Dường như cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, Duy tiến đến gần Huyền Anh khi thái độ của cô vài ngày gần đây rất lạ lẫm, rất xa cách đối với anh.
- Em sao vậy?
- Sao là sao?- Cô tỉnh bơ.
- Em đang giấu anh điều gì đó phải không?
- Không!
Duy đặt tay lên vai cô, kéo sát cô lại gần mình, giọng anh trầm xuống như đang soi mói sắc mặt của cô.
- Em nói dối!
Huyền Anh gạt tay anh ra.
- Bỏ ra!
Nhưng càng gạt ra thì anh lại càng xiết chặt hơn khiến cô cảm thấy đau đớn.
- Em đang nói dối!
- Bỏ ra! Tôi không nói dối giỏi bằng anh đâu!
- Cái gì?
Lần này thì Duy đã tức giận thật sự, không thể kiềm chế nổi bản thân mình nữa. Anh xiết chặt lấy tay cô, mắt hằn lên những tia đỏ đáng sợ.
- Anh nói dối cái gì?
- Hừ! Còn hỏi à? Anh nói gì thì anh phải tự biết chứ? Anh giả vờ cũng giỏi phết đấy nhỉ?
Anh tiến sát lại gần cô hơn, khoảng cách giữa người chỉ còn là cm.
- Em vừa nói gì cơ?
- Tránh xa tôi ra đồ lừa đảo! Tôi ghét anh! Anh nói anh yêu cô gái tên Linh kia cơ mà! Tại sao anh lại nói với Trang là anh yêu tôi? Anh muốn chứng tỏ cho mọi người biết là anh có trách nhiệm với tôi phải không? Đồ bì ổi, vô liêm sỉ! Chi bằng anh cứ để tôi chết luôn trong cái nhà kho đó đi để anh đỡ phải cảm thấy áy náy! Cút đi! Tại sao tôi lại yêu người như anh chứ? Thật là nực cười! Tôi điên rồi!
Hóa ra là như thế! Chỉ vì vậy thôi mà cô cũng dỗi anh. Anh cứ tưởng là mình đã gây ra chuyện gì đó khiến cô phật ý. Từ giờ đến lúc ra viện anh không được khiến cô bị tổn hại về tâm lý, nếu không thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến não bộ. Cô mới chỉ sắp khỏi chứ chưa khỏi hoàn toàn. Thế nên khi nói chuyện thì phải cẩn thận hết sức.
Duy thở dài, đôi mắt dần dịu lại, anh ôm cô vào lòng. Cô lại khóc nữa rồi! Cứ mỗi lần cô khóc là anh lại cảm thấy đau lòng, đau cả thể xác, cứ như bị hàng nghìn mũi tên đâm vào cách không thương tiếc vậy.
- Bỏ ra! Tôi hận anh!- Huyền Anh đấm liên tục vào lưng anh.
- Anh xin lỗi!
- Bỏ ra! Tôi hận anh!
- Huyền Anh à! Anh yêu em!
- Không! Tôi không tin! Anh nói dối!
Duy nhẹ nhàng buông cô ra, áp tay vào bên má của cô rồi đưa sát lại gần mình, hôn lên đôi môi ấy, giữ thật lâu để chứng tỏ cho tình yêu của mình.
Huyền Anh mở to mắt nhìn anh. Nhưng sau đó cô cũng bị đắm chìm vào tình yêu của chính mình, cô nhắm mắt lại như lời chấp nhận.
“Đó không phải là lời nói dối!”
Huyền Anh từ từ đẩy anh ra, lấy tay gạt đi những giọt nước mắt vẫn còn vương vấn trên khuôn mặt. Cô quay mặt ra chỗ khác như không muốn nhìn anh.
- Tại sao tôi lại yêu anh điên cuồng như thế?
Duy chỉ biết im lặng lắng nghe những điều cô nói. Cho dù anh không sai nhưng anh vẫn để cô nói hết những gì giấu kín trong lòng để tâm trạng được thoải mái hơn.
- Phải đấy! Tôi yêu anh Duy ạ! Yêu rất nhiều! Tôi luôn tự hỏi bản thân mình tại sao lại yêu anh nhiều đến thế? Cứ mỗi lần nghe Trang, anh hay ai đó nhắc đến cô gái tên Linh kia thì tôi cảm thấy trái tim mình như bị xiết chặt. Đau lắm! Anh có biết không?
- … bg-ssp-{height:px}
- Chắc anh nghĩ tôi ngu lắm phải không? Ha ha… Tôi thật quá khờ khạo. Yêu người khiến bản thân mình chẳng thể kiểm soát được, lý trí của tôi như bị ai đó điều khiển cách công khai. Buồn cười thật! Ha ha ha…
- …
- Tôi yêu đơn phương mất rồi! Nhưng người chiếm trọn trái tim tôi lại thuộc về người khác. Chắc anh yêu Linh lắm phải không?
Duy mỉm cười, anh vuốt nhẹ mái tóc của cô.
- Không!
Huyền Anh khựng lại. Im lặng một lúc, cô cười nhạt.
- Chẳng phải anh đã từng nói anh rất yêu Linh rồi còn gì? Cái hôm anh đưa tôi ra chỗ cánh đồng bồ công anh ý! Không cần phải giấu giếm đâu! Anh cứ nói đi, tôi sẽ không nghĩ gì đâu!
- Anh không yêu Linh nữa…
- Đã bảo không cần phải giấu giếm mà!- Cô xua tay.
- … mà anh yêu em!
Nụ cười trên môi Huyền Anh tan biến. Cô ngước lên nhìn anh, môi mấp máy không thành lời. Duy cầm lấy tay cô, giọng trầm xuống.
- Em là đồ ngốc nghếch! Hôm đó chưa nghe anh nói hết mà em đã bỏ đi rồi! Em có biết là anh tức lắm không? Chưa kịp nói là anh chỉ yêu mình em. Chuyện của anh và Linh đã kết thúc từ lâu rồi!
- …
- Anh đã yêu em từ khi anh cứu em khỏi tên côn đồ đó. Thực ra hôm đấy anh đã không đưa em về nhà mà đưa em đến nhà anh để được ở bên cạnh em. Em không biết sao?
Cô lắc đầu khe khẽ.
- Vậy thì bây giờ em đã biết rồi đấy! Anh không nói dối em! Tình yêu của anh dành cho em là thật lòng!
Anh ôm Huyền Anh, hôn lên trán cô, mỉm cười nhìn khuôn mặt đang đờ đẫn của cô.
- Thật… thật sao?
- Em nghĩ anh nói dối em à? Chưa kịp thổ lộ thì em đã nói ra hết rồi! Tốt quá! Anh cứ nghĩ là anh yêu đơn phương em cơ!
Huyền Anh xấu hổ cúi mặt xuống, thầm trách bản thân mình.
“Trời ơi! Điên mất! Tại sao ban nãy mình lại phun hết ra nhỉ? Ôi mất mặt quá! Làm thế nào bây giờ?”
Duy bật cười thành tiếng, anh ôm chặt cô, tay nhéo nhẹ lên mũi cô.
- Em không cần phải xấu hổ đâu! Vậy là chúng ta đã nói hết bí mật ra rồi!
- Nhưng em ngại…
- Đồ ngốc! Em còn ngại với chồng sắp cưới của em ư?
“Cái… cái gì? Chồng… chồng sắp cưới???”
Huyền Anh bật dậy, đẩy anh ra, nhìn anh với đôi mắt ngạc nhiên hết sức.
- Cưới… cưới gì chứ?
- Anh đùa thôi!
- Xì… đồ đáng ghét!
Cô vơ lấy cái gối rồi ném mạnh vào người anh. Vậy là những lời tâm sự, những điều giấu kín từ bấy lâu đã được đưa ra hết. Tình yêu của họ đã thật sự bắt đầu. Cuộc sống của họ từ giờ sẽ bước sang một giai đoạn mới.
_________________