Vì để tránh cho Đàm Tiểu Hữu khôi phục ký ức rồi chạy trốn trong lúc mình rời đi, sau khi đóng cửa Liên Trạm lại móc ra một lá bùa kết giới dán lên cửa. Cũng may trước đó Hồ Phỉ cho đủ nhiều, thời điểm này có thể dùng đến.
Dĩ nhiên không phải không muốn để Đàm Tiểu Hữu rời đi, nhưng tình trạng này của cậu quá bất ổn, quá nhiều biến số. Ngộ nhỡ Đàm Tiểu Hữu chạy mấy, ở bên ngoài gây chuyện thì phải làm sao? Nếu như trong lúc mình lơ đãng vừa vặn đến khoảng cách nhất định với cậu —– vậy cậu lại biến thành trạng thái mèo con vô tri, chẳng phải sợ đến nỗi khóc lên.
Liên Trạm dùng tốc độ nhanh nhất mua mấy bộ quần áo trở về, cũng không kịp chọn kiểu dáng có đẹp hay không, dù sao cậu chàng trông đáng yêu, mặc bao tải cũng sẽ không xấu.
Lúc về đến nhà vừa mở cửa phát hiện Đàm Tiểu Hữu ngồi ngay cạnh cửa, trông mong nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn rồi, cũng mặc kệ trên tay hắn cầm cái gì, luôn nhào lên ôm một cái, giọng nói mềm mại: “Thầy ơi, lại quá đi…”
Liên Trạm hỏi: “Sao vậy?”
Dáng vẻ tiểu miêu yêu rất hoang mang: “Lúc nãy hình như ngủ thiếp đi một lát, sau đó tỉnh lại thì phát hiện trong phòng khách rất bừa bộn!” Ngón tay cậu chỉ phòng khách, đồ đạc trên bàn đều rơi xuống đất, rất cố gắng nhấn mạnh nói, “Thầy ơi, em cũng không biết sao lại thế, không phải em làm!”
Cậu còn treo trên người mình, Liên Trạm cứ để vậy đi tới, khó khăn đóng cửa lại, phát hiện trên cửa cũng có mấy vết cào.
Chắc chắn là Đàm Tiểu Hữu làm, nhưng cũng không phải Đàm Tiểu Hữu hiện tại.
Có vẻ như tiểu miêu yêu sợ hắn nổi giận, đặc biệt nịnh nọt cọ hắn, Liên Trạm ôm cậu đặt xuống ghế sofa, nói: “Tôi không giận.” Hắn đưa quần áo cho Đàm Tiểu Hữu, “Cậu thay quần áo đi, tôi thu dọn chỗ này.”
Vốn như vậy cũng không phải cách hay. Hắn và Đàm Tiểu Hữu đã cùng xin nghỉ ngày thứ ba rồi, khẳng định có người sẽ phát hiện ra bất thường.
Nhưng lại còn phải kéo dài thế này hai ngày nữa.
Bản thân hắn cùng lắm thì đổi công việc khác, hoặc đơn giản ngồi nhà, đều không phải vấn đề, dù sao hết thảy có yêu hiệp ôm lấy giúp hắn. Nhưng Đàm Tiểu Hữu không giống. Đàm Tiểu Hữu là trẻ mồ côi… những cái khác cậu không biết gì hết.
Liên Trạm đột nhiên nhận ra vấn đề này, trong lòng không khỏi hơi chột dạ. Dù sao ở trong nhà cũng không có chuyện để làm, hắn gọi điện thoại, mời yêu hiệp giúp hắn điều tra hồ sơ thân phận của Đàm Tiểu Hữu.bg-ssp-{height:px}
Người bên kia sau một lúc lâu mới hồi âm cho hắn, ấp a ấp úng nói: “Cậu… bây giờ có quan hệ gì với miêu yêu này?”
Chắc chắn Hồ Phỉ vẫn chưa báo cáo chuyện hắn kết yêu duyên. Liên Trạm rất bình tĩnh trả lời: “Đây là học sinh của tôi.”
Người đối diện gửi tài liệu cho hắn rất nhanh, còn cảm thán một câu: “Ấy thế mà rất có duyên.”
Trong lòng Liên Trạm hoài nghi. Hắn mở máy tính, ngồi trên ghế, Đàm Tiểu Hữu ngồi trên đùi hắn, cả người mặt đối mặt giống như con búp bê cỡ lớn ôm lấy hắn. Một tay Liên Trạm vuốt lưng cậu, tay kia điều khiển chuột, mở tài liệu ra.
Liên Trạm ăn tươi nuốt sống quét qua thông tin trước mặt, chẳng mấy chốc đã xem đến phần sau. Bởi vì Đàm Tiểu Hữu chịu ảnh hưởng chấn động của yêu lực mà thành tinh ngoài ý muốn, lớn lên ở viện mồ côi, bây giờ do yêu hiệp cung cấp chỗ ở, học phí và tiền sinh hoạt định kỳ… Yêu hiệp chỉ có thể làm được như vậy với tiểu yêu lớp dưới cùng, cường độ giám sát cũng không mạnh, thảo nào mỗi ngày Đàm Tiểu Hữu có thể buông thả như vậy, thì ra sau khi thành tinh căn bản không ai quản.
Hắn chợt phát hiện gì đó, tay hơi cứng, kéo thanh tiến độ trở lại.
Ngày Đàm Tiểu Hữu nhập hồ sơ… sao lại nhìn quen mắt vậy.
Trong lòng Liên Trạm có một cảm giác hoang đường, nhắm mắt lại, thu lại một tay vuốt vuốt ấn đường.
Đàm Tiểu Hữu cũng tò mò sờ sờ ấn đường của hắn: “Thầy sao vậy, ở đây lại nhăn nữa rồi.”
Liên Trạm ôm chặt cậu một chút, âm thầm thở dài.
Nếu không nhớ lầm, đó chính là một lần duy nhất gần trăm năm nay hắn không kiểm soát biến trở về nguyên thân, sau đó phát ra yêu lực hỗn loạn trong phạm vi ngàn dặm hai ngày.