Mèo Zilla

chương 69: kính ma pháp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơ thể Cát Lâm như một giỏ trúc đựng nước, không quản có bao nhiêu nguyên tố ma pháp tràn vào, rất nhanh cũng sẽ chảy ra lại. Trên thân thể anh không có hình xăm ma pháp, cũng không bị thần lực cải tạo như Barre, căn bản không chứa được nguyên tố ma pháp. Trên cơ bản muốn ăn bao nhiêu cứ ăn bấy nhiêu, không có trở ngại gì cả.

Người khác lại không được.

Tế ti Tascha ăn nhiều như Cát Lâm, giờ mặt đang xoắn hết cả lên.

Ma lực chạy tán loạn bên trong cơ thể, tuy rằng võ thuật mà điện Chiến Thần tu luyện có tác dụng hóa giải nguyên tố ma pháp, nhưng cái bản lĩnh đó có móc nối trực tiếp với thực lực. Tascha chỉ là võ giả cấp , còn chưa tu luyện tới tình cảnh ăn uống thả ga mà không lo vướng bận.

Hôm nay nhìn thấy Cát Lâm nếm thử các loại cách ăn mới lạ, Tascha thân làm một trong hai vị đầu bếp của tiểu đội hàng hải, liền tò mò mà cũng ăn nhiều hai chén.

Chờ đến khi Tascha phát hiện thân thể khó chịu thì đã không còn kịp rồi, đành phải cố gắng gượng, dù sao cũng chỉ khó chịu một buổi tối, chờ đến khi ma lực tác quái tiêu tán, mấy triệu chứng này sẽ tự động biến mất.

Cơ mà tối hôm nay thì đừng mơ mà ngủ được.

Grant vì chuyện này mà trừng mắt với Tascha mấy lần liền, phỏng chừng về phòng sẽ mắng anh em mình một trận, để Tascha nhớ cho kỹ hậu quả của việc không quản tốt miệng mình.

Màn đêm buông xuống, bọn họ tiến vào khách phòng tốt nhất trong trang viên Kewell.

Khách nhân mà gia tộc Kewell chiêu đãi không giàu thì quý, đều là nhân vật thân phận hiển hách, đương nhiên không có đạo lý ở một mình. Khách phòng nằm trong một tòa tháp phía đông, trần nhà là bức bích họa cô gái chăn cừu xinh đẹp, lưu ly màu xanh và nâu đậm trên cửa sổ ghép thành hình cây cối, trên sàn nhà trải thảm dệt thủ công sang quý.

Toà tháp này tổng cộng có ba tầng, lớn lớn nhỏ nhỏ cùng với gian phòng ngủ, này còn chưa bao gồm phòng xép của hầu gái trực đêm bên người, cùng với phòng nghỉ tạm cho hộ vệ ở hai bên khách phòng nữa.

Chủ quản trang viên vốn còn muốn lưu lại vài người hầu chờ phân phó, bị lão Qusair từ chối.

Tòa tháp đông vừa đóng cửa, bên này cũng chỉ còn lại có năm người bọn Cát Lâm.

Sau đó chính là lão Qusair cùng Grant theo thông lệ đi kiểm tra, xác định tất cả gian phòng đều không có ma pháp trận nghe trộm hay mấy món đồ luyện kim thuật nho nhỏ có cùng loại công năng.

Lúc chiều, Kewell đã phái người hầu đi khách sạn cảng bắc trả hai căn phòng kia, cũng mang đồ mà mấy người Cát Lâm để đó về đây. Thật ra mấy món quan trọng đều bỏ trong nhẫn trữ vật, trong khách sạn chỉ có một ít vật nhỏ linh tinh, hiện tại mấy món linh ta linh tinh đó được sắp xếp gọn gàng đặt ở phòng khách.

Chờ đến khi dạo hết một vòng bên trong tháp, liền tính vài người trong lòng đối Kewell còn có chút nhi cái nhìn, hiện tại cũng không còn lại bao nhiêu.

—— Người khác nhiệt tình chiêu đãi, không có chỗ nào để soi mói, nếu đã tiếp thu hảo ý của đối phương, sau lưng cũng không thích hợp nói cái gì.

Tế ti Grant trực tiếp mang theo Tascha, đẩy ra cánh cửa bên cạnh phòng khách.

Tiếng răn dạy nghiêm khắc từ trong khe cửa khẽ khàng truyền ra.

"Không có thực lực cấp thánh như đại tế ti Firnando thì không cần phóng túng không biết kiềm chế như ngài ấy! Đại tế ti nhàn rỗi không có việc gì chạy đi theo dõi Lôi báo, trêu chọc Thôn Vân mãng ngủ say, còn đuổi ma thú cấp chín Liệt Địa hùng từ trong hang đi ra, em làm được không?"

"..."

Rõ ràng là đang răn dạy Tascha, nhưng Cát Lâm lại từ bên trong nghe ra được sự oán giận của Grant đối với Firnando.

Đại tế ti Firnando nơi rừng rậm Mê Huyễn xa xăm vừa làm một cú hắt xì cực mạnh.

"Không quản làm như thế nào, đều phải nhìn rõ thực lực của mình, không thể lỗ mãng, tế ti Giant nói không sai." Lão Qusair miệng nói xong, ánh mắt lại liếc về phía Cát Lâm: "Còn phải biết rõ thân phận của mình, biết rõ sự tình nặng nhẹ."

Tâm trạng tốt đẹp của Cát Lâm một chút cũng không còn.

Anh biết Johanne xuất hiện, hoặc nhiều hoặc ít vẫn khiến cho lão Qusair hoài nghi.

Nhưng đó cũng không phải lỗi của lão Qusair và hai vị tế ti, cẩn thận là chuyện thường tình của con người, Cát Lâm chỉ có thể dùng thời gian và sự thật để chứng minh chính mình.

"Tuy rằng chuyện hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhưng đã có manh mối. Việc khác ngày mai lại nói, bất kể thế nào, Kewell đã giải cứu lỗ tai của tất cả chúng ta —— Ông không thể cam đoan mỗi một người đàn hát dưới cửa sổ đều có một cổ họng tốt."

Lời Eloca nói làm lão Qusair dở khóc dở cười.

Cát Lâm bật thốt: "Trông anh có vẻ như rất có kinh nghiệm."

"... Ừm."

Lời vừa ra khỏi miệng Cát Lâm liền hối hận, ai biết câu đùa như vậy có thể khiến vị thần nào đó thẹn quá thành giận hay không. Kết quả ngay khi anh rụt cổ làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra, cái âm tiết đơn kia cũng đã truyền đến trong tai hai người Cát Lâm và lão Qusair.

"..."

Cho nên nói, thật sự rất có kinh nghiệm!?

Cát Lâm vẻ mặt ngơ ngác nghĩ, Eloca ở địa cầu đại khái có thể làm giám khảo của tiết mục tuyển chọn tài năng âm nhạc chắc luôn, còn là giám khảo chuyên môn giám định mấy bài tình ca. Không quản nam thí sinh hay là nữ thí sinh, không quan tâm là năm mươi tuổi hay là mười lăm tuổi, cũng có thể căn cứ điều kiện giọng nói cùng tình cảm chất chứa trong tiếng ca mà khách quan đánh giá từng người một.

Đây là bị độc hại bao nhiêu lần chứ?

Người ngũ âm không được đầy đủ vĩnh viễn nhiều hơn người có giọng hát trời ban, hơn nữa còn nhiều hơn rất nhiều, người ở đại lục Seeley đều thích ca hát để thổ lộ, không quản hát hay hay không, dù sao lúc biểu đạt chân tâm nhất định phải hát!

Cát Lâm bỗng nhiên tâm sinh đồng tình, nam thần nữ thần cái gì, cũng không dễ làm.

Lão Qusair vẻ mặt hoảng hốt, không biết là bị Chiến Thần tự bộc dọa cho kinh sợ, hay là do lão lớn tuổi như vậy rồi mà chưa từng có ai ở dưới cửa sổ ca hát thổ lộ bao giờ.

Tóm lại trong lòng lão Pháp Thánh mang đầy tâm sự, tùy tiện vào một gian phòng ngủ, không quản hai người bên ngoài nữa.

Cát Lâm muốn cùng Eloca cẩn thận giải thích chuyện Johanne, nhưng anh há miệng, rồi lại không biết nên nói gì.

Những chuyện đã qua kia tuy rằng đơn giản, song cũng là vết sẹo ẩn sâu, theo thời gian dài lâu đã khép lại, muốn một lần nữa vạch nó ra, Cát Lâm cũng không biết điều đó sẽ mang đến loại đau khổ tột cùng nào.

Anh do dự một lúc, đang muốn mở miệng, chợt phát hiện Eloca căn bản không hề chờ mình.

Nhìn lại một cánh cửa phòng đã đóng, Cát Lâm giật giật miệng, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, anh nặng nề mà ngồi ở trên ghế sa lông.

Sô pha trải da thú hết sức mềm mại, cả người đều có ảo giác như chìm vào, Cát Lâm cảm thấy thân thể không có điểm nào để trụ, giống như đang lơ lửng trong không gian.

Loại cảm xúc bất an này không phải do cuộc sống ở thế giới khác mang đến.

Từ khi Cát Lâm có trí nhớ tới nay, vẫn luôn sống cuộc sống như thế, không có người thân, không biết cố hương ở nơi nào.bg-ssp-{height:px}

Không có ai quan tâm xem anh sống có tốt không, cũng không có người để ý đến sống chết của anh.

Cứ việc từng quen vài người bạn khi học đại học, trong số đồng nghiệp cũng có người không tồi, chỉ là khi màn đêm ập đến, Cát Lâm nằm trên chiếc giường trong căn phòng ký túc một người, nhìn trần nhà trống rỗng, thường xuyên cảm thấy mình giống như là một chiếc thuyền lá bé nhỏ phiêu bạc trên biển. Không phương hướng, không nhớ rõ lai lịch, không biết khi nào sẽ lật úp.

Cát Lâm nhắm mắt lại, anh nghe thấy tiếng thở dài của mình.

Sau đó anh đứng lên, dường như không có việc gì mà đi vào gian phòng ngủ bên cạnh Eloca, theo thói quen giãn gân cốt hai cái, sau đó tiến hành rèn luyện mỗi ngày như bình thường.

Hít đất lần, sau đó nằm ngửa gập bụng lần, đổi tay hít đất năm phút đồng hồ. Làm xong thì lại tiếp tục làm lần nữa.

Đây không phải là huấn luyện võ thuật yêu cầu, Cát Lâm chỉ là cảm thấy mỗi ngày không hoạt động một chút thì xương cốt ngứa ngáy thôi.

Cảm xúc thương cảm còn dư lại chút ít, chỉ có điều anh không tiếp tục suy nghĩ, bởi vì anh đã quen rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà, sa vào trong đau buồn khó chịu có thể giải quyết được vấn đề không? Không thể.

Cát Lâm thoải mái mà ra một thân mồ hôi nhễ nhại, sau đó hết sức tự nhiên mà đẩy ra cánh cửa phòng rửa mặt.

Trong lúc vô tình phát hiện gương ma pháp trong phòng rửa mặt của gia tộc Kewell thế mà lại có thể tân trang dung mạo, Cát Lâm nhịn không được chơi đùa một chốc. Phản xạ lại trong kính ma pháp là bóng người, ngón tay lướt trên mặt kính là có thể đem tóc ngắn đổi thành tóc dài, hoặc là cho thêm chòm râu.

Cát Lâm trước sau cho mình tạo hình cậu chàng u buồn và hải tặc râu quai nón, xóa đi xong lại giật mình, cởϊ áσ nhanh chóng bỏ thêm cơ bụng cho bản thân, sau đó gồng tay lên, thưởng thức thân thể tràn đầy hấp dẫn có sáu múi cơ bụng song song, đồng thời còn có cả tuyến nhân ngư.

"Khủng ghê, thì ra mình cũng rất có thiên phú đó chứ."

Cát Lâm lầm bầm lầu bầu, lưu luyến mà xoay người đổi góc nhìn, anh lần thứ hai nghiệm chứng mình thật sự là nhan khống.

—— Nếu không dễ nhìn, cho dù trong gương có là mình đi nữa anh cũng ghét bỏ.

Nhớ tới thời điểm vừa đến Hegel, bởi vì bệnh kén ăn mà cơ thể trở nên tái nhợt thân hình gầy gò, Cát Lâm liền hết sức đau lòng, thuận tay ở trong gương chỉnh màu da mình thành màu lúa mạch.

Nhìn nhìn, Cát Lâm lại toát ra một suy nghĩ kì lạ.

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm cái quần vì để dễ tạo dáng mà kéo xuống tận xương hông, trong lòng gian nan giãy dụa.

Không được, sao có thể trầm mê với công năng của kính ma pháp, còn muốn biến bảo bối ở dưới lớn hơn một chút được chứ!? Làm người phải có điểm mấu chốt cơ bản, không thể không biết xấu hổ như vậy! Hơn nữa của mình cũng đâu tính quá nhỏ, rõ ràng rất bình thường.

"..."

Thế nhưng không cách nào từ chối được phần hiếu kì này!

Cát Lâm gãi gãi đầu, anh phát hiện "Một mình hấp dẫn" trong gương cho dù là làm động tác như vậy cũng tràn ngập mị lực, nhan khống thật sự không đường sống mà!

Mặc kệ! Không phải chỉ là giải phóng bản thân sao? Sợ cái gì!

Cát Lâm nhanh chóng cởϊ qυầи dài, cũng không thật sự khỏa thân hoàn toàn, mà là sửa chữa hình dáng lớn nhỏ được qυầи ɭóŧ bao lấy trong gương.

Ù ôi, không nhìn mặt thì hoàn toàn có thể xem thành một người xa lạ mà thưởng thức nha...

Cát Lâm thoáng xoay người, hai tay phủ trên mông, học tạo hình của người mẫu trên tạp chí, còn chưa kịp nhìn đủ, anh chợt nghe một tiếng cửa phòng mở.

"..."

Cát Lâm cứng ngắc mà đứng ở tại chỗ, anh nhìn thấy đằng sau gương nhiều thêm một người.

Diện tích của phòng rửa mặt rất lớn, có một ao tắm, còn có tượng đá trần nửa thân ôm bảo bình, hơn mười cây trụ đứng màu vàng vờn quanh bốn phía, trên vách tường miêu tả hoa văn hình vòng cung xinh đẹp, cửa một khi đóng, liền tài tình mà "Che dấu" vào đường hoa văn trên tường. Cát Lâm khi đóng cửa còn cảm thán loại trang hoàng này, giờ thì cả người anh đều ngơ ngác rồi.

Bởi vì nơi Eloca xuất hiện, là một cánh cửa khác!!!

Cát Lâm ở trong phòng rửa mặt giải phóng bản thân, làm sao có thể không khóa cửa?

Nhưng mà anh trăm triệu không nghĩ tới, một bên khác còn có cửa! Anh cũng không phải rảnh rỗi sinh nông nổi, làm sao có thể vươn tay dọc theo bốn vách tường sờ một lần, xem xét coi trong một căn phòng rửa mặt có mấy cánh cửa?

Nói đi cũng phải nói lại, vì sao bên kia còn một cánh nửa? Đại não Cát Lâm trống rỗng, thiếu chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ, chờ đến khi anh kịp phản ứng, chợt nhảy dựng lên, quơ lấy quần áo mặc ngay.

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Cát Lâm, Eloca ôm cánh tay tựa vào cạnh cửa, khóe môi nhếch lên một nụ cười, chờ khi anh ngẩng đầu lên, nụ cười nhợt nhạt kia đã biến mất vô tung.

"Đây là có chuyện gì?" Cát Lâm vẫn chưa tỉnh hồn.

"... Cậu chọn gian phòng liền với tôi?" Eloca chậm rãi đi tới, Cát Lâm theo bản năng mà lui về phía sau một bước.

Trải qua chuyện khi tắm cái gì cũng không mặc, lúc bối rối kéo lấy sói xám che chỗ yếu hại, lại đã trải qua giây ngủ ở bàn ăn, bồn tắm lớn, thậm chí treo ở trên cây, Cát Lâm cho là mình đã đem mặt mũi cả đời có thể ném đã ném hết, kết quả hiện thực luôn luôn là ngoài dự đoán.

Cái thứ như mặt mũi, chỉ cần muốn ném, luôn có thể ném nhiều lần!

Anh tuyệt vọng mà nghe Eloca giải thích: "Đây là hai căn phòng ngủ chính, thói quen của các quý tộc... Cho dù là khi kết hôn vợ chồng cũng sẽ không cùng phòng, dùng chung một cái phòng rửa mặt, hai bên đều có cửa thông nhau."

Như vậy có thể từng người tận hứng, sau đó tắm rửa đi vào giấc ngủ.

"Tôi, tôi không biết." Cát Lâm chạy trối chết.

Cửa nặng nề sập lại, Eloca đi đến phía trước kính ma pháp, tùy tay điểm một cái.

—— Loại thành phẩm luyện kim thuật này, cho dù không biết ma pháp cũng có thể sử dụng.

Trong gương lập tức xuất hiện hình tượng mà Cát Lâm vừa mới "thay đổi" cho mình, còn đem toàn bộ động tác tạo hình trước gương khi nãy lặp lại một lần.

Tươi cười bên môi Eloca càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt từ "Cơ bụng nhân tạo" vẫn luôn đi xuống, cuối cùng dừng ở một chỗ nào đó.

Căn cứ kí ức của sói xám Dysis, độ lớn nhỏ của nơi này không thích hợp...

Eloca một mình đứng ở trước gương cười thật lâu mới đem ghi chép trong kính ma pháp hủy đi, sau đó mở ra cửa phòng đi thông tới phòng Cát Lâm, quả nhiên phát hiện Cát Lâm vẻ mặt rối rắm mà ngồi dưới đất.

"Đi tắm rửa đi, tôi còn có chuyện chờ nói với cậu, hôm nay cậu và tên Johanne kia đàm phán thế nào?"

Nói tới chính sự, Cát Lâm lập tức bỏ qua suy sút, gật đầu đáp: "Tuy rằng miệng tên kia rất kín, nhưng vẫn có chút thu hoạch."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tui biết mà, mỗi ngày tui đều hố nhân vật chính...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio