Đi chơi Quốc khánh về, cũng vừa lúc kết quả bài kiểm tra hàng tháng được công bố.
Giang Sơ Tinh đi xem kết quả, phát hiện thành tích của Hạ Hoài vượt lên cả hạng, trong đầu thầm than thằng nhóc này cũng có khả năng lắm.
Cố An ở một bên trừng lớn mắt: “Hoài ca, cậu thật sự là khó lường nha!”
Tiêu Thời nhìn lên vị trí đầu trong danh sách.
“Á đù!” Tiêu Thời kêu lên: “Điểm của Tinh ca gần như tương đương với tổng điểm của một nửa lớp tụi mình cộng lại đó.”
“Hiện tại mới nhận ra tụi mình có tâng bốc thế nào cũng vậy.” Cố An cười nói: “Rút thăm đoán đề cũng không cứu vãn được sự ngu ngốc của tụi mình haizzz.”
Giang Sơ Tinh cười cười trêu chọc bọn họ: “Mấy đứa không phải có cái bí quyết gì mà ba dài một ngắn, ba ngắn một dài sao? “
“Đừng nhắc nữa.” Cố An ôm ngực: “Chết tiệt! Lần này á, câu hỏi trắc nghiệm tiếng Anh đều dài ngắn như nhau. Hoàn toàn khiến em mù tịt!”
Giang Sơ Tinh cong mắt cười. Mọi người nói nói cười cười cùng trở về phòng học.
Hứa Hằng đứng trên bục giảng, thấy bọn họ tới, vội kêu to: “Cố An, Tiêu Thời, thầy đang tìm hai em đây. Hai đứa tham gia trận bóng rổ giao hữu mùa thu này nhá. Buổi chiều đến trường trung học số thi đấu luôn. “
Cố An: “Gì mà gấp vậy thầy? Không cho chúng em thời gian huấn luyện nữa hả?”
Lão Hứa liếc hắn một cái: “Em còn cần huấn luyện làm gì?”
“Cũng phải ha.” Cố An sờ sờ đầu: “Kỹ thuật của tụi em có thể đè bẹp toàn trường này rồi.”
Điểm số lớp của họ tuy không tốt, nhưng mấy môn vận động thể thao linh tinh lại giỏi toàn diện.
Trước khi Lão Hứa rời đi, ông còn đích thân chỉ định Hạ Hoài tham gia.
Cũng vì lần trước trong giờ thể dục chính mắt Lão Hứa đã nhìn thấy bọn họ thi đấu bóng rổ với lớp hay như thế nào.
Một số trường học gần đó thường tổ chức các hoạt động như vậy, dưới ngọn cờ là đoàn kết và hữu nghị, nhưng trên thực tế là bí mật cạnh tranh cao thấp với nhau mà thôi.
Rốt cuộc thì trường nào chả muốn giành được vinh quang trước mặt chính phủ, may mắn còn có thể kéo được được một số khoản đầu tư.
Cố An biết Giang Sơ Tinh không chơi bóng rổ nữa. Nhưng vẫn để dành cho anh một vị trí.
Bởi vì hắn cảm thấy rằng nếu có Tinh ca ở đó, Hoài ca của bọn họ khả năng sẽ tích cực hơn một ít.
Sau bao nhiêu năm làm anh em bằng hữu, mọi người đều hiểu rõ lẫn nhau.
Sau khi chọn được thành viên tham gia và đội dự bị, Hứa Hằng phát đồng phục cho bọn họ để chuẩn bị cho buổi chiều rồi đưa lớp đến trường trung học số .
Diện tích của Trường trung học số không lớn nhưng sân chơi cũng khá thoải mái, năm ngoái chính phủ đã trả tiền cho việc tu sửa hai sân vận động này.
Đối với trận giao hữu chiều nay, mấy trường học đều rất gia sức, thậm chí còn tổ chức các hoạt náo viên.
Hai giờ rưỡi, thi đấu bắt đầu.
Cố An, Tiêu Thời cùng mấy đồng đội chạy vào trong sân bóng rổ đứng, vừa xuất hiện đã tỏa ra khí thế như kéo bè kéo lũ tới đánh nhau, Hạ Hoài ở phía sau thì chậm rãi đi đến, càng giống như boss chỉ huy.
Ngồi dưới bóng cây, Giang Sơ Tinh không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này.
Một tiếng còi vang lên.
Tiếng giày thể thao cọ xát với mặt đất trên sân chơi khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào.
Sau một vài bàn thua, Giang Sơ Tinh cũng thấy rõ cầu thủ số của đội trung vệ là trụ cột, cao lớn, linh hoạt nhưng đôi khi cũng sẽ làm một vài ám chiêu khiến cho người khác rất khó chịu.
Va chạm trên sân vốn là chuyện bình thường, nhưng cố tình như thế kia lại rất thiếu đánh.
Tất cả các thành viên của lớp đều rất năng động, bắt mắt nhất vẫn là Hạ Hoài, vóc dáng cao, biểu tình nhàn nhạt, tạo cảm giác có chút tản mạn khi chơi bóng, nhưng mỗi khi thực hiện một cú ném bóng vào rổ thì vẫn luôn luôn chính xác.
Điểm số chênh lệch giữa hai bên dần được nới rộng.
Ở vài phút cuối cùng, Giang Sơ Tinh thoáng nhìn thấy tuyển thủ số của trường số kia thừa dịp trọng tài sơ sẩy, dùng khuỷu tay thọc vào bụng tiên phong của đội bọn họ.
“Cẩn thận!” Giang Sơ Tinh cau mày đứng lên hô một tiếng, nhưng vẫn chậm một bước.
Tiên phong của lớp bọn họ trực tiếp ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.
Trọng tài: “Mấy cậu làm cái gì vậy?!”
Số trường trung học số giơ hai tay lên, vẻ mặt “không liên quan gì đến mình”: “Phòng ngự chính quy, hắn tự mình đụng xương khủy tay của em, không trách em được.”
“Chính quy cmm ấy!” Cố An muốn xông thẳng tới: “Mày mẹ nó chính là cố ý! Bóng không có ở đấy, mày phòng thủ cái quỷ gì!”
“Mày có chứng cớ gì mà đổ tội cho tao?” Số trường trung học số nhướng mày: “Mày thấy à? Nói miệng không bằng chứng cũng vô dụng.”
“Được rồi.” Hạ Hoài ngăn cản ý muốn xông lên đánh người của Cố An, liếc xéo số một cái, lạnh lùng nói: “Trước dìu cậu ấy về chỗ ngồi đi.”
Tiền đạo của họ dính chấn thương nặng nên không thể thi đấu.
Cố An thoáng nhìn trường số bên kia thay đổi người, có mấy gương mặt quen.
“Không được rồi,” Cố An nhíu mày lo lắng: “Bọn nó hiện tại thay người định chơi phối hợp, năm trước chính là bọn nó đè đầu chúng ta mà đánh, năm nay không thể cứ thế được.”
Lớp của bọn họ vốn là chơi đơn rất tốt, nhưng phối hợp lại không tốt.
Giang Sơ Tinh thấy họ do dự, hơn nữa anh cũng không thể mãi trốn trong vùng an toàn, bác sĩ cũng bảo anh nên cố gắng tiếp xúc nhiều với Alpha hơn.
“Để anh lên đi.” Giang Sơ Tinh đứng dậy.
Mọi người nghe thấy vậy, một ánh mắt đều rơi vào trên người Giang Sơ Tinh.
Rất nhiều người đã xem video Giang Sơ Tinh chơi bóng rổ ở trung học cơ sở trên Tieba, đặc biệt là sự phối hợp giữa anh và Hạ Hoài, thật sự quá tuyệt vời.
Sự kết hợp vô cùng có ý nghĩa của CP biển sao đang đến!
Hạ Hoài từ chối: “Không được.”
Giang Sơ Tinh nhìn cậu chằm chằm.
Hiện trường rơi vào thế giằng co.
Không khí vô cùng ăng thẳng.
Hai lão đại đánh nhau, mấy tôm tép nhỏ bé im lặng dịch ra xa một chút.
Giang Sơ Tinh trong lòng thở dài, trước mặt nhiều người như vậy cũng không thể nói ra được.
Đột nhiên bước về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng mà trở nên trầm ổn hơn, vừa đủ chỉ hai người có thể nghe thấy: “Tin tưởng anh.”
Nói xong, anh còn dùng mu bàn tay mình chạm vào mu bàn tay Hạ Hoài “Được không.”
Hạ Hoài cúi đầu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh, nơi bị anh chạm vào hơi hơi nóng lên.
Giang Sơ Tinh không phải là đang làm nũng với Hạ Hoài hay sao.
Hồi trước khi cậu không chịu làm bài tập về nhà hoặc không ăn, Giang Sơ Tinh cũng sẽ dùng phương pháp làm nũng này khiến cậu không làm không được.
Chỉ là không ngờ sau hai năm, anh trai cậu cư nhiên lại làm nũng như vậy nữa…… thế này thì ai mà chống đỡ cho được.
Ít nhất thì cậu cũng chống đỡ không nổi.
Giang Sơ Tinh vươn tay kéo vạt áo của cậu: “Không có thời gian nữa đâu.”
Anh bây giờ cực kỳ nhạy cảm với tin tức tố, đặc biệt là tin tức tố của Hạ Hoài, cảm thấy tâm trạng của Hạ Hoài có chút dao động, không ngừng lao về phía anh.
Cho rằng đây là cậu đang cảnh cáo mình, Giang Sơ Tinh vừa muốn rút tay về, chớp mắt đã bị người kia bắt lấy cổ tay.
Sau đó, Giang Sơ Tinh nhìn thấy Hạ Hoài lấy bao tay của cậu đeo vào cổ tay anh, rồi kéo cánh tay kia của anh đeo nốt bên còn lại.
Trên bao đeo tay đầy mùi vị tin tức tố của Hạ Hoài, mùi rất nồng, chỉ cần đeo vào như thế này, Giang Sơ Tinh liền cảm thấy cả người như bị hương thông biển sâu thẳm bao bọc.
Cảm thấy vẫn chưa đủ, Hạ Hoài còn đi tới dưới bóng cây, lấy áo khoác của mình buộc vào eo Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh nhìn bao cổ tay cùng áo khoác trên eo, mỉm cười.
Điều này hoàn toàn giống như đánh dấu của Hạ Hoài.
Mọi người cũng bị hàng loạt hành động của Hạ Hoài làm cho ngốc luôn.
Nhưng trước khi họ có thể tiêu hóa được đống thức ăn cho chó này thì tiếng còi đã vang lên ngay sau đó.
Ván thứ hai, thi đấu bắt đầu.
Hạ Hoài ghi bàn thắng đầu tiên cho đường bóng mở màn.
Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài cách nửa sân bóng nhìn nhau, Giang Sơ Tinh xoay người chạy đến vòng bóng rổ của đối phương.
Số cản Giang Sơ Tinh, thấy anh chạy cũng đuổi theo, sau cùng thì quả bóng vẫn ở đường biên, dù hắn có đuổi kịp thì anh vốn cũng không định thực hiện cú ném vào rổ.
Kết quả là số lại quay lại chặn Hạ Hoài.
Hai chiêu giả của Hạ Hoài nhoáng lên, vượt lên trước mặt người kia.
Chạy lên, bật nhảy rồi ném vào rổ.
Có người rống lên một tiếng: “Mẹ nó! Thế mà cũng được à?!”
Mọi con mắt đều tập trung nhìn theo đường vòng cung của quả bóng.
Giang Sơ Tinh nhàn nhã một mình chờ đợi dưới rổ.
Hơn nửa sân bên này chỉ còn lại mình anh đứng.
“Bụp …”
Quả bóng đập vào tấm ván trên rổ.
Sức mạnh của quả bóng không hề nhỏ.
Giang Sơ Tinh hướng về phía trước ba bước, nhảy lên, một tay duỗi ra.
Đẩy bóng dội ngược vào rổ.
Không biết có phải là do anh đã biến thành một con mèo trắng hay không mà Giang Sơ Tinh cảm thấy sức bật của mình tốt hơn trước.
Toàn hội trường im lặng.
Chỉ có tiếng giày chơi bóng của anh cọ xát vào mặt đất và tiếng bóng đập trên mặt sân vang lên.
Hai giây sau, đám đông người xem lập tức sôi trào.
“A a a a a a, đây không phải là chơi theo phong cách Hạ Hoài hay sao?! Sao có thể chơi như thế này được cơ chứ!!!”
“Có ai quay lại chưa? Tuyệt ghê á!”
“Ghi lại rồi, cảnh này có thể xem cả trăm lần cũng được!”
Cố An gần như cảm động rơi nước mắt khi chứng kiến sự phối hợp như xưa của họ.
Hắn xoay người ôm lấy Tiêu thời: “Hức, con mẹ nó thật không dễ dàng mà, hai người bọn họ có phải đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi hay không?!”
Tiêu Thời ghét bỏ mùi mồ hôi trên người hắn, còn có cái sừng hươu vướng víu trên đầu cậu ta: “Cậu mau thu hồi bản thể đi, trọng tài nhìn thấy lại phạt thẻ vàng bây giờ.”
“A, bản thể của tớ lộ ra rồi hả?” Cố An duỗi tay sờ một cái, thật đúng là.
Số trường trung học số chăm chú nhìn Giang Sơ Tinh, khóe môi mím lại.
Tỉ số dần được kéo dãn.
Bên ngoài sân, đột nhiên có người cảm thán: “Tinh ca học tập đã đứng nhất rồi, bóng rổ còn chơi đến xuất quỷ nhập thần như vậy, ai da, sao tôi cảm thấy mình vô dụng thế này chớ.”
Một nam sinh khác liền giễu cợt hắn: “Cuối cùng thì cậu cũng chịu thừa nhận sự thật này rồi à”.
“Cút.”
“Cơ mà, nói đi cũng phải nói lại, biển sao không hổ là biển sao, bọn họ phối hợp ăn ý giống như thần giao cách cảm vậy á.”
“Cùng nhau lớn lên đúng là có chút không bình thường.”
Chỉ còn hai phút cuối, Giang Sơ Tinh vẫn muốn lao lên cướp lấy bóng.
Số lao thẳng tới trước mặt anh, hắn ta cao to, có thể dễ dàng cản phá những cú ném bằng tay.
Giang Sơ Tinh nhướng mày liếc hắn một cái, vị trí này không tốt, rất khó ném, hơn nữa cũng không còn nhiều thời gian.
Anh hơi câu môi, lùi lại phía sau bật nhảy tại chỗ, cổ tay chuyển động.
Ném mạnh ra.
Nước chảy mây trôi.
Cảm giác không tệ.
Ngay khi chân vừa chạm đất, còn chưa kịp đứng vững, số đã trực tiếp dùng cùi chỏ đập vào xương sườn Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh lảo đảo vài bước, may mà có khả năng giữ thăng bằng tốt nên không bị ngã.
Hành động của số tránh được tầm nhìn của trọng tài, hắn ta giả vờ lấy bóng, không ai có thể biết được.
“Bụp …”
Cùng lúc đó, bóng ở đằng kia tiếp đất, tiếng còi hết giờ vang lên.
Số và Giang Sơ Tinh đụng vai nhau, đuôi mắt híp lại, một bộ ác ý khiêu khích.
Giang Sơ Tinh cũng liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ngấm ngầm giở trò?”
Câu nói của anh là một câu hỏi tu từ, nhưng đến tai số lại thành ra câu khẳng định chắc chắc là do hắn cố ý.
Giang Sơ Tinh cho rằng không ai nhìn thấy, vì vậy anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi về ngồi dưới bóng cây, Hạ Hoài lại nhíu mày nhìn anh chằm chằm, cuối cùng đem nước đá trong tay đặt lên bụng anh.
Giang Sơ Tinh đau đến mặt mày nhăn nhó.
Ánh mắt Hạ Hoài càng ngày càng tối.
Anh biết Hạ Hoài đã đoán ra, hoặc là nhìn thấy hết rồi, thở dài.
Hai người bọn họ ngồi quay lưng lại dưới gốc cây lớn, Giang Sơ Tinh thừa dịp mọi người không nhìn tới đây, vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hạ Hoài: “Không sao, nhìn thế thôi, em không nhớ là anh có học taekwondo à, một chút thương nhỏ ấy mà, không đáng ngại.”
Hạ Hoài không nói chuyện, trực tiếp vươn tay kéo áo anh lên, phát hiện xương sườn đã hồng một cục, còn có chút sưng đỏ.
Mắt cậu càng ngày càng đen, mím chặt môi dưới.
Cảm xúc của Alpha quá rõ ràng, toàn thân nồng nặc mùi nguy hiểm. Giang Sơ Tinh cảm nhận được sự hung hãn trên người cậu.
“Em có thể cho anh dựa vào một chút không?” Khóe miệng Giang Sơ Tinh mỉm cười, cúi người chạm chạm đầu gối của Hạ Hoài: “Mau lên, nãy giờ cứ phải ngửi thấy mùi tin tức tố ngu ngốc kia, bụng lại bị hắn đập vào đau quá.”
Hạ Hoài liếc anh một cái đầy ẩn ý, biết anh đang muốn giảm bớt cảm xúc cho mình.
Ngoại trừ Giang Sơ Tinh, không ai có thể dập tắt lửa giận trong lòng cậu, đối với ca ca, cậu chỉ có thể vô lực giơ tay đầu hàng.
Hơi lặng yên một lúc, Hạ Hoài vươn cánh tay ôm lấy eo Giang Sơ Tinh, vươn người tới, đầu gối dán đầu gối, bả vai dán bả vai.
Giang Sơ Tinh sửng sốt, cảm giác được tin tức tố trên người Hạ Hoài, khó chịu trong dạ dày đã sớm tiêu tan.
“Đúng rồi, Hoài ca, chúng ta sẽ … “Cố An quay đầu lại liền nhìn thấy cả hai người kia đang dính chặt vào nhau thành một khối.bg-ssp-{height:px}
Đồng tử ngưng đọng.
Từ góc độ của hắn, có cảm giác như hai người này đang hôn nhau.
Nhìn hình ảnh này, Cố An có chút đỏ mặt, tim đập bình bịch.
Ván thứ ba bắt đầu.
Hạ Hoài đổi vị trí với Giang Sơ Tinh, nhìn chằm chằm vào số .
Khí thế cả người Hạ Hoài đều trở nên càng thêm dọa người, thế công cũng sắc bén hơn.
Cậu tận dụng lợi thế đôi tay và đôi chân dài của mình để chặn bóng.
Không có gì tức giận hơn là bị chặn mất bóng trên sân.
Số đã bị chặn đến , đường bóng, Hạ hoài lần nào cũng nhận được bóng rồi ném nó vào một góc chết.
Ba điểm lại ba điểm.
Khoảng cách được kéo trực tiếp lên bốn mươi điểm.
Số tức giận: “Mày cố ý!”
Hạ Hoài cười không rõ, mí mắt nhấc lên đi về phía hắn, “Cố ý, thì sao.”
Cả người Hạ Hoài ép tới, khí thế đáng sợ, so với đối phương còn cao hơn.
Số lùi lại một bước, đột nhiên một cơn gió thổi qua tai.
“Bụp …”
Hạ Hoài vươn tay bắt lấy quả bóng chạy qua, dùng ánh mắt tối đen như mực nhìn hắn, xoay người ném thêm một quả điểm.
Số sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Hạ Hoài cũng không thèm nhìn hắn, liền bước đi.
Quả bóng cuối cùng cũng nằm trong tay Hạ Hoài, dưới sự chú ý của mọi người, cậu bị trường số bao vây xung quanh.
Mặc dù điểm số đã được kéo lên rất cao, nhưng bọn họ không muốn để thua quá xấu hổ.
Đột nhiên, một bóng người lướt qua.
Đám người này lại cứ thích làm cho họ xấu mặt hơn.
Hạ Hoài cười.
Bóng được chuyền qua lại dưới đáy quần vài lần, không cần nhìn đã nhanh chóng ném thẳng xuống dưới đũng quần.
Một quả bóng thẳng.
Rất nhanh.
Hầu như không nhìn rõ.
Hành động của Hạ Hoài khiến khán giả vô cùng sửng sốt.
Sau đó, họ nhìn thấy một bóng người tiến lên chặn bóng, lùa bóng công thẳng sang rổ đối diện.
Nhảy lên, ụp vào rổ.
Chiếc áo khoác buộc ngang hông của Giang Sơ Tinh tung bay trong gió.
“——”
Giang Sơ Tinh hai tay bám vào thành rổ, vạt áo bị xốc lên, lộ ra những đường cong cơ bắp rắn chắc.
Phần eo trắng nõn, xương sườn nổi rõ, rõ ràng hiện lên các khối cơ.
Một màn úp rổ đỉnh chóp!
Tỷ số được ấn định ở mức so với .
Trận giao hữu trên danh nghĩa kết thúc.
Phần còn lại là trận đấu của các trường khác.
Các nữ sinh trong Lớp như phát cuồng, tiện tay còn lôi kéo mấy cô gái trong đội cổ vũ bên cạnh hò hét.
“A a a a a a a a a đẹp trai chết mất!”
“Chính là biển sao phối hợp đó! Đỉnh!!!”
Khuôn mặt của một vài cầu thủ trường trung học số không được tốt lắm, đặc biệt là số , sắc mặt đặc biệt khó coi.
Hạ Hoài liếc nhìn số .
“Hoài ca, đi đi đi đi thay quần áo.” Cố An vỗ vỗ vai anh: “Hôm nay lão Hứa nói muốn mời chúng ta ăn lẩu đó!
Đám đông lục đục giải tán, chuyển sang trường khác.
Hạ Hoài nói Cố An mình đi rửa mặt, bảo hắn đi thay đồ trước.
Cố An cũng muốn nói để hắn đi rửa mặt cùng, nhưng chưa kịp nói gì thì Hạ Hoài đã đi trước một bước.
Hắn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Hạ Hoài, làm sao có cảm giác đi rửa mặt mà như sắp đi đánh nhau vậy.
Số đi đến vườn hoa phía sân sau, nơi đó có phòng tắm rửa dành riêng cho học sinh, các lớp khác vẫn đang trong lớp, chỉ có một số nam sinh vừa chơi bóng rổ với nhau.
Số theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, quay đầu lại, nghênh đón hắn là một quả đấm thẳng vào bụng.
“Mày làm gì vậy!” Số nhìn thấy người tới, co rụt người lại.
Vừa rồi khi chơi bóng rổ, hắn đã có chút sợ hãi Hạ Hoài, khí thế kia rõ ràng không phải là của một Alpha bình thường.
“Không phải thích ngấm ngầm giở trò sao?”
Số ôm bụng: “Tao không ngấm ngầm giở trò với mày.”
“Đúng vậy.” Đám con trai bên cạnh muốn tiến lên.
Hạ Hoài khẽ nhấc mắt, lập tức tin tức tố thuộc về Alpha thuần huyết từ trong người cậu lan ra.
Một vài nam sinh vội vàng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, tin tức tố này không phải là thứ bọn họ có thể chống lại, thêm nữa liền chịu không nổi.
Một nam sinh run rẩy ném một câu: “Mâu Khải, cậu tự mình gây rắc rối thì nên tự mình giải quyết đi.”
Nói xong liền cùng mấy nam sinh khác đi ra ngoài.
“Mấy người …” Số thực sự sợ hãi, run rẩy nhìn thiếu niên trước mặt: “Anh à, lần sau em không dám nữa … Em không dám chơi bẩn nữa.”
Nhưng mà, Hạ Hoài quan tâm đến có lần sau hay không làm gì.
Cậu chỉ biết rằng Giang Sơ Tinh bị thương.
Có một cảm giác lạnh lẽo tỏa ra giữa lông mày và đôi mắt của Hạ Hoài, cộng với tin tức tố trên người cậu.
Một vài tiếng động từ trong phòng tắm truyền ra, Mâu Khải ôm chặt xương sườn của mình, cuộn tròn trên mặt đất rên rỉ.
Vài phút sau, Hạ Hoài bước ra khỏi đó.
Mặt trời sắp ngả về tây, một nửa bóng dáng của Hạ Hoài như ẩn trong ánh chiều, khóe mắt hơi nhếch lên, đáy mắt đào loa lúc này không có chút nhiệt độ nào, tỏa ra cảm giác áp chế đáng sợ khắp cả cơ thể.
Trên người cậu một chút dấu vết đánh nhau đều không có, rõ ràng chỉ có mình cậu động thủ, bên kia một móng tay cũng không hề động được đến cậu.
–
Hạ Hoài bước đến phòng tắm để thay quần áo.
Nhìn cánh cửa phòng tắm chật ních người, không chỉ có nam sinh lớp mình mà còn có nam sinh trường khác.
Hoàn toàn giống như một đống chó trong chuồng.
Hạ Hoài vừa muốn rời đi, thì Cố An đã đi ra vẫy: “Hoài ca bên này nè!”
Hạ Hoài bước tới, liền bị Cố An kéo chen vào.
Khi hai người đến ngăn cuối cùng, hắn gõ cửa: “Sơ Tinh ca, mở cửa, Hoài ca đến rồi.”
Giang Sơ Tinh mở cửa, còn chưa bắt đầu thay đồ, rõ ràng là vừa mới đi vào.
Cố An nhét Hạ Hoài vào: “Nhanh lên, lát nữa em sẽ gửi cho anh địa chỉ nhà hàng lẩu.”
“Em đi đâu vậy?” Giang Sơ Tinh thản nhiên hỏi rồi bắt đầu cởi quần áo.
Động tác của anh gọn gàng sạch sẽ, nhoáng cái quần áo đã được vén lên, thân trên trắng nõn lộ ra trước mắt Hạ Hoài.
Trong không gian nhỏ như vậy, làn da trắng như tuyết của Omega trông vô cùng chói mắt.
Có lẽ là do vừa chơi bóng rổ xong nên hai má Giang Sơ Tinh đỏ bừng, trên vai cũng có chút ửng hồng, quanh thân tỏa ra tin tức tố như có như không.
Giang Sơ Tinh ngẩng đầu: “Em đem quần áo treo lên kia hộ anh với.”
Hạ Hoài rời mắt đi, treo quần áo hộ anh, sau đó xoay người lại, có chút không dám nhìn.
Giang Sơ Tinh thấy cậu bất động thanh sắc liền hỏi: “Em không thay à?”
Hạ Hoài từ trong cổ họng nặn ra một chữ: “Thay.”
Vẻ mặt của cậu lộ ra nhè nhẹ từng đợt từng đợt đen tối, trong không gian nhỏ hẹp, mùi vị của người phía sau càng trở nên rõ ràng, mắt càng tránh càng không được, một mảnh trắng bạch kia cứ hiện ra trước mắt.
Cảm giác tội lỗi xuất hiện, cậu không nên có những suy nghĩ như thế với Giang Sơ Tinh.
Nhưng giống như một đứa trẻ nổi loạn, càng khắc chế lại càng ngo ngoe rục rịch.
Giấc mơ ướt át hiện về trong đầu, những ngón tay của Giang Sơ Tinh, làn da trắng nõn, chiếc đuôi phấn hồng, và mùi hương tin tức tố thơm ngọt.
Hạ Hoài nhắm mắt lại, lúc này chỉ có thể nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Vừa cởi áo ra, sau lưng liền vang lên tiếng mở thắt lưng.
Âm thanh của khóa thắt lưng quá rõ ràng.
Sắc nét, mang theo một chút âm thanh cọ xát.
Làm Hạ Hoài ngừng động tác.
Chính ở khoảnh khắc ngắn ngủn như vậy, một đôi tay dán lên xương bả vai của cậu.
Giang Sơ Tinh cảm thán: “Tại sao lúc trưởng thành em lại có một nốt ruồi nhỏ trên lưng này? Đáng yêu thật.”
Sống lưng Hạ Hoài cứng đờ, có thể cảm giác được ngón tay của người phía sau chạm vào da thịt mình như thế nào.
“Hạ Hoài, xương của em so với trước đây lớn hơn một chút rồi.” Giang Sơ Tinh đột nhiên thở dài: “Anh còn nhớ em trước đây rất gầy mà.”
Không kiêng kị gì mà đụng chạm.
Cảm giác quá rõ ràng.
Hạ Hoài nhịn không được.
Cậu xoay người, một phen nắm lấy tay Giang Sơ Tinh, cắn răng: “Đừng sờ loạn.”
Ngay khi giọng nói vừa thốt ra, Hạ Hoài liền nhìn thấy đôi chân thon dài và trắng nõn của Giang Sơ Tinh lộ ra trong không khí.
Vừa rồi không phải mới mở thắt lưng thôi à?
Làm thế nào mà……
Đôi chân trước mặt cùng đôi chân trong giấc mơ, giống y như đúc chồng lên nhau.
Có thể là do tác động quá lớn.
Đột nhiên “Pi” một cái.
Đôi tai báo đen bật khỏi mái tóc ngắn của Hạ hoài.
Lỗ tai cũng khác hẳn với mọi khi, lúc này vểnh hết cả lên như sắp tấn công, cái đuôi phía sau lưng cũng dựng ngược.
“Lỗ tai của em …” Giang Sơ Tinh mở lớn mắt, có chút kinh ngạc không hiểu sao cậu lại để lộ bản thể ở chỗ này.
Hạ Hoài cũng không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy.
Lại “Pi” một cái.
Đôi tai trắng như tuyết của Giang Sơ Tinh cũng lộ ra, cái đuôi phía sau như được giải phóng, nó vươn ra trên không trung, tự nhiên vươn tới bên cạnh Hạ Hoài, đung đưa trên đuôi báo đen như muốn lấy lòng.
Giang Sơ Tinh: “………”
Giang Sơ Tinh vội kéo cái đuôi của mình về, cảm thấy mình với cái đuôi này quả thực như không quen biết nhau vậy, nó cứ luôn làm ra những hành động khiến anh mất hết mặt mũi.
Đột nhiên, một giọng nói từ bên ngoài phòng truyền tới.
“Này, cậu có ngửi thấy mùi gì không? Có vẻ như tin tức tố của ai đó đang trào ra.”
“Ế thật đấy, vị này có chút ngọt, hẳn là Omega.”
“Omega? Làm sao có thể ở đây, bọn họ cũng không chơi bóng rổ mà.”
“Có vẻ như là rò rỉ từ ngăn cuối cùng. Đến xem một chút đi.”
Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài hai mắt nhìn nhau.
Hạ Hoài duỗi tay kéo anh vào trong ngực, dùng hai tay che lại lỗ tai của Giang Sơ Tinh.
Trong tích tắc, tin tức tố của Alpha được giải phóng, bao bọc toàn bộ tin tức tố Giang Sơ Tinh vừa mới rò rỉ ra ngoài.
Đám người ngửi thấy mùi tin tức tố của Hạ Hoài liền lập tức cảm thấy chóng mặt cùng đau đớn khắp người.
“Đm, Omega cái gì chứ!”
Giọng Hạ Hoài lạnh lùng phát ra: “Còn muốn ngửi?”
“Xin lỗi, bạn của tôi có vấn đề về mũi.”
Đám người lần lượt rời đi.
Giang Sơ Tinh đang ở trong vòng tay của Hạ Hoài đột nhiên bật cười.
Hạ Hoài nhìn xuống, thấy đôi mắt sáng ngời của anh khẽ run: “Anh cười cái gì?”
Giang Sơ Tinh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa nụ cười: “Không ngờ Hạ Hoài nhà chúng ta đã có thể bảo vệ anh trai rồi.”
Hạ Hoài nhìn anh cười, nhàn nhạt nhếch môi.
Trong căn phòng chật chội, giọng nói như bị bóp nghẹt của cậu vang lên đặc biệt rõ ràng.
“Em vẫn luôn có thể bảo vệ anh.”