện một cái kính râm rất là ngầu.
Phương Hoà lấy kính ra treo trên đầu cậu, sau đó dùng tay mèo lay lay Lê Chấn.
Lê Chấn từ lâu đã nhảy xuống tiêu diệu tang thi.
Lúc Phương Hoà lay lay tay hắn, Lê Chấn vừa vung tay làm nổ tung đầu một con tang thi vừa xông tới, hắn cúi đầu nhìn cái kinh râm trên cổ Mèo Con, rất tự nhiên cầm kính đeo lên, che đi cặp mắt đen tuyền khủng bố.
Phương Hòa rung rung tai, hài lòng với biểu hiện của Lê Chấn. Lê Chấn đeo kính xong thì cả người thoạt nhìn nhu hoà hơn.
Chờ sau này Lê Chấn có thể khắc chế tốt bản năng tang thi, hắn sẽ không vì nhìn thấy nhân loại mà nổi lên cơn thèm ăn nữa, không biết chừng bọn họ có thể vào căn cứ người sống sót.
Phương Hoà thấy tang thi xung quanh đã ít hơn lúc đầu một nửa thì tiếp tục dùng ý thức tìm kiếm trong phòng làm việc, lúc trước cậu nghe thấy Lê Chấn nói chuyện điện thoại bảo Lê Nguyệt về nhà cũ ở quê, nhưng hắn không nói địa điểm cụ thể.
Phương Hoà may mắn tìm được một tấm bản đồ trong giá sách, vuốt mèo hơi kéo quần áo Lê Chấn xem như nói cho hắn biết rồi leo lên vai hắn, từ vai nhanh nhẹn nhảy lên mái nhà, trải tấm bản đồ ra nóc nhà.
Đây là bản đồ của thành phố J, Phương Hoà sơ lược xác định vị trí hiện tại, cậu và Lê Chấn đi qua đập nước.
Có thể tìm được vị trí đập nước thì có thể đoán được đây là đâu, mặc dù trong lúc cậu ngủ Lê Chấn đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng từ chỗ này có thể thấy đươc con đập cạn nước, xem ra không xa lắm.
Nhưng mà Lê Nguyệt ở đâu? Cũng ở thành phố J sao?
Phương Hoà ngồi xổm bên cạnh tấm bản đồ, nghiên cứu. Sau đó cậu đem đồ đạc của Lê Chấn lật tung lên, tất cả đều là sách chuyên ngành, đầu Phương Hòa đã muốn nổ, mà vẫn không thấy một xíu tin tức quê nhà bọn họ.
Mấy món đồ cá nhân của Lê Chấn quá ít ỏi, cậu nghĩ có phải con sen nhà mình trừ chị gái hắn thì không tiếp xúc với ai nữa không.
Chỗ này của Lê Chấn không có chút dấu vết nào của người khác nữa. Ánh mắt Phương Hoà dừng trên khung ảnh trên bàn làm việc, có khi nào sau tấm ảnh này có viết gì không?
Nghĩ đến đây Phương Hoà gian nan gỡ tấm ảnh ra khỏi khung, nhìn hai người trong ảnh, cậu cảm thán một phen, lật mặt sau lên thì lại thấy vọng, mặt sau trắng trơn.
Phương Hoà có chút nóng nảy nhìn bản đồ và tấm ảnh kia, Lê Chấn lúc này đã gϊếŧ xong tang thi, hắn nhảy lên mái nhà.
Lê Chấn vừa tới gần Phương Hoà thì đứng bất động, cậu ôm chút hy vọng tránh qua một bên để Lê Chấn nhìn tấm ảnh, mong con sen lâu lâu thông minh một lần này có thể hiểu ý cậu.
Cứ yên lặng như vậy một lúc lâu, Phương Hoà tức giận dậm chân, tên ngu ngốc này không có chút phản ứng nào.
Thế này thì bảo cậu tìm người kiểu gì? Phương Hoà rốt ruột đi qua đi lại quanh tấm bản đồ, ước rằng bây giờ Lê Chấn có thể biến thành người rồi nói cho cậu biết địa chỉ nhà cũ của hai chị em, nếu không cậu đi đâu tìm người?
Lúc Phương Hoà thấy bất lực thì bỗng Lê Chấn nửa ngồi nửa quỳ xuống cầm tấm ảnh lên, Phương Hoà cử động lỗ tai, mắt nhìn Lê Chấn một giây không rời.
Lúc ngón tay Lê Chấn chỉ về một vị trí trên bản đồ, Phương Hoà thấy vậy thì vui sướng chạy vòng tròn một hồi rồi mới tới nhìn xem chỗ hắn chỉ.
Đó là một huyện ở phía Nam thành phố J, mà bọn họ đang ở đầu phía Bắc thành phố.
Phương Hoà nghĩ tới vị trí của bọn họ, lại nhìn vị trí Lê Chấn chỉ, dưới tình huống bình thường không phải mạt thế thì đoạn đường này mất khoảng tiếng đồng hồ đi xe.
Phương Hoà đi quanh bản đồ, bây giờ muốn tới đó thì có hai cách.
Một là đi vòng qua nội thành, đi trên đường quốc lộ, nhưng trên đường cao tốc thì không thể đi được, mạt thế bạo phát, trên đường có rất nhiều xe, kiểu gì cũng vô cùng hỗn loạn.
Hơn nữa cách này rất tốn thời gian, lộ trình không chỉ dài, mà cậu cũng không chắc đường có thông hay không, nếu như bị chặn thì lại lãng phí thời gian đổi đường.
Cách khác chính là đi thẳng vào nội thành, đi xuyên qua. Cách này không tốn quá nhiều thời gian, với lại dù không có xe đi lại, dựa vào tốc độ của bọn họ vẫn nhanh hơn đi đường ngoại thành.
Thế nhưng thành phố J là một thành phố có mật độ dân số tương đối cao, có lẽ dọc đường bọn họ phải vừa đi vừa gϊếŧ tang thi rồi.
Thời gian vô cùng cấp bách, Lê Nguyệt đang mang thai, cậu đoán cô không có khả năng tự vệ, Phương Hoà cũng không biết người anh rể kia của Lê Chấn có ở cùng Lê Nguyệt không, nếu có thì anh ta có biến thành tang thi không.
Cho nên cuối cùng Phương Hoà quyết định sẽ đi thẳng qua nội thành, nghĩ một cách lạc quan thì nói không chừng bọn họ có thể tìm được rất nhiều vật tư, lấy được rất nhiều tinh hạch.