- Tuyệt! Hết chỗ rồi! Giờ phải làm sao đây?
- Đứng cũng được mà!
- Đứng cái đầu cậu ý! Tớ ghét đứng lắm!
- Gì mà căng thế? Không có chỗ này thì tìm chỗ khác!
- Mau lên!- Trang cáu gắt.
“Nàng này sao thế nhỉ? Tự nhiên tức lên với mình! Chắc là vẫn đang tức chuyện bị mắng ban nãy. Đúng là…”- Huyền Anh lắc đầu nhìn Trang đang kéo mình đi rất nhanh.
- Kia rồi! Có ghế ở đằng kia! Mau chạy nào!
- Từ từ thôi! Tớ đang đi giày cao gót đấy!
- Mau lên!
Chợt Trang khựng lại, Huyền Anh không kịp “phanh” nên đầm sầm vào người cô.
- Sao vậy?- Huyền Anh nhăn nhó.
Trang mở to mắt nhìn Đạt đang ở cùng người đàn bà ban nãy cô đâm phải. Họ đứng ngay cạnh cái ghế mà cô với Huyền Anh vừa nhắm được.
- Ghế đó có người ngồi rồi!
- Đâu? Làm gì có?
- Thôi đi nào! Mau lên!- Trang kéo tay Huyền Anh quay ngược lại.
- Cậu hâm à? Làm gì có ai ở đó! Mau đến đấy đi! Chỗ đó gần sàn diễn!
- Thôi mà! Quay lại đi!
- Không đâu! Mãi mới có chỗ đó để ngồi! Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu!- Huyền Anh cầm lại tay Trang rồi lôi mạnh về phía cái ghế đó.
- Đừng mà Huyền Anh!
- Không!
Trang cầm lấy túi xách che đi mặt mình.
- Cậu sao vậy? Có ai truy nã cậu à?
- Cứ hiểu thế đi!
- Tớ không tin! Khai đi!
- Cậu có nhìn thấy cái người cao cao để tóc bạch kim kia không?
Huyền Anh nheo mắt nhìn người mà Trang đang chỉ.
- À! Tớ biết! Đó là bạn thân của anh Kevin, giám đốc tập đoàn bất động sản Duy Anh. bg-ssp-{height:px}
- Tập… Tập đoàn Duy Anh?- Trang ngã phịch xuống đất. Cô thất thần nhìn Huyền Anh.
- Trang! Cậu có sao không? Cậu đau ở đâu à?- Huyền Anh lay lay Trang.
- Đưa tớ ra khỏi chỗ này đi! Tớ nhức đầu quá!
- Hả?
- Đưa tớ ra khỏi chỗ này đi! Tớ cần nghỉ ngơi!
- Ừ được rồi! Cố lên nào!- Huyền Anh đỡ Trang dậy và phủi bụi cho cô.
Huyền Anh đưa cô ra ngoài, cô không ngừng lo lắng cho Trang và thầm nguyền rủa người đã mắng Trang ban nãy.
- Anh Kevin!
- Ồ! Huyền Anh à? Em đến lâu chưa?
- Em mới đến thôi!
- Bạn em đây à? Cô ấy sao vậy?
- Anh à! Có chỗ nào để nghỉ ngơi không? Bạn em hơi mệt!
- À có đấy! Nhưng em phải hứa với anh là phải giữ bí mật, không được cho ai biết!
- Vâng! Sao lại bí mật?
- Đó là phòng của anh, anh hay vào đó để ngủ mỗi khi phải ở lại tập đoàn giải quyết công việc, anh không thích ngủ ở phòng chờ vì ở đó cửa luôn mở, người ra người vào nhìn thấy ngại lắm!
- Anh ghê à nha! Có cả chỗ ngủ riêng nữa cơ đấy!
- Vì bây giờ đang đông người nên anh nghĩ em nên đưa bạn em vào đó cho đỡ ồn.
- Phòng đó ở đâu hả anh?
- Trên tầng , ở góc bên tay phải, đi dọc theo hành lang sẽ có phòng có cánh cửa màu xanh tím ở tít bên trong cùng. Chìa khóa đây!- Kevin lấy từ trong túi quần ra cái chìa khóa.
- Ok! Em biết rồi! Cảm ơn anh nha!
- Nhớ là khẽ khàng thôi! Đừng để ai biết hay nhìn thấy nha! Đó là phòng bí mật mà!- Kevin nháy mắt.
- Không cho ai biết! Nhớ rồi!
- Mà này! Nhớ khóa cửa trước khi vào và ra nhé! Mà tý đến xem rồi cổ vũ cho anh đấy, sắp đến giờ rồi!- Kevin nháy mắt.
- Được! Nhất định em sẽ đến!
“Lạ nhỉ? Sao lại phải khóa cửa trước khi ra chứ?”- Trang khẽ nhíu mày nhìn bóng dáng cao lớn của Kevin khuất dần sau cánh cửa chính.