Vật chứa để trồng tiêu nhỏ rất lớn, cho dù Vu Hiểu Thao có vươn chân dài ra cũng không thể với tới thân cây tiêu nhỏ ở chính giữa vật chứa.
Đúng là chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chơi đùa, trừ khi con mèo Thao Thiết nào đó biết bơi.
Ánh mắt của Vu Hiểu Thao chuyển hướng nhìn xuống bộ rễ cây to lớn ở phía dưới chất lỏng, không kiềm được mà nảy ra một suy nghĩ.
Cái thứ này..
có thể ăn không?
Vu Hiểu Thao lại nhìn thử thân tiêu nhỏ dường như đang sống tách biệt với thế giới kia.
Nhiều rễ như vậy mới lên được một thân cây nhỏ cỏn con như thế, nếu như cậu nhổ lên một nắm to.
Không biết liệu cái thân cây nhỏ này có từ bỏ luôn việc lớn lên hay không.
Rất rõ ràng, lợi bất cập hại.
Mèo Thao Thiết nào đó ngầm bỏ đi ý nghĩ nhổ một nắm rễ cây lên để nếm thử, nằm sấp trên phần rìa của vật chứa, ánh mắt mong chờ nhìn cây tiêu nhỏ.
Mày hãy yên tâm mà phát triển, trẫm đợi được!
Lúc này có binh sĩ đẩy một xe thức ăn vào.
Trong xe thức ăn mùi hương tỏa ra khiến đôi mắt Vu Hiểu Thao chớp mắt sáng lên, men theo phần rìa vật chứa mà trượt xuống.
Vị binh sĩ này thấy mèo nhỏ từ trên vật chứa khổng lồ trượt xuống một cách nhẹ nhàng khéo léo tiếp đất, bị đôi mắt to tròn trong veo như pha lê của mèo nhỏ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt băng lãnh, mém chút không đứng nghiêm và cung kính chào hỏi.
Nửa tiếng trước Nguyên soái đã đích thân thừa nhận, vật nhỏ mềm mại trước mặt là bảo bối của mình!
Sự thật này chỉ cần nghĩ tới sẽ khiến người ta xúc động.
Một con mèo đã thu phục được Nguyên soái, thật là khiến người khác tâm phục khẩu phục!
Ban đầu, khi thực vật này bị đào lên toàn vẹn, tình cảnh đó khiến cho tất cả binh sĩ ở đó câm lặng.
Loại thực vật không phù hợp khoa học về sinh học làm sao mà mọc ra được vậy?
Gốc rễ to lớn như thế núi, trên đỉnh chỉ mọc lên một thân cỏ nhỏ.
Nếu cho nó thêm chút ít thời gian, có phải cọng cỏ nhỏ này sẽ phát triển cao lên xuyên thủng cả tinh cầu không?
May là Nguyên soái phái nano robot xuống trợ giúp, nếu không có lẽ họ phải dùng hết mấy ngày mới có thể đem thực vật này lên đây trong tình huống không làm hư tổn bất cứ cọng rễ nào, nhân tiện còn lật ngược cả ngọn núi lại.
Còn Trưởng quan của họ nhìn thấy loài thực vật này, sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi thì truyền lệnh.
Trồng nó trong khoang phòng riêng của Trưởng quan trên phi thuyền!
Bác sĩ đi cùng trên chuyến đi này điều phối dung dịch dinh dưỡng theo lệnh, ban đầu còn bình tĩnh mà quan sát bộ rễ dày đặc, đợi đến lúc ông ấy xác định hệ thống rễ khổng lồ này thật sự chỉ tương xứng với thân cỏ nhỏ trơ trụi, xém chút nữa không khỏi hoài nghi nhân sinh.
Trước sự phức tạp của việc phân phối một khối lượng lớn dung dịch dinh dưỡng, bác sĩ lịch sự hỏi ý kiến Trưởng quan của họ.
Đây không phải loại cây xanh có thể làm sạch không khí, cũng không phải loại cây xanh có tác dụng an thần tĩnh khí.
Những cọng rễ của nó cho dù là đã trải qua sự sắp xếp của nano robot cũng phải chiếm hơn một nửa cabin.
Vì thế, tác dụng của việc trồng thân cỏ nhỏ như thế trong khoang của mình là gì?
Cản trở công việc lại còn không có lợi ích gì.
Sau đó, Trưởng quan của họ dùng gương mặt vô cùng bình tĩnh trả lời, "Đây là bảo bối của mèo nhỏ."
Bác sĩ: .
Các binh sĩ đang chờ lệnh: .
Cho nên, Trưởng quan của họ không những muốn trồng thân cỏ có gốc rễ to lớn ở trong khoang riêng của mình.
Vậy nên ngoài loại thực vật đó ra vẫn còn có một con mèo sống trong khoang riêng của Nguyên soái!
Đặt mèo nhỏ thành tên cố định thì thôi đi, chúng tôi không suy nghĩ sâu hơn.
Trưởng quan vậy mà lại vẻ mặt bình tĩnh nói ra hai chữ "bảo bối"!
Tất cả binh sĩ trên phi thuyền trong nháy mắt đều tin chắc rằng, cái thân cỏ kỳ lạ kia có thể là bảo bối của mèo nhỏ, nhưng mèo nhỏ chắc chắn đã trở thành bảo bối của Nguyên soái!
Một từ thật vô cùng kì diệu như thế!
Vũ trụ quả nhiên thay đổi rồi.
Đế quốc đột nhiên xuất hiện vị hoàng đế bệ hạ hành tung bí ẩn.
Còn bên cạnh Trưởng quan của họ đột nhiên xuất hiện một chủ nhân là con mèo bảo bối!
Sau đó, bác sĩ đã tốn rất nhiều thời gian công sức để điều chế ra lượng dịch dinh dưỡng đủ nhiều, chuẩn bị vật chứa thành hình trong một lần, đem trồng thực vật (không hề) nhỏ vào trong.
Vì thế, khoang riêng rộng rãi sáng sủa của Nguyên soái đã biến thành hình dạng như bây giờ.
Tuy là lúc đi qua không cần phải nghiêng người nhưng mà đã chiếm hết một nửa khoang rồi.
Binh sĩ đem thức ăn đến nhìn vật nhỏ tròn tròn màu cam trắng dưới đất, rất muốn sờ thử.
Nhưng mà lại không dám!
Sau khi đẩy xe thức ăn vào phòng của Nguyên soái, binh sĩ đưa thức ăn rất không nỡ mà rời đi.
Vu Hiểu Thao nhìn vào chiếc xe thức ăn đang tỏa ra tràn đầy hương vị mê người, chộn rộn liếm liếm miệng.
Vu Hiểu Thao đã từng ăn hết đại giang nam bắc, chỉ cần ngửi mùi liền biết một xe tiệc toàn là thịt lợn rừng.
Mà nguồn thức ăn xác định là con lợn mà quan hót phân của cậu bắt được.
Nếu nghiên cứu tỉ mỉ hơn thì con lợn rừng này ít nhất có phân nửa là quan hót phân bắt cho cậu ăn!
Vì thế, mèo Thao Thiết nào đó không một chút gánh nặng tâm lý nhảy lên xe thức ăn, chân mèo đập đập khắp nơi, thử tìm cách mở xe thức ăn.
Chân mèo sau khi vỗ vỗ vài cái, xe thức ăn cảm ứng được lực ép, mở ra hoành tráng, thoáng chốc biến thành một cái bàn.
Trên bàn bày đầy ắp hơn ba mươi mâm thức ăn lớn nhỏ.
Mèo Thao Thiết nào đó ngay lập tức sáng mắt, khò khè thành tiếng, bắt đầu âm thầm ăn.
Miệng của mèo nhỏ không lớn, nhưng tốc độ ăn cực nhanh, một đống dĩa thức ăn lớn nhỏ nhanh chóng bị quét sạch.
Đợi đến khi Lôi Khải Hoành kiểm tra toàn diện thể chất và tinh thần lực hiện tại xong quay lại thì thấy mèo nhỏ đã giải quyết sạch sẽ một bàn tiệc thịt lợn rừng đang ngoan ngoãn ngồi trên bàn liếm liếm chân.
Cả một con lợn rừng to lớn gấp mấy chục lần mèo nhỏ.
Cho dù Lôi Khải Hoành đã biết về sức ăn của mèo nhỏ nhưng cũng phải nhíu mày một lát, tầm mắt nhìn về cái bụng trắng trắng mềm mềm của mèo nhỏ.
Ánh mắt của người nào đó nhìn cái bụng mèo quá lộ liễu, Vu Hiểu Thao bỏ chân xuống.
Muốn sờ thì nói thẳng, trẫm nể tình anh cung cấp cho bữa ăn thịt lợn rừng ngon như vậy, cho phép anh sờ.
Sau đó, phía trước mâm thức ăn sáng bóng, con vật nhỏ nào đó nghiêng người nằm xuống, lộ ra cái bụng nhỏ vừa trắng vừa mềm.
Lôi Khải Hoành: .
Đây là ăn nhiều rồi phình bụng lên kêu sờ?
Vu Hiêu Thao cử động chân nhân tiện lộ ra đệm chân nhỏ hồng hồng, nghiêng đầu liếc nhìn cái người đứng im không nhúc nhích kia, "Meo?"
Không sờ? Không sờ thì trẫm đứng lên đó.
Lôi Khải Hoành bước mấy bước qua đó, bàn tay to lớn đặt lên bụng nhỏ của mèo nhỏ, nhẹ nhàng sờ thử.
Mềm mại như vậy, so với việc phồng lên khi ăn hết một con lợn rừng trong dự tính không giống nhau, giống như là chưa ăn cái gì hết.
Cho nên, mèo nhỏ vẫn còn đói?
Tầm nhìn của Lôi Khải Hoành nhìn trên xe thức ăn, trước mắt đều là mâm thức ăn đã bị ăn sạch sẽ, đến nước canh cũng không chừa.
Lúc này, sau khi mèo nhỏ nằm xuống, lộ ra cái bát lớn mà mèo nhỏ đang che chắn, trong bát lớn vẫn còn mười mấy miếng sườn non kho.
Lôi Khải Hoành nhếch lông mày, ngón tay nựng cằm mèo nhỏ, "Những món thừa lại là cho tao ăn?
Vu Hiểu Thao thuận thế mà ngửa đầu lên, thoải mái nheo nheo mắt," Meo~ "
Thao Thiết làm sao có thứ ăn thừa lại, trẫm chính là muốn để lại phần ngon nhất cho anh.
Lôi Khải Hoành một tay sờ bụng của mèo nhỏ, tay còn lại cầm một miếng sườn non xương sụn lên.
Kỹ thuật nấu ăn của binh sĩ không tệ, làm xương sườn kho rất đẹp mắt.
Lôi Khải Hoành chậm rãi mà cắn một miếng xương sườn rồi nhai.
Sau đó, đôi tai của mèo nhỏ nhỏ nào đó nhúc nhích, mắt mèo long lanh quay qua," Meo? "
Có phải rất thơm ngon không?
Lôi Khải Hoành nhếch mép, nuốt xuống miếng xương sườn vốn không nếm ra được bất kỳ mùi vị nào, lại cắn thêm một miếng.
Vu Hiểu Thao nhìn miếng sườn non nhỏ đang từ từ bị ăn hết, len lén chuyển dời tầm tầm.
Không thể tiếp tục nhìn nữa, nếu không sẽ thể hiện như trẫm rất thèm.
Lúc này, Bạch Hào lên tiếng nói," Nguyên soái, cuộc họp ủy viên Liên minh quân sự phát lời mời tham gia, Ngài có đồng ý tham gia không? "
Lôi Khải Hoành lại cầm thêm một miếng sườn non nhỏ, nói:" Đồng ý đi.
"
Vì vậy, lúc hình ảnh của mấy vị đại Nguyên soái được kết nối xuất hiện trên phạm vi tầm nhìn của khoang riêng, điều đầu tiên mà các vị đại Nguyên soái nhìn thấy chính là Lôi soái quân đoàn đang dùng tay không cầm miếng sườn non gặm.
Các vị Nguyên soái đế quốc: .
Bạn đồng liêu như vậy thật sự là trước giờ họ chưa từng thấy qua.
Vu Hiểu Thao xoay đầu, liếc mắt nhìn hình ảnh một đám người đột nhiên hiện lên trong phòng.
Mặc đồng phục rất giống với quan hót phân nhà cậu, không phải Nguyên soái thì cũng là quan cấp cao.
Trẫm không thích!
Vu Hiểu Thao hoàn toàn xem họ như không khí, lúc này thấy trong tay Lôi Khải Hoành đang cầm miếng sườn non nhỏ, không tiếp tục gặm nữa, cậu liền nhảy lên bàn, cái đuôi phẩy qua phẩy lại vào vai của Lôi Khải Hoành, cả người thì cọ vào cánh tay của hắn, thúc giục," Meo! "
Ăn nhanh lên, giơ hoài như vậy là muốn thèm chết trẫm sao!
Vì thế, một Lôi Khải Hoành mặt không biểu cảm, một tay vuốt ve mèo nhỏ đang thèm ăn kêu meo, một tay kia đang cầm miếng sườn non màu vàng đỏ, ánh mắt bình thản nhìn họ.
Khoảnh khắc đó, khóe miệng của các vị Nguyên soái hẳn là đang giật giật.
Lôi soái của quân đoàn có sức chiến đấu mạnh mẽ mà người thường không ai sánh bằng, mỗi lần xuất hiện ở hội nghị liên minh, đều là vẻ thờ ơ thận trọng, đôi tay đó đều dùng để điều khiển cơ giáp và chỉ huy chiến dịch, còn bây giờ, dáng vẻ một tay gặm xương sườn, một tay vuốt ve mèo, trọng thương rồi nên không quan tâm? Đương nhiên không ai sẽ thừa nhận thương thế của Lôi soái ít nhiều có liên quan đến họ.
Lúc họ đang vắt óc suy nghĩ kế sách đối phó với vị hoàng đế bệ hạ từ đâu xuất hiện, người này không những nhàn nhã hưởng thụ mỹ thực mà còn bắt đầu nuôi thú cưng!
Người này rốt cuộc có chút cảm giác nguy cơ sắp tới hay không?
Đợi sau khi vị hoàng đế bệ hạ này lên kế nhiệm vị trí đế vương, mọi chuyện chỉ cần một câu nói đủ để họ giao ra quân quyền.
Hiện tại, thế lực các phương của cả đế quốc đang nắm giữ quyền lực đều vô cùng khẩn trương, đề phòng, còn vị này lại có thái độ như vậy.
Làm sao mà họp đây?
Vì thế, sau khi các mấy đại Nguyên soái đưa mắt nhìn nhau, ăn ý mà quyết định bỏ rơi Lôi Khải Hoành tiến hành bàn bạc trong bí mật.
Tiếp đó, sau khi bày tỏ sự quan tâm của mình đối với sức khỏe của Lôi Khải Hoành, mấy vị đại Nguyên soái liền vội vã mà rời khỏi cuộc họp.
Vu Hiểu Thao nhìn cảnh tượng nhao nhao rời khỏi, vẩy vẩy đuôi, lại nhìn qua quan hót phân đang ăn xương sườn rồi dứt khoát nhảy lên vật chứa lớn đang đựng cây tiêu nhỏ của cậu, nhìn chằm chằm vào thân cây tiêu nhỏ cầu nguyện hy vọng nó mau lớn nhanh.
Sau khi nhìn chằm chằm vài ngày, Vu Hiểu Thao phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Thân cây tiêu nhỏ trong vật chứa khổng lồ hoàn toàn không thấy mọc lên gì nữa.
Ở tinh cầu lúc trước, hoa tiêu nhỏ đã dùng thời gian mấy ngày liền mọc ra một vài lá hoa tiêu.
Bây giờ ngâm trong dịch dinh dưỡng, đã qua mấy ngày rồi mà vẫn là một thân cây trơ trụi.
Vu Hiểu Thao nằm trên phần rìa của vật chứa khổng lồ quan sát rất lâu, cuối cùng đã xác định được một việc.
Cây tiêu nhỏ mà cậu yêu quý có thể mọc ra nhiều rễ như vậy không phải để chứng tỏ điều kỳ diệu gì, có lẽ là dùng để cắm rễ sâu trong lòng đất với nền đất vững chắc để hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt và đất trời.
Nhưng bây giờ, vũ trụ của họ rộng lớn không có nơi nào được coi là nhà, không có nền đất vững chắc, cây tiêu nhỏ từ chối sinh trưởng!
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
Chương : Là muốn thèm chết trẫm sao!
Editor: Xiaoni
Beta: Tuyết Phi Ly
Vật chứa để trồng tiêu nhỏ rất lớn, cho dù Vu Hiểu Thao có vươn chân dài ra cũng không thể với tới thân cây tiêu nhỏ ở chính giữa vật chứa.
Đúng là chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chơi đùa, trừ khi con mèo Thao Thiết nào đó biết bơi.
Ánh mắt của Vu Hiểu Thao chuyển hướng nhìn xuống bộ rễ cây to lớn ở phía dưới chất lỏng, không kiềm được mà nảy ra một suy nghĩ.
Cái thứ này..
có thể ăn không?
Vu Hiểu Thao lại nhìn thử thân tiêu nhỏ dường như đang sống tách biệt với thế giới kia.
Nhiều rễ như vậy mới lên được một thân cây nhỏ cỏn con như thế, nếu như cậu nhổ lên một nắm to.
Không biết liệu cái thân cây nhỏ này có từ bỏ luôn việc lớn lên hay không.
Rất rõ ràng, lợi bất cập hại.
Mèo Thao Thiết nào đó ngầm bỏ đi ý nghĩ nhổ một nắm rễ cây lên để nếm thử, nằm sấp trên phần rìa của vật chứa, ánh mắt mong chờ nhìn cây tiêu nhỏ.
Mày hãy yên tâm mà phát triển, trẫm đợi được!
Lúc này có binh sĩ đẩy một xe thức ăn vào.
Trong xe thức ăn mùi hương tỏa ra khiến đôi mắt Vu Hiểu Thao chớp mắt sáng lên, men theo phần rìa vật chứa mà trượt xuống.
Vị binh sĩ này thấy mèo nhỏ từ trên vật chứa khổng lồ trượt xuống một cách nhẹ nhàng khéo léo tiếp đất, bị đôi mắt to tròn trong veo như pha lê của mèo nhỏ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt băng lãnh, mém chút không đứng nghiêm và cung kính chào hỏi.
Nửa tiếng trước Nguyên soái đã đích thân thừa nhận, vật nhỏ mềm mại trước mặt là bảo bối của mình!
Sự thật này chỉ cần nghĩ tới sẽ khiến người ta xúc động.
Một con mèo đã thu phục được Nguyên soái, thật là khiến người khác tâm phục khẩu phục!
Ban đầu, khi thực vật này bị đào lên toàn vẹn, tình cảnh đó khiến cho tất cả binh sĩ ở đó câm lặng.
Loại thực vật không phù hợp khoa học về sinh học làm sao mà mọc ra được vậy?
Gốc rễ to lớn như thế núi, trên đỉnh chỉ mọc lên một thân cỏ nhỏ.
Nếu cho nó thêm chút ít thời gian, có phải cọng cỏ nhỏ này sẽ phát triển cao lên xuyên thủng cả tinh cầu không?
May là Nguyên soái phái nano robot xuống trợ giúp, nếu không có lẽ họ phải dùng hết mấy ngày mới có thể đem thực vật này lên đây trong tình huống không làm hư tổn bất cứ cọng rễ nào, nhân tiện còn lật ngược cả ngọn núi lại.
Còn Trưởng quan của họ nhìn thấy loài thực vật này, sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi thì truyền lệnh.
Trồng nó trong khoang phòng riêng của Trưởng quan trên phi thuyền!
Bác sĩ đi cùng trên chuyến đi này điều phối dung dịch dinh dưỡng theo lệnh, ban đầu còn bình tĩnh mà quan sát bộ rễ dày đặc, đợi đến lúc ông ấy xác định hệ thống rễ khổng lồ này thật sự chỉ tương xứng với thân cỏ nhỏ trơ trụi, xém chút nữa không khỏi hoài nghi nhân sinh.
Trước sự phức tạp của việc phân phối một khối lượng lớn dung dịch dinh dưỡng, bác sĩ lịch sự hỏi ý kiến Trưởng quan của họ.
Đây không phải loại cây xanh có thể làm sạch không khí, cũng không phải loại cây xanh có tác dụng an thần tĩnh khí.
Những cọng rễ của nó cho dù là đã trải qua sự sắp xếp của nano robot cũng phải chiếm hơn một nửa cabin.
Vì thế, tác dụng của việc trồng thân cỏ nhỏ như thế trong khoang của mình là gì?
Cản trở công việc lại còn không có lợi ích gì.
Sau đó, Trưởng quan của họ dùng gương mặt vô cùng bình tĩnh trả lời," Đây là bảo bối của mèo nhỏ.
"
Bác sĩ: .
Các binh sĩ đang chờ lệnh: .
Cho nên, Trưởng quan của họ không những muốn trồng thân cỏ có gốc rễ to lớn ở trong khoang riêng của mình.
Vậy nên ngoài loại thực vật đó ra vẫn còn có một con mèo sống trong khoang riêng của Nguyên soái!
Đặt mèo nhỏ thành tên cố định thì thôi đi, chúng tôi không suy nghĩ sâu hơn.
Trưởng quan vậy mà lại vẻ mặt bình tĩnh nói ra hai chữ" bảo bối "!
Tất cả binh sĩ trên phi thuyền trong nháy mắt đều tin chắc rằng, cái thân cỏ kỳ lạ kia có thể là bảo bối của mèo nhỏ, nhưng mèo nhỏ chắc chắn đã trở thành bảo bối của Nguyên soái!
Một từ thật vô cùng kì diệu như thế!
Vũ trụ quả nhiên thay đổi rồi.
Đế quốc đột nhiên xuất hiện vị hoàng đế bệ hạ hành tung bí ẩn.
Còn bên cạnh Trưởng quan của họ đột nhiên xuất hiện một chủ nhân là con mèo bảo bối!
Sau đó, bác sĩ đã tốn rất nhiều thời gian công sức để điều chế ra lượng dịch dinh dưỡng đủ nhiều, chuẩn bị vật chứa thành hình trong một lần, đem trồng thực vật (không hề) nhỏ vào trong.
Vì thế, khoang riêng rộng rãi sáng sủa của Nguyên soái đã biến thành hình dạng như bây giờ.
Tuy là lúc đi qua không cần phải nghiêng người nhưng mà đã chiếm hết một nửa khoang rồi.
Binh sĩ đem thức ăn đến nhìn vật nhỏ tròn tròn màu cam trắng dưới đất, rất muốn sờ thử.
Nhưng mà lại không dám!
Sau khi đẩy xe thức ăn vào phòng của Nguyên soái, binh sĩ đưa thức ăn rất không nỡ mà rời đi.
Vu Hiểu Thao nhìn vào chiếc xe thức ăn đang tỏa ra tràn đầy hương vị mê người, chộn rộn liếm liếm miệng.
Vu Hiểu Thao đã từng ăn hết đại giang nam bắc, chỉ cần ngửi mùi liền biết một xe tiệc toàn là thịt lợn rừng.
Mà nguồn thức ăn xác định là con lợn mà quan hót phân của cậu bắt được.
Nếu nghiên cứu tỉ mỉ hơn thì con lợn rừng này ít nhất có phân nửa là quan hót phân bắt cho cậu ăn!
Vì thế, mèo Thao Thiết nào đó không một chút gánh nặng tâm lý nhảy lên xe thức ăn, chân mèo đập đập khắp nơi, thử tìm cách mở xe thức ăn.
Chân mèo sau khi vỗ vỗ vài cái, xe thức ăn cảm ứng được lực ép, mở ra hoành tráng, thoáng chốc biến thành một cái bàn.
Trên bàn bày đầy ắp hơn ba mươi mâm thức ăn lớn nhỏ.
Mèo Thao Thiết nào đó ngay lập tức sáng mắt, khò khè thành tiếng, bắt đầu âm thầm ăn.
Miệng của mèo nhỏ không lớn, nhưng tốc độ ăn cực nhanh, một đống dĩa thức ăn lớn nhỏ nhanh chóng bị quét sạch.
Đợi đến khi Lôi Khải Hoành kiểm tra toàn diện thể chất và tinh thần lực hiện tại xong quay lại thì thấy mèo nhỏ đã giải quyết sạch sẽ một bàn tiệc thịt lợn rừng đang ngoan ngoãn ngồi trên bàn liếm liếm chân.
Cả một con lợn rừng to lớn gấp mấy chục lần mèo nhỏ.
Cho dù Lôi Khải Hoành đã biết về sức ăn của mèo nhỏ nhưng cũng phải nhíu mày một lát, tầm mắt nhìn về cái bụng trắng trắng mềm mềm của mèo nhỏ.
Ánh mắt của người nào đó nhìn cái bụng mèo quá lộ liễu, Vu Hiểu Thao bỏ chân xuống.
Muốn sờ thì nói thẳng, trẫm nể tình anh cung cấp cho bữa ăn thịt lợn rừng ngon như vậy, cho phép anh sờ.
Sau đó, phía trước mâm thức ăn sáng bóng, con vật nhỏ nào đó nghiêng người nằm xuống, lộ ra cái bụng nhỏ vừa trắng vừa mềm.
Lôi Khải Hoành: .
Đây là ăn nhiều rồi phình bụng lên kêu sờ?
Vu Hiêu Thao cử động chân nhân tiện lộ ra đệm chân nhỏ hồng hồng, nghiêng đầu liếc nhìn cái người đứng im không nhúc nhích kia," Meo? "
Không sờ? Không sờ thì trẫm đứng lên đó.
Lôi Khải Hoành bước mấy bước qua đó, bàn tay to lớn đặt lên bụng nhỏ của mèo nhỏ, nhẹ nhàng sờ thử.
Mềm mại như vậy, so với việc phồng lên khi ăn hết một con lợn rừng trong dự tính không giống nhau, giống như là chưa ăn cái gì hết.
Cho nên, mèo nhỏ vẫn còn đói?
Tầm nhìn của Lôi Khải Hoành nhìn trên xe thức ăn, trước mắt đều là mâm thức ăn đã bị ăn sạch sẽ, đến nước canh cũng không chừa.
Lúc này, sau khi mèo nhỏ nằm xuống, lộ ra cái bát lớn mà mèo nhỏ đang che chắn, trong bát lớn vẫn còn mười mấy miếng sườn non kho.
Lôi Khải Hoành nhếch lông mày, ngón tay nựng cằm mèo nhỏ," Những món thừa lại là cho tao ăn?
Vu Hiểu Thao thuận thế mà ngửa đầu lên, thoải mái nheo nheo mắt, "Meo~"
Thao Thiết làm sao có thứ ăn thừa lại, trẫm chính là muốn để lại phần ngon nhất cho anh.
Lôi Khải Hoành một tay sờ bụng của mèo nhỏ, tay còn lại cầm một miếng sườn non xương sụn lên.
Kỹ thuật nấu ăn của binh sĩ không tệ, làm xương sườn kho rất đẹp mắt.
Lôi Khải Hoành chậm rãi mà cắn một miếng xương sườn rồi nhai.
Sau đó, đôi tai của mèo nhỏ nhỏ nào đó nhúc nhích, mắt mèo long lanh quay qua, "Meo?"
Có phải rất thơm ngon không?
Lôi Khải Hoành nhếch mép, nuốt xuống miếng xương sườn vốn không nếm ra được bất kỳ mùi vị nào, lại cắn thêm một miếng.
Vu Hiểu Thao nhìn miếng sườn non nhỏ đang từ từ bị ăn hết, len lén chuyển dời tầm tầm.
Không thể tiếp tục nhìn nữa, nếu không sẽ thể hiện như trẫm rất thèm.
Lúc này, Bạch Hào lên tiếng nói, "Nguyên soái, cuộc họp ủy viên Liên minh quân sự phát lời mời tham gia, Ngài có đồng ý tham gia không?"
Lôi Khải Hoành lại cầm thêm một miếng sườn non nhỏ, nói: "Đồng ý đi."
Vì vậy, lúc hình ảnh của mấy vị đại Nguyên soái được kết nối xuất hiện trên phạm vi tầm nhìn của khoang riêng, điều đầu tiên mà các vị đại Nguyên soái nhìn thấy chính là Lôi soái quân đoàn đang dùng tay không cầm miếng sườn non gặm.
Các vị Nguyên soái đế quốc: .
Bạn đồng liêu như vậy thật sự là trước giờ họ chưa từng thấy qua.
Vu Hiểu Thao xoay đầu, liếc mắt nhìn hình ảnh một đám người đột nhiên hiện lên trong phòng.
Mặc đồng phục rất giống với quan hót phân nhà cậu, không phải Nguyên soái thì cũng là quan cấp cao.
Trẫm không thích!
Vu Hiểu Thao hoàn toàn xem họ như không khí, lúc này thấy trong tay Lôi Khải Hoành đang cầm miếng sườn non nhỏ, không tiếp tục gặm nữa, cậu liền nhảy lên bàn, cái đuôi phẩy qua phẩy lại vào vai của Lôi Khải Hoành, cả người thì cọ vào cánh tay của hắn, thúc giục, "Meo!"
Ăn nhanh lên, giơ hoài như vậy là muốn thèm chết trẫm sao!
Vì thế, một Lôi Khải Hoành mặt không biểu cảm, một tay vuốt ve mèo nhỏ đang thèm ăn kêu meo, một tay kia đang cầm miếng sườn non màu vàng đỏ, ánh mắt bình thản nhìn họ.
Khoảnh khắc đó, khóe miệng của các vị Nguyên soái hẳn là đang giật giật.
Lôi soái của quân đoàn có sức chiến đấu mạnh mẽ mà người thường không ai sánh bằng, mỗi lần xuất hiện ở hội nghị liên minh, đều là vẻ thờ ơ thận trọng, đôi tay đó đều dùng để điều khiển cơ giáp và chỉ huy chiến dịch, còn bây giờ, dáng vẻ một tay gặm xương sườn, một tay vuốt ve mèo, trọng thương rồi nên không quan tâm? Đương nhiên không ai sẽ thừa nhận thương thế của Lôi soái ít nhiều có liên quan đến họ.
Lúc họ đang vắt óc suy nghĩ kế sách đối phó với vị hoàng đế bệ hạ từ đâu xuất hiện, người này không những nhàn nhã hưởng thụ mỹ thực mà còn bắt đầu nuôi thú cưng!
Người này rốt cuộc có chút cảm giác nguy cơ sắp tới hay không?
Đợi sau khi vị hoàng đế bệ hạ này lên kế nhiệm vị trí đế vương, mọi chuyện chỉ cần một câu nói đủ để họ giao ra quân quyền.
Hiện tại, thế lực các phương của cả đế quốc đang nắm giữ quyền lực đều vô cùng khẩn trương, đề phòng, còn vị này lại có thái độ như vậy.
Làm sao mà họp đây?
Vì thế, sau khi các mấy đại Nguyên soái đưa mắt nhìn nhau, ăn ý mà quyết định bỏ rơi Lôi Khải Hoành tiến hành bàn bạc trong bí mật.
Tiếp đó, sau khi bày tỏ sự quan tâm của mình đối với sức khỏe của Lôi Khải Hoành, mấy vị đại Nguyên soái liền vội vã mà rời khỏi cuộc họp.
Vu Hiểu Thao nhìn cảnh tượng nhao nhao rời khỏi, vẩy vẩy đuôi, lại nhìn qua quan hót phân đang ăn xương sườn rồi dứt khoát nhảy lên vật chứa lớn đang đựng cây tiêu nhỏ của cậu, nhìn chằm chằm vào thân cây tiêu nhỏ cầu nguyện hy vọng nó mau lớn nhanh.
Sau khi nhìn chằm chằm vài ngày, Vu Hiểu Thao phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Thân cây tiêu nhỏ trong vật chứa khổng lồ hoàn toàn không thấy mọc lên gì nữa.
Ở tinh cầu lúc trước, hoa tiêu nhỏ đã dùng thời gian mấy ngày liền mọc ra một vài lá hoa tiêu.
Bây giờ ngâm trong dịch dinh dưỡng, đã qua mấy ngày rồi mà vẫn là một thân cây trơ trụi.
Vu Hiểu Thao nằm trên phần rìa của vật chứa khổng lồ quan sát rất lâu, cuối cùng đã xác định được một việc.
Cây tiêu nhỏ mà cậu yêu quý có thể mọc ra nhiều rễ như vậy không phải để chứng tỏ điều kỳ diệu gì, có lẽ là dùng để cắm rễ sâu trong lòng đất với nền đất vững chắc để hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt và đất trời.
Nhưng bây giờ, vũ trụ của họ rộng lớn không có nơi nào được coi là nhà, không có nền đất vững chắc, cây tiêu nhỏ từ chối sinh trưởng!.