Cộc cộc cộc…
- Này!
- …
- Này!
- …
- Em bị điếc hả?- Đạt hét lên.
Trang giật bắn mình, cô quay ra thì thấy anh đang đứng ngoài, tay không ngừng đập cửa xe.
- Em nãy giờ bị làm sao vậy? Có bị đơ ở đâu không?
- Xuống đây làm gì? Đã đến nơi đâu?
Đạt lườm nguýt cô rồi hít hơi dài. Anh mở cửa xe, với người vào tháo dây an toàn ra cho cô.
- Ơ kìa! Anh làm gì thế?- Trang sợ hãi đẩy anh ra.
- Em thích ở trong xe anh à?
Cô nhíu mày nhìn anh.
- Đến nơi rồi bé ạ!- Anh tránh sang bên để cô có thể thấy rõ hơn.
Căn nhà tầng đơn sơ với khoảng sân bé và chậu cây to đùng ở bên cửa ra vào. Ở giữa cửa chính còn có chiếc chuông gió hình trái tim rất bắt mắt. Bên ngoài được sơn màu xanh nước biển đậm, bên trong được sơn màu trắng. Chỉ riêng tầng có phòng của Trang là được sơn màu hồng nhạt.
“Đúng là nhà mình rồi! Sao mình lại không để ý nhỉ? Điên mất!”
Cạch…
Cánh cửa mở ra, người phụ nữ với nước da bánh mật, khuôn mặt trái xoan, tóc búi cao. Bà mặc chiếc áo cổ tròn và quần lửng màu đen, đeo tạp dề bước ra cùng người đàn ông mặc vest đen đeo cà vạt kẻ màu xanh coban, mái tóc ngắn đã điểm vài sợi bạc do ảnh hưởng từ tuổi tác. Người phụ nữ chỉnh sửa cà vạt cho người đàn ông ấy, họ vừa nói chuyện vừa cười đùa.
Trang hoảng hốt khi nhìn thấy họ, cô kéo Đạt vào trong xe, đóng cửa lại rồi ôm chặt lấy anh.
- Em làm gì vậy?- Đạt ngạc nhiên.
- Suỵt!- Cô ra hiệu.
Người phụ nữ đến gần xe của Đạt, bà đập đập cửa kính.
- Cháu ơi! Không được đỗ xe ở đây!
“Chết rồi!”
Không chần chừ thêm, Trang lấy tay ôm lấy đầu anh rồi nhắm mắt lại, kề môi mình vào môi anh, giữ cho thật chặt. Đạt mở to mắt nhìn cô. Chiếc khuyên bạc dưới môi khẽ ánh lên mặc dù hiện tại nó đang ép sát vào cằm của Trang.
Người phụ nữ đơ người khi nhìn thấy cảnh này. Bà trấn tĩnh bản thân mình, hít vào thở ra thật sâu.
“Có lẽ mình không nên làm phiền! Giới trẻ bây giờ thật là…”- Bà mỉm cười rồi bước vào trong nhà, đóng cửa lại.
Cạch…
“Phù may quá! Đi rồi!”
Trang đẩy Đạt ra khi cánh cửa vừa được khép lại. Cô thấy khó thở và chợt nhận ra ai đó đang ôm mình rất chặt.
- Ưm… ưm…
Cô không thể nói được vì môi đã bị khóa lại bởi người kia rồi. Trang hoảng hốt đẩy anh ra, nhưng càng đẩy ra thì anh càng ôm chặt lấy cô hơn, hôn mạnh hơn, cứ như muốn chiếm đoạt hoàn toàn bờ môi của cô vậy. Trang bất lực thả lỏng người, đành phải chờ người kia tự buông ra thôi!
“Có ai cứu tôi không?”
Trang nhắm chặt mắt lại, trong lòng không ngừng mong chờ người tốt bụng nào đó đẩy cái tên “tham hôn” kia ra để giải thoát cho cô.
“Oh bg-ssp-{height:px}
I’ve been travellin’ on this road too long
Just tryna find my way back home
The old me is dead and gone, dead and gone…”
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc của anh cứ vang lên liên hồi. Anh nhăn nhó buông cô ra, cầm chiếc điện thoại lên và thầm nguyền rủa người nào dám gọi vào lúc này.
“Gọi gì thế không biết? Không thấy người ta đang bận à?”- Anh thở dài.
- Alô?
- Vâng! Tý nữa cháu mới về!
- Bây giờ cháu đang bận lắm! Cô gọi chẳng đúng lúc gì cả!- Anh phụng phịu như đứa trẻ con.
- Vâng! Cháu chào cô!
Trang giận tím mặt khi nhìn anh vẫn còn rất thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Sao anh dám…- Trang giơ tay định đánh anh.
Nhưng quá trễ, anh nhanh tay hơn cô. Trang giơ nốt tay kia nhưng rồi cũng bị giữ lại khi cô chưa kịp hành động. Cô vùng vẫy khi cả tay đều bị anh giữ lấy. Trông cô chẳng khác gì người chuẩn bị đi tù, còn người giam cầm cô không ai khác chính là anh.
- Này nhé! Đừng có dùng bạo lực với anh nếu em không muốn bị HÔN như ban nãy!- Anh nhấn mạnh, mặt gian xảo.
Trang đơ người nhìn nụ cười cuốn hút nhưng bên trong lại chất chứa sự nham hiểm đến nổi da gà của anh. Cô khẽ rùng mình khi liên tưởng đến ban nãy.
Cũng may là ban nãy có bà Tuyết gọi điện đến để giục anh về vì chuyện công việc. Nếu không thì chắc cô sẽ phải nhịn đói đến đêm hoặc là phải nhập viện cùng Huyền Anh vì ngộp thở mất. Trông anh gầy như vậy, có vẻ ốm yếu như vậy mà khỏe phát gớm, chỉ được mỗi chiều cao thôi!
Đạt mỉm cười nhìn Trang đang đần mặt ra như đang suy nghĩ gì đó. Trông cô chẳng khác gì người mất hồn. Chắc cô đang nghĩ về anh rồi đây!
Anh họ nhẹ tiếng, khẽ lắng giọng.
- Này!
Trang sực tỉnh, cô quay sang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn. Lại lần nữa anh mắc cười vì khuôn mặt giận dỗi kiểu trẻ con của cô.
- Anh cười cái gì chứ? Tôi ghét anh! Tôi muốn đánh chết anh! Tại sao anh dám hôn tôi hả?
- E hèm! Em nên xem xét lại câu nói của em! Ai là người hôn anh trước?
Trang nhìn anh cách khó hiểu. Rồi như sực nhớ ra gì đó, cô đỏ mặt, vội mở cửa xe.
- Ơ kìa! Đi đâu thế?
- Tôi phải về!
Trang cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn anh và cũng không để anh nhìn khuôn mặt đang đỏ lựng lên vì xấu hổ của mình. Cô cởi vội chiếc áo khoác ra rồi đưa cho anh.
- Trả anh này! Cảm ơn!
- Ơ kìa! Không hôn tiếp à?
- Hôn cái đầu anh!
Cô lấy tay che mặt, chạy thẳng vào trong nhà, không dám quay đầu ra đằng sau để nhìn anh nữa.
Rầm…
Đạt lắc đầu ngao ngán khi nhìn cô đang “hành hạ” cánh cửa gỗ nhỏ bé tội nghiệp. Thậm chí cái chậu cây kia cũng có thể dễ dàng bị đổ vỡ bởi bàn tay ẩn chứa sự tức giận của “bà chằn Phương Trang” kia cho dù nó có to lớn đến đâu đi chăng nữa.
“Đúng là con gái!”- Anh thở dài.