Mạc Kì Thiên(ai quên xem lại chương trước nhé!!) đã ở đây hơn một tuần rồi.
- Anh ở nhà ko thấy chán sao? Anh có muốn đi học ko?- Kì Lam hỏi.
- Đi học... Tôi chưa bao giờ đi học!- Hắn nói tỉnh bơ.
- Cái gì? Tôi chưa thấy ai lớn như thế này rồi mà ko biết đi học là gì...đi học tức là anh có thể biết những thứ mình chưa biết.
- Vậy tôi có thể đi à!!- hắn hỏi ngu.
- Đương nhiên rồi!!. Tôi sẽ đăng kí cho anh- nó vui vẻ.
++++++++++++++++++++++++++++++
Hôm nay là ngày Kì Thiên đi học.
- Tôi..tôi phải mặc bộ đồ này sao?- Hắn dơ bộ đồng phục nam ra trước mặt.
- Đúng.. nào.. nhanh lên- nó cố ẩn hắn vào trong.
Một lúc sau..
Hắn bước ra, khuôn mặt cũng có thể gọi là hotboy: lông mày rậm, đôi mắt tím lạnh lùng, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hơi đỏ. Mái tóc bạch kim được chải chuốt gọn gàng. Kì Thiên mặc bồ đồng phục nam khiến hắn càng thêm lãng tử. Nó có vẻ hơi đơ trước vẻ đẹp của hắn.
- Tốt.. rất đẹp trai. Bây giờ đi thôi- Kì Lam kéo hắn ra xe đi thẳng đến trường.
++++++++++++++++++++++++++++++
Kéttt..
Kì Lam bước xuống. Hôm nay nó mạc bộ đồng phục nữ trông rất đáng yêu. Khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng như em bé: đôi mắt xanh biếc luôn vui tươi, đôi môi mỏng chúm chím như trái anh đào được nó tô thêm một lớp son đỏ càng thêm đẹp. Mái tóc nâu xoăn dài buộc lỏng hai bên.
Kì Thiên xuống xe cũng là lúc cả trường phải thốt lên:
- Oa đẹp trai quá, lại còn lạnh lùng nữa. đúng kiểu mình thích- girl
- Ôi anh ấy nhìn mình kìa.. - girl
...bla..blo....
Hắn vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng cùng nó đi lên lớp.
.....................
Giờ giải lao:
Kì Thiên lên sân thượng ngồi.
...ở đây rất yên bình....
- Cạch..
- Anh đã biết đi học là gì chưa?- Kì Lam hỏi.
- Rồi... ở chỗ tôi đây được gọi là huấn luyện.
- Vậy... chỗ đó như thế nào?
- Có nhiều máu, chết chóc và nguy hiểm..- mắt hắn đượm buồn khi kể lại những kó ức kinh hoàng đó
-...- nó ko nói gì.
- Tôi.. mồ côi cha mẹ từ lúc mới sinh, được boss mang về tổ chức và huấn luyện tôi thành một... sát thủ. Tôi đã phải học giết người từ nhỏ, ko có tuổi thơ như bao đứa trẻ khác.
Nó cũng thông cảm cho hắn. Nó là một tiểu thư, từ nhỏ đã được nuông chiều nhưng đôi lúc nó thấy cô đơn lắm. Pama nó bận suốt ngày ở tập đoàn, người luôn bên cạnh nó là Kì Phong. Nhiều lúc thấy những đúa trẻ đang được bố mẹ bồng bế, dẫn đi chơi mà nó ghen tị lắm...
Hai người cứ ngồi suy nghĩ vẩn vơ, ko ai nói một lời nào. Chỉ có gió lướt qua nhẹ nhàng, mang nỗi buồn đi xa.