Hang động sâu thăm thẳm đã thành mộ huyệt cho Barre.
Huy chương pháp sư cấp sáu của gã không người nhặt lấy, đeo trên quần áo mai táng cùng gã.
Ký ức cuối cùng của mọi người đối với người mạo hiểm này, là Barre ăn cắp một tấm giấy da thú không rõ cách sử dụng, sau đó trốn ra khỏi trấn Maren. Chờ cho thời gian chậm rãi đi qua, vẫn không có tung tích của Barre, mọi người sẽ rất tự nhiên mà phỏng đoán gã đã vào rừng rậm Mê Huyễn, lại xui xẻo mà chết ở bên trong.
Hàng năm đều có người mạo hiểm ngã dưới vuốt nhọn của ma thú, cái tên Barre kia rất nhanh sẽ bị người lãng quên, thứ hắn để lại cho nghiệp đoàn người mạo hiểm chỉ có một bí ẩn căn bản không thể tra rõ.
Khi Cát Lâm trở về thần điện cây khổng lồ, dọc theo đường đi đều rất im lặng. Anh cố ý vòng đến cửa địa lao, nhìn thấy Hartert trưng vẻ mặt đau khổ, dưới sự giám sát của võ giả điện Chiến Thần mà xách nước tắm rửa cho sói xám.
Từ sau khi Hartert phát hiện báo ra thân phận thật sự căn bản vô dụng, cậu ta lập tức trở nên thành thật rất nhiều, gọi cái gì thì làm cái đó, Cát Lâm một tháng không gặp được cậu ta, đến khi gặp lại phát hiện một cây sào đen, gầy đi cả một vòng, quần áo mặc trên người đều lỏng lẻo. Vẻ liều lĩnh không còn, con mắt không dám lại quay tròn mà vụиɠ ŧяộʍ đánh giá bốn phía, cái loại cảm giác làm cho lòng người sinh phiền chán kia cũng không cánh mà bay.
Ngay cả Hartert đều thoán thai hoán cốt rồi...
Cát Lâm quay người, dọc theo thang dây về tới gian phòng của mình.
Anh nằm ở trên giường, người mệt muốn chết, đầu óc càng mệt hơn, nhưng không cách nào ngủ được.
Nhìn chằm chằm trần nhà làm bằng gỗ thuần thiên nhiên treo trên đỉnh đầu không biết bao lâu, Cát Lâm bởi vì mí mắt đau xót, theo bản năng chớp vài cái, sau đó thả lỏng thân thể cứng ngắc, yên lặng mà trở mình trên giường.
Giây tiếp theo, ánh mắt của Cát Lâm cùng một đôi mắt mang sắc xanh lam khác trong phòng đối diện nhau.
Cát Lâm ngồi phắt dậy! Đổ mồ hôi trán nghĩ, Chiến Thần vào đây lúc nào?! Tại sao một chút cảm giác anh cũng không có?!!
Cát Lâm còn nhớ rõ vẻ mặt phẫn nộ của Eloca, cái loại cảm xúc biến hóa kịch liệt kia, trực tiếp đưa tới một lần thần lực trùng kích.
Toàn thân hơn hai trăm cái xương cốt đồng thời phát ra tiếng vang ken két khi không thể chịu nổi gánh nặng, cảm giác ấy chẳng hề dễ chịu. Cát Lâm ngược lại không thấy ngạc nhiên, anh chú ý tới sắc mặt Firnando trắng bệch, hiển nhiên đối với đại tế ti mà nói, muốn ngăn cản thần lực trùng kích cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Lửa giận của Chiến Thần tới nhanh, đi cũng nhanh.
Tựa như hiện tại, Eloca ngồi ở trên ghế trong phòng ngủ hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ phẫn nộ, nhưng Cát Lâm cảm giác được nhiệt độ không khí xung quanh Chiến Thần đều giảm mười độ, cái vẻ đẹp sắc bén lạnh như băng ấy, thoạt trông càng thêm nhìn thấy mà giật mình.
Cát Lâm khó khăn dời mắt, mượn chăn mền ngăn cản, anh dùng tay đè lại hai chân run nhè nhẹ.
—— Phân không rõ là bởi vì lạnh, hay là sợ hãi trong nội tâm.
Cát Lâm che dấu rất tốt, nhưng lại không giấu diếm được Eloca.
Chiến Thần đột nhiên đứng lên, không nói một lời đi ra ngoài cửa.
Nhìn thấy bóng dáng kia biến mất, Cát Lâm nhất thời nhẹ nhàng thở ra, sau khi ngồi yên mấy phút đồng hồ, anh cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh run, không kìm lòng được mà kéo chăn quấn chặt mình.
Mùa đông của rừng rậm Mê Huyễn, hình như đã sắp tới rồi.
Tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ tựa như tiếng gào bén nhọn của dã thú, dòng khí lạnh như băng tới gần cửa sổ rồi lập tức ngưng kết ra từng giọt nước thật nhỏ. Trong phòng có ma tinh hệ hỏa giữ ấm, đệm chăn trên giường cũng dùng cây cỏ hệ hỏa thêm vào mà thành, nhưng Cát Lâm vẫn cảm thấy rất lạnh.
Loại lạnh lẽo này phát ra từ trong lòng, dọc theo tứ chi toàn thân, cuồn cuộn không dứt mà cắn nuốt ấm áp.
Anh lần nữa nằm trở về, cuộn mình thành một cục, cố gắng muốn cho bản thân tiến vào mộng đẹp, sự thật lại vẫn cảm giác được cái lạnh như băng ấy.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy một mùi vị tươi mát tỉnh táo. Đây là hương vị của một loại rượu mạnh nào đó trên trấn Maren, nó có mùi trái cây thịt xông khói, vị lại như là Brandy trộn lẫn nước trái cây, hết sức kỳ diệu.
Cát Lâm mờ mịt mở mắt, quả nhiên nhìn thấy trên chiếc kỷ trà trước giường nhiều thêm một ly rượu bằng gỗ.
"Uống một hớp." Người nào đó vừa rời đi, dùng giọng điệu phục tùng mệnh lệnh nói.
"..."
Cát Lâm yên lặng mà "gỡ" mình ra khỏi chăn, anh vươn tay cầm lấy ly rượu, bên trong nặng trịch, hoàn toàn không phải là dung lượng của một hớp. Nếu như uống hết cả ly, Cát Lâm cảm thấy bản thân có lẽ sẽ say luôn, sau đó nhắm mắt ngủ ngay.
Này xem như là gì? Huấn luyện viên ma quỷ phát hiện thời gian nghỉ ngơi học sinh không ngủ được, nghi ngờ có dấu hiệu trốn học, vì thế chơi một liều thuốc mạnh?
Cát Lâm cúi đầu chăm chú nhìn cái ly, rượu tản ra mùi thịt xông khói mê người, hương vị của nó cũng cực kì tốt.
Giơ ly, Cát Lâm uống một hớp còn chưa bỏ xuống, hầu kết hoạt động, nuốt lần thứ hai, lúc này ly rượu trong tay anh bỗng nhiên bị cướp đi.
Cát Lâm kinh ngạc mà chuyển động thân thể theo ly rượu, một ít giọt rượu vẩy ra, dọc theo hai má anh chậm rãi chảy xuống.
"Mới vừa nói, chỉ có thể uống một hớp."
Eloca trực tiếp nâng ly để lên cửa sổ mà Cát Lâm vươn tay lấy không tới, người sau biểu tình đờ đẫn, nửa phút sau mới lấy lại tinh thần, đưa tay lau đi giọt nước ở cổ và mặt.
"Tửu lượng của cậu không được, không thể uống nhiều." Trong giọng nói của Eloca mang theo cảnh cáo.
Cát Lâm nhìn vị thần nào đó trước mắt hơi thở khôi phục bình thường, không còn thả khí lạnh nữa, cảm giác hoang đường trong lòng có đè xuống cũng không được! Đây là làm sao? Anh cũng không phải bản thân bị trọng thương, bỗng nhiên đạt được sự thân thiết từ huấn luyện viên ma quỷ, đây là trời hạ mưa máu, hay là Chiến Thần bị người ta xuyên qua rồi?
Nghĩ đến một loại khả năng cuối cùng, Cát Lâm không khỏi khẽ run rẩy.
Những lời kia của Barre vạch trần khả năng đại lục Seeley đã bị xuyên thành một sàng, trải rộng đầy người địa cầu muốn gϊếŧ chết Chiến Thần. Cát Lâm quả thực lo lắng mình vừa tỉnh dậy, ngay cả trong điện Chiến Thần cũng xuất hiện người như thế.
Chỉ có điều... Những người nhập cư trái phép đến đại lục Seeley đó, hẳn là không có bản lĩnh giả trang Chiến Thần, càng không cần nói cướp đi thân thể Chiến Thần. Nếu có loại kỹ thuật nghịch thiên đó thì còn giày vò làm gì, trực tiếp hướng về phía Chiến Thần là được mà!
"Tôi không thích uống rượu, đây là..."
"Cảm xúc của cậu không đúng."
Cát Lâm bị những lời làm cho toàn thân cứng ngắc.
Eloca đánh giá anh, thấp giọng hỏi: "Cậu sợ thi thể?"
"Có một chút." Cát Lâm theo bản năng đáp, nào có ai nhìn thấy thi thể mà không chút cảm giác chứ, anh vừa không là tên cuồng gϊếŧ người máu lạnh, cũng không phải người sinh sống tại vùng Trung Đông chiến tranh liên miên.bg-ssp-{height:px}
"Cậu không sợ máu tươi, khi nhìn thấy bầy sói xé xác con mồi, cậu không có phản ứng như thế, cho nên chính là thi thể nhân loại?"
Tử trạng của Barre rất thảm, đầu tiên là thất khiếu chảy máu, làn da xanh đen, sau đó tựa như một cái túi da rách nát, trở nên máu thịt nhầy nhụa, không thành hình người —— đạt được lực lượng không nên có, kết quả chính là cơ thể triệt để tan vỡ.
"Anh muốn nói cái chết của Barre?" Cát Lâm rốt cục hiểu là vấn đề ở chỗ nào, Chiến Thần cho rằng anh sợ hãi thi thể sợ đến độ ngủ không yên? Làm sao có thể! Cát Lâm có chút dở khóc dở cười, rối rắm nói:
"Không phải tôi sợ hãi thi thể, mà là... Nhìn thấy gã chết tại đại lục Seeley, tôi nghĩ đến chính mình."
Còn nghĩ đến Eade ở lại Hegel, không biết bọn họ cuối cùng có thể may mắn trở lại địa cầu hay là vô thanh vô tức mà chết ở dị thế tha hương.
Cát Lâm giải thích xong, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Eloca còn đang an tĩnh mà nhìn anh chăm chú.
Loại ánh mắt này rất quen thuộc, trong giờ học võ thuật ngày thường Eloca vẫn luôn nhìn anh như thế, còn sắc bén mà chỉ ra sai lầm của Cát Lâm, như hiện tại giống như đang phán đoán lời anh nói là thật hay giả.
Cát Lâm cũng có chút nóng nảy, Eloca vậy mà còn không tin? Làm sao vậy, ở trong mắt của y, bản thân là người nhát gan tới vậy ư?
"Ngọn lửa linh hồn của cậu đang khôi phục, có đôi khi nó sẽ bị bóng tối bao phủ, đây là quá khứ của cậu, thoát khỏi loại bóng tối này, đối với cậu rất quan trọng."
Cát Lâm giật mình, anh không dám tin mà nhìn Eloca.
Qua khứ? Bóng tối?
Cát Lâm không tự chủ được mà vươn tay đi sờ vũ khí ám trùy, cảm giác lạnh như băng khiến anh bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Thì ra cảm giác sợ hãi khi đi trên con đường núi tối đen không ánh sáng vào ban đêm, cảm giác cực kì khó chịu khi tiến vào hang ngầm, những thứ này Eloca toàn bộ đều chú ý tới?
Sau đó theo lẽ đương nhiên, Chiến Thần cho rằng sự khác thường sau khi Cát Lâm nhìn thấy Barre chết cũng trở thành một loại triệu chứng tương tự, cho rằng Cát Lâm đã từng chịu qua thương tổn về mặt này, hơn nữa tình huống còn nghiêm trọng, cho nên Eloca thu liễm tâm tình của chính mình, cố ý lại đây quan tâm, còn đưa rượu mạnh trên trấn định trấn an cảm xúc Cát Lâm.
Cát Lâm đối mặt với ánh mắt suy tư của Eloca, bỗng nhiên cảm thấy một hớp rượu vừa uống khi nãy bỗng nhiên nóng lên, cảm giác nóng rực từ lồng ngực lan tràn mãi đến tận yết hầu, hiện tại đang đánh sâu vào trong óc anh.
"Tôi..."
Cát Lâm cảm thấy mình nói không nên lời, anh ảo não mà quay về giường.
Quá khứ gì đó Cát Lâm không muốn nói, ít nhất hiện tại không nghĩ tới.
"Anh thật sự hiểu lầm, Barre chết không khiến tôi nhớ đến bóng ma trong quá khứ gì cả... Kỳ thật tôi nghĩ chính là anh." Cát Lâm gian nan mà mở chăn, cố gắng khiến mình nặn ra một nụ cười.
"Tôi?" Eloca nhíu mày.
"Barre không phải một người, có rất nhiều người, bọn họ đi vào đại lục Seeley là vì gϊếŧ chết anh, không quản kẻ đưa thần lực cho bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, tóm lại toàn bộ mục tiêu của những người này là anh."
Nếu đề tài đã mở đầu, Cát Lâm cũng cứ thế mà đem sự lo lắng làm mình hoảng loạn kia nói ra.
"Gϊếŧ người có rất nhiều cách, trực tiếp chính diện dùng võ lực là một loại, quanh co đạt được hảo cảm của anh, sau đó lén lút xuống tay cũng là một loại."
Vẻ mặt Cát Lâm rối rắm:"Anh không lo lắng, tôi cũng là người như thế sao?"
Eloca thoáng sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc.
Cát Lâm hối hận, chỉ có điều hối hận cũng không có cách nào, dù sao mọi chuyện nói ra anh càng thoải mái một ít, vì thế Cát Lâm chống lại uy lực của ánh mắt Chiến Thần, tiếp tục nói: "Tỷ như tôi cũng là một người dụng tâm kín đáo, nhân cơ hội đi vào cạnh anh, lấy được tín nhiệm của anh sau đó lần nữa động thủ. Loại chuyện đồng bạn bên cạnh lại có liên quan đến kẻ địch không phải sẽ không phát sinh, tôi cũng không thể chứng minh mình là vô tội ..."
"Hì."
Cát Lâm còn đang cúi thấp đầu miêu tả tình cảnh gian nan của mình, chợt nghe một tiếng cười khẽ.
Chờ đến khi anh ý thức được ai đang cười, Cát Lâm xấu hổ mà ngẩng đầu, phát hiện Eloca đã chạy tới trước giường.
"Không ngủ được, là vì suy nghĩ những thứ này?"
"..." Không thì sao? Vấn đề này rất nghiêm trọng, giả như Chiến Thần nổi lòng nghi ngờ, ngay cả mạng anh cũng mất đấy!
Mỹ nhân tuy rằng tốt, nhưng phải có mạng mới nhìn được!
Cát Lâm còn muốn nói cái gì nữa, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu có thêm một bàn tay.
Bàn tay ấm áp kia đầu tiên là xoa nhẹ tóc anh hai cái, sau đó theo tóc trượt đến sau gáy, động tác rất dịu dàng.
"Cậu không phải, cậu tâm tâm niệm niệm đều muốn về nhà, không giống Barre." Eloca cảm thụ xúc cảm dưới bàn tay, phát hiện tóc Cát Lâm quả nhiên rất mềm mại, toàn bộ sờ lên hết sức thoải mái.
Nhìn thấy Cát Lâm còn muốn nói gì nữa, Eloca ánh mắt yên tĩnh mà nhắc nhở: "Tôi sống năm, cậu cho là tùy tiện người nào dùng một chút thủ đoạn là có thể lừa gạt tôi?"
Cát Lâm bị thuyết phục, đồng thời cũng yên tâm.
Anh thật sự sợ hãi, lỡ như ngày nào đó người bọn họ quen biết, tỷ như bạn bè có quan hệ thân thiết như lão Qusair Firnando bỗng nhiên biến sắc mặt nói là người mà chúng thần phái tới làm nhiệm vụ, loại đả kích này rất muốn mệnh.
Sống tuổi cái gì, làm lý do thì nghe đặc biệt tin cậy... Đương nhiên, làm một mỹ nhân, nếu Eloca không thích treo tuổi ngoài miệng thì tốt rồi.
Tâm trạng Cát Lâm thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức xuất hiện, anh nhắm nửa con mắt, thân thể lung lay.
"Ngủ đi."
"...Chuyện Hải thần, anh chuẩn bị làm như thế nào?" Cát Lâm cố chống đỡ hỏi.
Vấn đề này vốn nên thảo luận trong hang ngầm, chỉ có điều khi ấy Cát Lâm đang suy đoán một chuyện, tự giác tránh né, không dám mở miệng.
"Tuy rằng thần lực thuộc về Hải thần Paran, nhưng Paran này tôi chưa từng thấy qua, hẳn là Hải thần đời thứ tư, Firnando đề nghị chúng ta đi Đan Đóa, đó là nơi Barre xuất hiện lần đầu tiên, chúng ta sẽ khởi hành vào ba ngày sau, cậu..."
Eloca chợt phát hiện Cát Lâm đã ngủ, nghiêng người, đầu gối lên mép giường, một bộ nghiêm túc lắng nghe kết quả chống đỡ không mà nổi ngã quỵ.
Chiến Thần nhìn thật lâu, lúc này mới thuần thục mà đem người vớt lên, "sắp thành" tư thế đi ngủ bình thường, cuối cùng đắp chăn lên.