Cát Lâm trăm triệu không nghĩ tới bọn họ mới bước lên lục địa, vừa đi vào tòa thành trấn đầu tiên đã bị nhận ra rồi.
Mới đầu anh cho rằng ông lão này nhìn thấy hai người cưỡi trên lốc xoáy hình phễu từ trên trời đáp xuống, trong lòng còn đang buồn bực, trời tối như vậy, tuyến đường an toàn trên biển Vòm Trời mở ra tự mang theo hiệu ứng mưa rền gió dữ, làm sao có thể bị người ta nhìn thấy?
Nhưng mà mọi chuyện phát triển khiến người không kịp đề phòng.
Ông lão kia thế mà là người Phong tộc?!
Phong tộc không có bị gϊếŧ hết trên đảo Tiatanona, còn có người sống sót, chuyện này thật sự quá tốt, song mọi chuyện sẽ trùng hợp như thế ư? Bọn họ đang muốn tìm người Phong tộc còn sót lại, lập tức liền xuất hiện, đây là tiết tấu "Rơi xuống đất" liền nhận thân hả! Đầu Cát Lâm có hơi choáng váng, dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá ông lão trước mặt.
Lão Qusair mang theo bọn họ đi vào trong trấn nhỏ, ông kích động không thôi, không ngừng mà lải nhải Phong tộc không có mất đi tất cả, vẫn còn có người Phong tộc có được năng lực của tổ tiên, có thể tự do qua lại giữa không trung và biển cả.
Loại vui sướng phát ra từ linh hồn này, khó mà giả bộ được.
Ông lão ấy như trẻ ra mười tuổi trong chớp mắt, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, Cát Lâm yên lặng nuốt câu hoài nghi xuống bụng.
"Ngài vừa mới nói ông ta là cái gì hệ phong?" Cát Lâm thấp giọng hỏi.
"Pháp Thánh, chính là ma pháp sư tương đối lợi hại."
Lão Qusair đang kích động dẫn đường ở phía trước nghe thế bỗng ngẩn ngơ.
Lão có nghe nhầm không? Ma pháp sư tương đối lợi hại? Đây là đang hình dung Pháp Thánh?
Ma pháp sư ở đại lục Seeley chia thành từ cấp một đến cấp chín, trong đó người vượt qua cấp chín được gọi là Pháp Thánh. Một Pháp Thánh rốt cuộc lợi hại cỡ nào, dụng cụ căn bản kiểm tra đo lường không ra, trong lịch sử đại lục Seeley từng phát sinh chuyện một Pháp Thánh thoải mái xử lí bốn Pháp Thánh khác. Tuy rằng lão Qusair cảm thấy bản thân là một Pháp Thánh tương đối bình thường, nhưng cũng chỉ là so với các Pháp Thánh còn lại mà thôi. Làm sao sẽ có người cho rằng cường giả vượt qua cấp chín chỉ là ma pháp sư "tương đối lợi hại" đây?
Càng khoa trương hơn là, thế mà có một người ngay cả từ "Pháp Thánh" cũng không hiểu.
Lão Qusair cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu được.
—— Lão nghĩ tới mấy cái ghi chép về Hegel trong điển tịch xưa, đó là một nơi cự tuyệt ma pháp, người nơi đó sẽ không sử dụng ma pháp. Ma pháp sư bên ngoài sau khi tới Hegel sẽ cảm thấy thân thể rất không thoải mái, thực lực cũng suy yếu trên diện rộng, mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi Hegel mới có thể khôi phục. Cộng thêm Hegel nằm ở chỗ hẻo lánh, ngăn cách với nhân thế, cả một đời người Hegel đều không có khả năng nhìn thấy ma pháp sư, cho nên Pháp Thánh gì gì đó, không biết cũng rất bình thường đúng không?
Tâm tình lão Qusair có chút chút phức tạp.
Lão hy vọng gặp gỡ người cùng tộc, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng vào người xa lạ, hiện tại lão muốn mang người về nhà, vừa là bởi vì nhìn thấy đôi mắt đặc thù của người Phong tộc kia, vừa vì lão là một Pháp Thánh, thành ra chả sợ hãi bẫy rập hay gì mấy.
Lão Qusair không biết, thật ra ý tưởng của hai người kia cũng không khác lão là bao.
Hai bên bởi vì thực lực của mình nên không e ngại bẫy rập, bớt đi rất nhiều bước thăm dò, biết đâu có thể lập tức ngồi cùng một cái bàn đi thẳng vào vấn đề nói chuyện luôn không chừng.
Trấn Maren không tính lớn, trận mưa to này gần như bao phủ toàn trấn, rất nhiều phòng ốc bên ngoài đều có một cái màn che bằng ma pháp bên trên. Xa xa nhìn lại, trong cứ như mấy quả cầu thủy tinh đồ chơi trong giáng sinh trên địa cầu í.
Cát Lâm đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy mấy căn vì không có lồng phòng hộ ma pháp trở nên vô cùng thê thảm, trong lòng bắt đầu bất an.
Bởi vì cơn hồng thủy này là bọn họ mang đến.
Eloca nhìn thấu tâm tư anh, y nhẹ giọng nói: "Ta không nhớ rõ nơi này có thôn trấn, trước kia ở đây không có người."
Mỗi lần hải lưu lốc xoáy thông xuống mặt đất mở ra đều sẽ có một hồi mưa to như thế, trong niên đại người Phong tộc tự do qua lại giữa biển Vòm Trời, bên này đương nhiên không có người ở.
Cát Lâm nhìn thấy thế mưa dần nhỏ, thậm chí có dấu hiệu tạnh, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, nếu như trấn nhỏ bị cuốn đi, cho dù là vô ý thức tạo thành, cũng sẽ là một sai lầm lớn.
Lão Qusair nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người, ánh mắt kinh dị liếc nhìn Eloca một cái.
Tuy rằng không rõ ràng năm trấn Maren thành lập cho lắm, nhưng hiện tại lão Qusair ở nghiệp đoàn người mạo hiểm kiếm cơm ăn, mà cái nghiệp đoàn đó đã có lịch sử làm việc ở đây hơn năm rồi.
Lão Qusair thử cảm nhận ma lực trên người cả hai để phán đoán cấp bậc thực lực của bọn họ, nhưng khiến lão thất vọng là lão căn bản không thể cảm nhận được bất cứ khí tức thuộc về cường giả nào trên người hai người, cuối cùng chỉ nhìn ra được công năng chống thấm của áo choàng da trên người bọn họ rất tốt, phỏng chừng là da của một loại động vật biển hệ thủy.
Lúc này Cát Lâm nhìn thấy phía trước có một tòa kiến trúc chiếm diện tích không nhỏ, ngoại hình rất khác biệt, thoạt trông có chút giống sân thể dục hoặc là phòng khoa học kỹ thuật, đèn đuốc bên trong sáng choang, cách lồng ma pháp trong suốt còn có thể trông thấy người người nhốn nháo, giống như cực kì náo nhiệt.
"Đó là nơi nào vậy?"
"Nghiệp đoàn người mạo hiểm, đêm nay có rất nhiều người trên trấn đến đây tránh mưa."
Eloca như có điều suy nghĩ, người mạo hiểm y biết, vào một ngàn năm trước, những người muốn tìm kiếm bảo tàng của thần đều gọi là mạo hiểm giả. Khi y còn trẻ cũng từng làm người mạo hiểm, song bây giờ thoạt nhìn, ý của từ mạo hiểm giả bây giờ khác với lúc đó, số người trong phòng kia không có bất cứ ai có khả năng đạp lên được Con đường của thần.
Lão Qusair mang theo bọn họ vòng ra phía sau tòa nhà, nơi này là chỗ ở của người bình thường trong nghiệp đoàn, đồng thời cũng có thể ké chút lồng phòng ngự ma pháp ở đây.
Lão Qusair ở phía ngoài cùng bên phải, với điều kiện của trấn Maren mà nói, đây có thể được cho là một căn phòng ở không tồi.
Đối diện gặp phải một người trẻ tuổi tựa hồ đang khuân vác đồ đạc, y ngẩng đầu chào hỏi: "Bác Qusair, bác đi đâu vậy?"
"Đi ra xem thế mưa, nhân tiện đón hai người quen, trên đường về trấn bọn họ bị mưa to chặn ở bên ngoài."
Lão Qusair lớn tiếng đáp, lão ở trong này công tác rất lâu, tư lịch già nhất, dưới tình hình chung mọi người đều rất tôn trọng lão. Trấn Maren cũng không phải cái nơi ra vào nhất định phải kiểm tra, người vừa nói chuyện khi nãy tuy rằng có chút hiếu kỳ với hai người Cát Lâm, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
"Cám ơn trời đất, cái cơn mưa chết tiệt này rốt cuộc cũng sắp tạnh rồi!"
Nghe đoạn đối thoại kia, Cát Lâm cảm thấy rất không ổn, có một số phát âm rất quen thuộc, thế nhưng sao ghép lại thì một từ anh cũng nghe không hiểu nhể?
Đây là cái tình huống gì? Chẳng lẽ đại lục Seeley cũng có ngôn ngữ địa phương hả? Nghĩ đến tảng đá kì lạ khắc tên trấn cũng kì quái nốt ngoài cửa trấn nhỏ, Cát Lâm đột nhiên quay đầu lại hỏi Eloca: "Ngài nghe hiểu bọn họ nói gì không?"
Eloca: "..."
Từ phản ứng của y, Cát Lâm đã biết đáp án, anh nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm.bg-ssp-{height:px}
Anh sớm nên đoán được, cái nơi phong bế như Hegel, không có bất cứ liên hệ gì với bên ngoài, từ ngôn ngữ đến văn minh đều không theo kịp xu thế phát triển tổng thể của đại lục Seeley ha!
Cát Lâm mang một tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía lão Qusair: "Ngôn ngữ các người đang nói là gì? Là ngôn ngữ của quốc gia này sao?"
"Trấn Maren không thuộc về bất cứ quốc gia nào." Lão trả lời theo bản năng :"Chúng ta nói chính là ngôn ngữ thông dụng trên đại lục."
Hy vọng tan biến, trên mặt Cát Lâm là biểu tình như trời sập.
Lão Qusair nhìn cái bản mặt này của anh, không khỏi cười hỏi: "Ở Hegel hiện giờ vẫn dùng cổ ngữ Seeley?"
"Đúng vậy!" Cát Lâm nghiến răng nghiến lợi đáp.
"Không cần lo lắng, trên đại lục có rất nhiều bộ tộc, mười mấy cái quốc gia, chủng loại ngôn ngữ nhiều như sao trên trời." Lão Qusair cuối cùng cũng tìm được một cái đề tài mà mình quen thuộc, cười tủm tỉm nói :" Nghiệp đoàn người mạo hiểm là một trong những tổ chức lớn nhất đại lục Seeley, vì để tiện trao đổi, mỗi một nghiệp đoàn mạo hiểm giả đều có ban học tập ngôn ngữ chuyên môn, bình thường chia làm hai loại, dạy dân bản xứ ngôn ngữ thông dụng ở đại lục và học tập ngôn ngữ địa phương. Nếu chỉ muốn tiến hành đối thoại phổ thông hằng ngày, học ban cấp tốc mười lăm ngày là có thể tốt nghiệp, nếu học cho biết chữ nữa thì đại khái cần nửa năm."
Cát Lâm: ...
Nghe có vẻ như là một ban có chương trình học rất tốt...
Tốt cái khỉ mốc! Ba tháng học hành của anh đều thành công cốc sao?
Cát Lâm kiên trì hỏi: "Cổ ngữ Seeley và ngôn ngữ hiện tại có giống nhau nhiều không? Tôi thấy tên trấn bên ngoài... Trong ba chữ thì tôi còn nhận biết được chữ cuối cùng."
"Mấy cái địa danh truyền thuyết, lịch sử, tên người không có thay đổi quá lớn, bao gồm một ít từ tương tự, "trấn" mà cậu nói cũng nằm trong số đó." Lão Qusair giải thích.
Cát Lâm vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Eloca hơi hơi nghiêng đầu, y muốn cười.
Cát Lâm chú ý tới biểu tình biến hóa vi diệu của Eloca, nhịn không được lầm bầm: "Có gì buồn cười chứ, ngài cũng phải học."
Ai bảo anh đi ngủ?
Xem đi, ngủ một ngàn năm, thế giới đều thay đổi luôn rồi đó!
Cát Lâm cho rằng ở bên người mình là một vị thần bản địa thực lực cao siêu, với mặt nào của thế giới cũng cực kì hiểu biết, kết quả thì sao, thật ra bọn họ là một tiểu đội mạo hiểm đi thăm dò thế giới mới hả?
Lão Qusair đã đẩy cửa nhà ra, mời bọn họ tiến vào.
Phòng ở không lớn, bên trong bố trí đơn giản nhưng rất đầy đủ.
Đấy là lấy tiêu chuẩn của Hegel so sánh, trên sàn nhà trải thảm, trên ghế thì có đệm mềm mại, dụng cụ pha trà và dụng cụ ăn có đủ, bên trên điêu khắc hoa văn tinh xảo, chén đĩa trông rất giống đồ sứ.
Cửa sổ có trang trí phù văn, trên tường dán giấy dán tường màu sắc thanh lịch, trần nhà treo một cái đèn ma pháp hình trăng tròn rất xinh đẹp, bên trong không có bóng đèn mà là để một cái ma hạch.
Lão Qusair vốn muốn lấy rượu quý nổi danh của mình ra đãi khách, chỉ là lão vừa mới vặn nắp bình đã bị Eloca cản lại.
Mấy loại rượu nổi tiếng ở đại lục Seeley đều bỏ thêm thảo dược quý hiếm, rất tốt cho cơ thể, nhưng đối với Cát Lâm căn bản không có ma lực hoặc là thần không cần uống thuốc mà nói, chỉ là lãng phí.
Cát Lâm đặt cái áo choàng da dính đầy nước ngoài cửa, thân thể bị gió thổi đến lạnh cả lên, sau khi tiến vào phòng không bao lâu liền trở nên ấm áp.
Đây là bởi vì trong phòng còn có một cái lò sưởi âm tường, ngọn lửa bên trong tựa hồ là ma pháp, không cần phải bỏ thêm củi gỗ.
Lão Qusair vươn tay mở cánh cửa ngầm nhỏ bên cạnh lò sưởi âm tường, lấy một quả cầu thủy tinh tròn vo ra.
Cát Lâm đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên nhìn thấy trong quả cầu kia xuất hiện hình ảnh mờ mờ, chiếu trên vách tường, tạo thành một đoạn phim như chiếu bằng máy chiếu vậy.
Mấy hình ảnh đó cũng không nối liền, ngoài ra còn có đánh dấu văn tự mà anh xem không hiểu, tư thế những người bên trong như đang chụp ảnh, bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi, vẻ mặt khác nhau, điểm giống nhau là đều có một đôi mắt lam sắc, cá biệt có người còn có một đầu tóc vàng, màu vàng ấy rất sáng, quả thực có thể nói lòe lòe sáng luôn, khác hoàn toàn với màu tóc vàng trước đây Cát Lâm nhìn thấy.
"Đây là?"
"Những người cuối cùng của Phong tộc, lúc ấy chỉ có bảy người, đây là hơn hai trăm năm trước chụp lại." Lão Qusair thương cảm nói.
Eloca ngưng mắt nhìn mấy hình ảnh kia.
Trên mặt người Phong tộc không hề có biểu tình sầu khổ nào, quần áo bọn họ mặc khá tốt, không giống dáng vẻ khốn cùng thất vọng, không chỗ để đi để rồi cuối cùng diệt tộc.
"Bây giờ thì sao?"
"Bởi vì giữa bảy người này đều có quan hệ huyết thống tương đối gần nên chỉ có thể lựa chọn thông hôn cùng ngoại tộc, tôi chính là hậu đại của một trong số họ, bây giờ cả bảy người này đều không còn trên nhân thế..."
Quả cầu thủy tinh lần nữa trở nên ảm đạm, những gương mặt mang theo nụ cười kia cũng dần biến mất.
"Màu tóc và màu mắt chỉ là bề ngoài, dù cho không thể tiếp tục truyền thừa cũng không đại biểu huyết thống đoạn tuyệt mà!" Cát Lâm buồn bực nói, anh suýt tí nữa cho là bảy người đó gặp phải chuyện gì bất hạnh rồi.
"Nhưng mất đi bản lĩnh sinh tồn vốn có, mất đi văn minh độc đáo, bộ tộc này cũng đã chết!" Lão Qusair phản bác, lão dùng tay đè lên bàn, bi phẫn mà lên án :"Tất cả những gì về Phong tộc đều bị bóp méo! Người nào trên đại lục Seeley cũng biết, đã từng có một bộ tộc, bởi vì quá mức cuồng vọng, cuối cùng bị thần phạt! Cậu có thể tùy tiện tìm một quyển sách lịch sử, trên đó giấy trắng mực đen viết rõ ràng, người Phong tộc đặt chân trên biển Vòm Trời, đặt chân vào lĩnh vực thuộc về thần, phạm phải trọng tội khinh nhờn thần linh! Quả thực là buồn cười!! Tổ tiên chúng ta nói Phong tộc đã sống ở đó mấy ngàn năm! Cậu là người Hegel, các cậu có thể chứng minh chuyện này, không phải sao?"
Cát Lâm trầm mặc gật đầu.
Thật ra người Hegel đã quên đi bạn cũ của mình, nhưng anh không thể nói ra, sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ ông lão này mất, cảm xúc lão Qusair đã rất kích động rồi.
"Thần phạt? Cái gì thần phạt?" Eloca truy hỏi.
Lão Qusair sửng sốt, chuyện hơn bảy trăm năm trước lão đương nhiên không có trải qua, lão chỉ biết những gì mà tổ tiên lưu truyền lại thôi.
"Nghe nói vào một ngày nào đó, người Phong tộc vẫn như bình thường tụ hội trên biển Vòm Trời, đây là sự kiện mười năm một lần, tìm kiếm bạn lữ của mình giữa những người trẻ tuổi... Có rất nhiều rất nhiều thuyền neo đậu bên cạnh đảo Tiatanona, mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, một số người bỗng nổi điên, hô to rồi cầm lấy vũ khí chém gϊếŧ lung tung, còn có một số người tự dưng cảm thấy cực kì bi thương, thậm chí không thể đứng thẳng. Tình cảnh hỗn loạn như thế duy trì tròn ba ngày ba đêm, mọi người mất đi lý trí, tự gϊếŧ lẫn nhau, chỉ có rất ít một số người dùng thuyền thoát ra ngoài. Phong tộc có rất nhiều bạn bè, lại thích cùng người ngoại tộc thông hôn, mỗi lần tụ hội đều sẽ có người ngoài theo họ đến biển Vòm Trời, những tên tìm được đường sống trong chỗ chết kia bị dọa vỡ mật, đem trận tai nạn đó truyền ra ngoài, sau mọi người liền bảo, bởi vì Phong tộc khinh nhờn thần linh, đấy là thần phạt."
Lão Qusair thống khổ mà nhắm mắt lại, tiếp tục nói: "Thuyền của người Phong tộc bị đập nát, còn có người muốn thiêu chết họ, tất cả mọi người đều kiên trì cho rằng Phong tộc sẽ mang tai họa đến cho mọi người, toàn bộ đại lục đều là địch nhân... Các con đường hàng hải đều có người canh gác, bao gồm cả con đường gần vùng lốc, tổ tiên Phong tộc vì sống sót, chỉ có thể từ bỏ cách sống ban đầu. Từ từ, ngay chính bọn họ cũng quên mất tổ tiên mình là ai, đã từng sống như thế nào... Bởi vì lịch sử bị viết đến càng ngày càng không chịu nổi, người Phong tộc thậm chí sẽ không đem chuyện này nói với con cái họ, mà ngay cả ta khi phát hiện thân thế của bản thân, cũng là từ trong điển tịch phủ đầy bụi bặm trong gia tộc tìm hiểu về tổ tiên của mình, thử hỏi có buồn cười không?"