Thiếu niên tức giận đến hốc mắt cũng đỏ, ở trên đường bị mọi người cười nhạo, sau khi trở về còn bị mẹ mình mắng cho một trận.
Nó lại nghĩ tới ngày thường lời mấy đứa nhỏ choai choai bọn nó nói ra cho tới bây giờ không được ai xem trọng, đủ loại uất ức tủi thân đồng thời dâng lên, cứ ủ rũ đứng đó, như một thằng nhỏ đáng thương.
Nữ hầu trong khách sạn đi ra ngoài một khoảng mới phát hiện đằng sau một chút động tĩnh cũng không có, quay đầu lại nhìn kỹ thì phát hiện đứa nhỏ này ngơ ngác đứng ở đằng kia làm pho tượng, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười mà ngoắc tay nói: “Mau ra đây, Peter, chẳng lẽ con thích đứng trong góc cầu thang lắm à?”
“Con thật sự nhìn thấy…” Thiếu niên tên là Peter thì thầm.
Nữ hầu trong khách sạn vươn bàn tay thô ráp vuốt ve đầu thiếu niên, thuận thế đem người dẫn đi ra.
“Xem con nói chắc chắn như thế, con lại chưa thấy qua công chúa Drena! Cho dù công chúa đứng ở trước mặt con, con cũng có biết đâu!” Nữ hầu cầm lấy chổi lông gà phủi tro bụi trên mấy bức họa ở hành lang.
Đan Đóa tuy rằng phồn hoa, nhưng những bé trai giống Peter thì không có khả năng tiến vào cảng đông cùng với khu cư trú của quý tộc. Không cần nói công chúa đế quốc Kim Cận, cho dù là một vị bá tước thiên kim, Peter cũng không có cơ hội nhìn thấy.
“Nhưng mà nàng rất xinh đẹp, tuyệt đối không có khả năng có ai xinh đẹp hơn nàng!” Peter giọng chắc nịch.
“Cho nên nàng khẳng định chính là công chúa Drena đệ nhất mỹ nhân đại lục Seeley!”
Mẹ của Peter dở khóc dở cười, bà nắm lỗ tai thiếu niên, dùng sức không nhỏ, làm Peter kêu oai oái.
“Con còn chưa tới tuổi, biết cái gì gọi là xinh đẹp nhất?”
Kiến thức của trẻ con chỉ có như thế, thằng nhóc nhà hàng xóm kia cũng như vậy, trong lúc vô tình nhìn thấy con gái của một vị phú thương đã cảm thấy đối phương đẹp như nữ thần Tinh Thần, cũng bởi vì ăn nói lung tung mà bị cha mẹ hung hăng đánh một trận.
Nữ hầu nhìn thấy Peter vẫn còn vẻ mặt không phục, bèn cúi đầu giáo huấn: “Vừa rồi trong vài vị khách nhân kia căn bản không có nữ, chớ quậy nữa!”
Mắt Peter cũng trợn tròn rồi.
“Mẹ, mẹ nói thật hả…”
“Thật! Mẹ làm việc ở khách sạn hơn năm, căn bản không cần nhìn thấy mặt, từ tư thế đi đường đã có thể biết khách nhân là nam hay là nữ, là quý tộc hay là bình dân.” Nữ hầu đem thiếu niên đưa đến cửa hông khách sạn, giúp nó sắp xếp mấy cái bánh tròn nho nhỏ bên trong cái làn, ôn hòa nói: “Bán xong thì về nhà sớm một chút, không cần chạy loạn.”
Thiếu niên không yên lòng, bước một bước là quay đầu lại.
Khi rẽ qua một chỗ ngoặt, nó suýt chút nữa đụng phải một người, sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Này, Peter!”
Người kia đúng lúc vươn tay giúp thiếu niên giữ chắc cái giỏ.
“Anh ngồi xổm ở chỗ này không rên một tiếng làm gì?” Peter cảnh giác nhìn đối phương.
Người ở cảng Đan Đóa rất nhiều, qua lại bất định, Peter cũng không có khả năng quen biết hết tất cả mọi người trên đường, nhưng tên hát rong trước mắt thì trông có chút quen mắt.
Mái tóc màu đỏ gạch chỗ đậm chỗ nhạt, dưới đôi mắt vẽ một lớp màu đen thật đậm, trong tay cầm một cái đàn tam huyền nửa cũ, trên cổ tay treo lủng la lủng lẳng một đám chuỗi hạt rẻ tiền, thoạt nhìn rất giống một người dân tộc lang thang.
“Vừa nãy tui bị rớt đồ, giờ đang tìm nè.” Gã hát rong hàm hồ đáp.
Peter xách giỏ xoay người bước đi, khi sắp ra khỏi con ngõ, nó chần chừ một chút, lại chạy về hỏi: “Anh biết hát ca khúc ngợi ca công chúa Drena không?”
“Đương nhiên rồi, nàng là đệ nhất mỹ nhân đại lục Seeley, có rất nhiều thi nhân viết ca cho nàng mà.” Gã hát rong cong thắt lưng ngồi xổm ở đó, giống như thật sự đang tìm kiếm thứ gì, miệng lại không để ý nói: “Cậu có hứng thú với công chúa Drena hả? Tui còn tưởng rằng mấy thằng nhóc tuổi cỡ cậu càng quan tâm mấy bài thơ về truyền kỳ anh hùng hơn chớ.”
Peter ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Ai nói! Tôi biết câu chuyện về truyền kỳ anh hùng đó, tôi sùng bái nhất chính là Pháp Thánh hệ băng Hapes! Tôi biết ngâm nga bài ca của ngài ấy và ma thú cấp thần, bài thơ giao chiến, ngài ấy là anh hùng chân chính!”
“A, Hapes quả thật rất giỏi.” Gã hát rong không ngẩng đầu đáp.
Cái vẻ có lệ trong giọng nói của hắn làm thiếu niên cực kì tức giận.
Chính là Peter muốn biết đáp án của một vấn đề, thành ra đành phải chịu đựng tính tình hỏi: “Bên trong thơ ca có đề cập đến màu tóc của công chúa Drena không?”
Tên hát rong bỗng nhiên cười, hắn đứng lên nói: “Hoàng tộc đế quốc Kim Cận đều có một đôi mắt màu bạc cùng với mái tóc xoăn vàng xinh đẹp. Peter, vừa rồi tui nhìn thấy cậu hô to ở trên đường, chẳng lẽ cậu nhìn thấy công chúa Drena?”
Mặt Peter đỏ lên, trong xấu hổ và giận dữ mang theo nồng đậm thất vọng.
—— Tóc của người kia là màu đen, thì ra “Hắn” thật sự không phải là công chúa Drena.
“Hắn” đã xinh đẹp như vậy, vậy công chúa Drena có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân đại lục Seeley sẽ trông như thế nào đây?
Peter thất hồn lạc phách mà đi ra con ngõ nhỏ.
Gã hát rong không tiếng động nở nụ cười, chờ đến khi hắn nhìn cửa hông khách sạn liền lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa.
Khách sạn, lầu ba, tế ti Grant cùng lão Qusair đồng thời nhíu mày nói: “Có người bố trí một cái ma pháp trận ở gần đây.”
Cát Lâm còn đang thu dọn hành lý, nghe vậy ngẩng đầu lên.
“Có chút giống dẫn âm trận…” Lão không quá xác định.
“Có người nghe trộm?” Anh dừng lại hỏi.
“Chỉ là một trận pháp nhỏ, cũng không nhất định là nhằm vào chúng ta, bất quá giải quyết rất dễ dàng.” Lão Qusair tùy tiện kiểm tra gian phòng một lần, không phát hiện thứ gì không nên tồn tại.
“Khi bố trí ma pháp trận sẽ có dao động ma lực rõ ràng, pháp sư cấp cao đều có thể phát hiện, người này cũng quá lỗ mãng rồi. Có lẽ chúng ta còn có cơ hội nhìn thấy đối phương.” Lão Qusair đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ra xung quanh.
Cái này cửa sổ không dựa vào phố mà là đối diện một cái ngỏ tắt nhỏ.
Giống như trấn Maren, con ngõ chính là khe hở giữa hai tòa kiến trúc, rất hẹp.
Khi Cát Lâm đến đây chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng đã đi xa, tư thế ôm cầm của người nọ rất giống mấy nghệ sĩ đường phố chỗ tàu điện ngầm ở địa cầu, dưới ánh sáng mờ nhạt của đống kiến trúc bên cạnh, một đầu tóc đỏ rối tung vểnh lên.
“Là một người hát rong.”
Lão Qusair nhìn thoáng qua liền không có hứng thú, cảng Đan Đóa có rất nhiều người như thế, có vài tên hát rong ăn mặc rất sặc sỡ, chỉ là đổi một bộ quần áo sạch sẽ đàng hoàng lại có thể là con cháu quý tộc áo mũ chỉnh tề.
Kể từ mấy trăm năm trước có một vị quốc vương bị khui ra có sở thích này, giả dạng thành người hát rong cũng trở thành một sở thích nhỏ của giới quý tộc.bg-ssp-{height:px}
Hai vị tế ti căn bản không hề quan tâm ma pháp trận nghe trộm bên dưới, mở cửa sổ vung tay lên, phương hướng ma lực lưu động đã bị mạnh mẽ thay đổi, mục tiêu nghe trộm biến thành lầu hai.
Gã hát rong xa xa chen lẫn trong trong đám người bỗng chấn động mạnh một cái, vật luyện kim thuật nhỏ thu nhận âm thanh trong tai gã phát ra tiếng ong ong kì lạ, sau đó liền biến thành một loạt tiếng “chiến đấu” hừ hừ ha ha kịch liệt.
“…”
Thanh âm bất nhã cũng không duy trì liên tục bao lâu, ma pháp trận bị phá hư, rất nhanh đã mất đi tác dụng.
Bây giờ là nửa đêm, rất nhiều khách ở trong khách sạn đã nghỉ ngơi , cho dù không ngủ cũng đang hưởng thụ khoái lạc, cho nên tạp âm cũng không nhiều. Ma pháp trận kia tuy rằng đơn sơ, song gã hát rong vẫn nghe được đoạn đối thoại trong phòng, nói chính là chuyện ma pháp trận.
Nhạy bén đến thế?
Gã siết chặt ngón tay, loại dẫn âm trận nghịch hướng đã qua cải tiến này là tác phẩm đắc ý của gã. Ma lực cần dùng rất ít, hiệu quả nghe trộm tốt, người bình thường căn bản không phát hiện được.
Cho dù bị phát hiện, bởi vì nơi này vàng thau lẫn lộn, căn bản tra không ra được, rất nhiều lữ khách có mang theo pháp sư cấp cao nhiều nhất là đề cao cảnh giác, cũng sẽ không cố ý đi ra ngoài tìm người bày trận.
Loại chuyện như vừa mới bố trí xong trận pháp đã bị phát hiện này, là lần đầu tiên phát sinh.
Sau lưng của tên hát rong cứng đờ, cố gắng khắc chế xúc động muốn quay đầu lại. Trong óc hắn rất hỗn loạn, sự khác lạ vừa rồi của Peter lại hiện lên trước mắt gã.
Gã tăng nhanh bước chân, nhanh chóng băng qua mấy con phố, sau đó chờ ở bên cạnh một hồ phun nước.
Cũng không lâu lắm liền có một đám nhóc choai choai cười nói đi vào băng ghế dài của vườn hoa mà nghỉ ngơi, Peter cũng ở bên trong.
“… Thật sự, cậu cũng thấy hả? Thiệt đáng tiếc, tui vừa mới có người mua hàng, cơ mà lúc ấy các cậu cứ y như đầu gỗ ý, ngốc muốn chết!”
“Nhất định là đệ nhất mỹ nhân đại lục Seeley!”
“Tui không biết có phải công chúa Drena hay không, tui nghĩ cô ấy là người của thần điện.”
“Mấy người ngu hả, đó là một người đàn ông!” Một thiếu nữ bán hoa tươi hai tay chống nạnh, lớn tiếng cười nhạo mấy đứa nhóc khác.
Sắc mặt Peter thay đổi, nhưng nó vẫn không muốn tin tưởng, nên nhỏ giọng phản bác: “Dễ nhìn như vậy, sao có thể là đàn ông được!”
Thiếu nữ hất bím tóc, khinh thường tranh luận với đám nhóc này, trực tiếp xách theo hoa tươi tiếp tục rao hàng.
Gã hát rong đứng dưới bóng cây cắn đầu ngón tay mình, hắn bắt đầu hối hận sau khi nhìn thấy Cát Lâm mình lại bị phân tâm, không để ý tới Peter la hét cái gì, cũng như tình huống ở trên đường lúc đó.
Tại Đan Đóa, người có thể xưng là mỹ nhân rất nhiều, chỉ là muốn so với công chúa Drena thì…
Tên hát rong lặng yên không một tiếng động rời đi, lại vòng vo trên con đường kia mấy lần, lúc này không khí ở trên đường đã thay đổi, rất nhiều người đều đang châu đầu ghé tai.
—— Nhìn thấy Eloca không chỉ có bọn nhỏ, còn có mấy bà cô ngồi trên ghế đẩu trông quầy hàng , cùng với người lùn tuy thấp bé nhưng cơ thể tráng kiện.
Ánh mắt xanh lam, mái tóc màu đen, khuôn mặt hoàn mỹ…
Hình dung này càng nghe càng cảm giác giống một người, không, một vị thần.
Gã hát rong mặt không dám tin, lại nhớ đến Cát Lâm đồng hành cùng vị “Mỹ nhân” kia, hắn giống như đã bị đả kích trầm trọng, đỡ trán một hồi lâu không hoàn hồn được.
Lúc này bên đường đã xuất hiện bóng dáng của thành vệ quan.
Người hát rong sinh sống ở Đan Đóa lâu năm thì rất rõ ràng mấy chuyện lớn nhỏ ở tòa thành thị này đều chạy không khỏi hiểu biết của người nào đó, gã lui ra phía sau một bước, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Cát Lâm ở khách sạn tắm nước nóng xong, đang lười biếng tựa vào xích đu.
Vì an toàn, anh và Eloca ở chung một phòng.
Đối với sự xếp đặt này Cát Lâm không có bất luận ý kiến nào, tế ti Grant cùng tế ti Tascha là võ giả cấp , lão Qusair là một Pháp Thánh, Eloca thì càng không cần phải nói! Chỉ có anh người bình thường, thực lực kém cỏi nhất.
Ba căn phòng ngủ, cộng thêm phòng khách cần phải có một người ở lại, phòng ngừa có chuyện gì xảy ra, vì thế tính như thế nào cũng đỡ hơn để anh ở một mình.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Khi Eloca đi ra phòng tắm liền nhìn khuôn mặt rối rắm của Cát Lâm.
“Tôi cảm thấy anh căn bản không cần lộ diện, rõ ràng có tôi là đủ rồi!” Cát Lâm chậm chạp đáp.
“Diện mạo giống như tôi, ở đại lục Seeley vốn không có, vẻ ngoài đặc biệt như thế khẳng định sẽ có người tới cửa.”
Cũng không cần tạo ra oanh động.
“Cậu không được.” Eloca trực tiếp phủ định đề nghị của anh.
“Nếu đối thủ là cậu, kẻ địch ẩn náu trong một nơi bí mật gần đó có rất nhiều lại biện pháp, mà nhìn thấy tôi, bọn họ căn bản không dám dễ dàng động thủ.”
“…”
Bi ai của kẻ yếu anh hiểu, cơ mà cái loại cảm giác phức tạp bỗng nhiên nảy lên trong lòng này là gì? Là được quan tâm hay là ảo giác? Cát Lâm choáng váng đầu óc nghĩ.
“Nếu dùng biện pháp của cậu thì cần phải đi dạo ở Đan Đóa tới mấy ngày liền mới có khả năng gặp được mục tiêu, sau đó bọn họ quyết định động thủ lại thêm vài ngày, nói cho mấy tên thần kia lại thêm mấy ngày nữa… Trì hoãn quá lâu, tôi không muốn chờ.”
Đây là ghét bỏ đúng không? Cát Lâm không xác định nghĩ thầm.
“Anh nói rất có đạo lý, thô bạo trực tiếp tông cửa đập BOSS là rung động lòng người nhất.” Cát Lâm nói thầm, anh thuận miệng quan tâm hỏi:
“Đúng rồi, anh vội vã như vậy, là cảm thấy thân thể chỗ nào không thoải mái, lo lắng vấn đề thọ mệnh sao?”
Eloca trầm mặc một hồi, lắc đầu đáp: “Không phải, ba tháng sắp tới, tôi lo lắng Gafia ở nhà.”
“…”
Hôm nay không cách nào nói chuyện mà!
Cảm động vừa rồi quả nhiên là ảo giác! Quan tâm cái gì, người ta là con sen tiêu chuẩn thì có!